Duệ Húc không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục làm việc, “Người cậu
muốn thấy đã tới chưa?” Giọng nói cứng nhắc, lạnh lẽo, nếu như hai năm
trước đây còn bộc lộ chút tức giận, hoặc cười lạnh còn bây giờ Duệ Húc
giống như một con người đã mất đi toàn bộ cảm xúc, giống hệt một cái
máy, chỉ biết làm việc và làm việc.
Vệ Thần lau mồ hôi trên trán, có chút ngại ngùng noi,” Tôi không gặp được, tôi ở đó đợi mấy giờ đồng hồ, vừa mới về, lại không gặp được Bạch Thiếu Triết và Claudia thần bí kia.”
Chiếc bút trong tay Duệ Húc hơi ngừng lại, sau đó lại di
chuyển,”Quên đi, rất nhanh là có thể gặp họ, lần hợp tác này giữa chúng
ta và Bạch thị nhất định phải làm tốt, việc này sẽ giúp tập đoàn Húc
Nhật có sức ảnh hưởng lớn trong giới trang sức.”
Hắn lãnh đạm nói, Về Thần không ngừng gật đầu, trong văn phòng chiếc điều hòa bị hạ xuống cực thấp, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi, có lẽ một phần cũng vì người đàn ông này nữa khiến nơi đây trở thành nơi lạnh lẽo nhất trong tập đoàn Húc Nhật.
“Húc, tôi luôn muốn hỏi anh một vấn đề?” Vệ Thần đứng lên, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi, nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.
“Uhm.” Duệ Húc đáp lại, tao hắn vẫn nghe được, nhưng mọi sự chuyên chú đều đặt vào tập tài liệu trên bàn.
“Húc… Anh hối hận sao?” Vẻ mặt Vệ Thần hơi nghiêm lại.
Ngón tay Duệ Húc khẽ cứng lại, chiếc bút cũng ngừng chuyển động, “Cậu muốn hỏi cái gì?” Duệ Húc không hề ngẩng đầu lên.
“Anh biết rõ mà còn cố tình hỏi, Húc,” Vệ Thần tựa lưng vào ghế so
lon, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Duệ Húc, hắn hỏi cái gì, Duệ Húc còn
không biết sao?
“Uhm…” lại là một câu trả lời cho có lệ, Vệ Thần khẽ thở dài, Húc, sự hối hận của hắn có phải đến quá muộn.
Duệ Húc nắm chặt chiếc bút trong tay, so với tất cả, hắn rõ hơn hết
sự hối hận của hắn là quá muốn, chỉ là chẳng mấy ai biết được hắn đang
hối hận. “Cậu thật sự không có chút tin tức nào của cô ấy sao? Vệ Thần
tôi xin cậu,” Duệ Húc ném chiếc bút trong tay xuống, ánh mắt lộ rõ sự
đau đớn.
Vệ Thần có chút dao động nhưng hắn lại không thể giúp được gì cho
Duệ Húc, thật sự hắn không thể giúp được. Vệ Thần đứng lên, đi tới cạnh
Duệ Húc, đặt tay lên bả vai hắn, “Không phải là tôi không muốn nói cho
anh biết, thế giới này to lớn như vậy, nếu cô ấy muốn lẩn trốn, cho dù
là ai cũng không có cách nào tìm được, hai năm, chúng ta chỉ có thể hi
vọng, cô ấy luôn sống tốt.”
Chỉ là họ biết rõ, sự hi vọng của họ quá mong manh, một cô gái không có gì cả, đến người thân duy nhất cũng đã không còn, không biết cô còn
muốn tiếp tục sống nữa hay không, chỉ có thể chờ đợi, họ vẫn nuôi hi
vọng tìm thấy cô, sau đó nói với cô một câu xin lỗi dù đã muộn.
Câu xin lỗi này quá nặng nề, không biết cô có thể chấp nhận nó
không, cuộc sống của cô, sinh mạng của đứa bé chỉ đổi lại câu xin lỗi.
Thật khó mà chấp nhận được.
Duệ Húc thống khổ nhắm mắt lại, ánh mắt trời hắt trên người hắn, nhưng lại không thể chiếu vào trái tim hắn.
Trái tim hắn đang chết dần chết mòn.
Một bức tường bằng thủy tinh trong suốt, lộ ra gương mặt phúng phính dính sát vào tường thủy tinh, Bao Bao chớp chớp đôi mắt, đôi chân nhỏ
không ngừng đạp lên.
Một lúc sau, Bao Bao ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn xung quanh, rồi
chạy về phía trước, vì chạy quá nhanh, thiếu chút nữa là hai cái mông
mập mạp bị ngã, một đôi tay nâng hắn dậy.
Bao Bao ngẩng đầu, thấy được gương mặt người đỡ hắn, đó là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất đẹp, trên mặt còn lưu lại dấu vết phong
trần, nhưng không thể xóa đi vẻ đẹp của người phụ nữ đó.
“Cẩn thận không ngã,” Giọng nói dịu dàng, Bao Bao chớp chớp đôi mắt
to tròn, hai khóe môi cong lên nở nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp.
“An Đồng, anh qua nhìn đứa bé này nè,” người phụ nữ vội kéo người
đàn ông phía sau, một người đàn ông trung niên, tuy có chút lớn tuổi,
nhưng mị lực trên người lại hơn hẳn những thanh niên trẻ, người đàn ông
bước nhanh tới, ngồi xổm xuống, một đôi mắt màu trà sắc sảo nhìn một đôi mắt màu trà ngây thơ.
“Anh nhìn đứa bé này, thật giống Húc khi còn nhỏ,” Người phụ nữ đưa
tay vỗ nhẹ đôi má phúng phính của Bao Bao, kinh ngạc kêu lên, không chỉ
giống mà còn giống như đúc, nhất là ánh mắt, cũng màu trà.
“Uhm..” Người đàn ông khẽ gật đàu, sau đó ôm Bao Bao béo béo lên.
“Cục cưng, nói cho ông nghe, tên con là gì?” Người đàn ông đưa tay
vuốt ve mái tóc Bao Bao, trên người còn có mùi máy bay, có vẻ vừa trải
qua một chuyến bay dài.
Bao Bao chớp mắt nhìn nhìn, “Chú…” cái miệng nhỏ chu lên khiến An
Đồng dở khóc dở cười, không biết nên cười thật to không, lớn tuổi thế
này rồi mà còn có đứa bé xíu gọi bằng chú.
“Cục cưng, gọi ông, ông rất lớn tuổi nha…” tất nhiên là Bao Bao
không thể hiểu được ông đang nói gì, Bao Bao nghiêng ngieng cái đầu,
nhìn người đàn ông có màu mắt giống của mình.
“Cục cưng, nói cho ông biết, con tên gì nào?” An Đồng vỗ nhẹ mái tóc Bao Bao, nhìn gương mặt phúng phính đáng yêu này, vẻ mặt lãnh đạm
thoáng hiện nét dịu dàng yêu thương.
“Bao Bao…” Cuối cùng Bao Bao cũng chịu hé miêng, nói ra tên của mình.
“Bao Bao, đây là tên gì vậy?” An Đồng hơi nhíu mày, lại nhìn nhìn đứa bé tròn tròn trong lòng, cái tên này quả thức rất chuẩn.
“Bao Bao chính là Bao Bao a,” Thỉnh thoảng Bánh Bao Nhỏ lại đong đưa hai chân, không có chút sợ hãi nhìn người đàn ông lọ vẻ nghiêm khắc
này.
“Bánh Bao Nhỏ….” Xa xa truyền lại giọng nói dịu dáng, khiến Bao Bao nở nụ cười mừng rỡ.
“Mẹ…” Bao Bao đạp đạp hai chân mình, An Đồng thả Bao Bao xuống, trong chớp mắt, cảm giác mất mát dâng lên trong lòng.
Đứa bé này thật đán yêu, nếu như là cháu nội của họ thì thật là tốt.
“Mẹ,” Đôi chân ngắn tũn không ngừng chạy về người phụ nữ kia, lập
tức ôm láy chân cô, không ngừng cọ đầu mình vào, giống như một con mèo
nhìn thấy chủ nhân vậy, chỉ là con mèo này hơi béo rồi.