Duệ Húc dùng lực ôm chặt vòng eo cô, nhìn ánh mắt mông lung cô, hắn biết, trái tim cô, đã hoàn toàn thuộc về hắn.
Tô Lạc cẩn thận đặt chiếc bánh ngọt lên bàn, ngón trỏ quét một chút
bơ đưa lên môi nếm thử, thật ngon, thật ngọt, cô nhìn chiếc đồng hồ trên tường, rõ ràng thời gian đã trôi qua lâu rồi vậy mà mới chỉ có nửa giờ
đồng hồ, cô không biết khi nào thì trời mới tối, đây gọi là sống một
ngày dài như một năm, hôm nay cô đã cảm nhận rõ.
Cô đứng lên, chuẩn bị làm một bàn ăn thật ngon, hắn trở về có thể ăn.
Khi cô vừa xoay người, nghe thấy tiếng điện thoại kêu, cô đứng yên
tại chỗ một lúc mới đi tới, cầm điện thoại lên, cô cảm thấy hơi lạ, nơi
này rất có ít người gọi tới, người này là ai?
Cô đặt ống nghe lên tai, nhẹ nhàng alô một tiếng.
“Lạc Lạc, là anh.”
Một câu Lạc Lạc, là anh, khiến ngón tay cô cầm điện thoại khẽ run lên.
“Lạc Lạc, anh biết là em,” hơi thở người kia dường như nặng hơn, còn thở dài mệt mỏi, “Lạc Lạc, em không muốn nói chuyện với anh sao? Một
câu cũng không muốn sao?”
Ánh mắt cô có chút khẩn trương, tay nắm chặt điện thoại.
“Tôi còn có thể nói gì đây?” Hiện tại cô có thể nói cái gì, bọn họ
đã giống như hai người lạ từng quen, cho dù đã từng yêu nhau, nhưng tất
cả đã là quá khứ.
“Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ,” Tay Vũ Nhiên cầm một bó hoa, cái này
giành cho cô, chỉ có điều hắn biết bó hoa này, không có cách nào tới tay cô.
“Cảm ơn…” Tô Lạc nghẹn ngào một tiếng, hắn còn nhớ sinh nhật cô, cái này quá đủ rồi, thật sự, cô không trách hắn, cũng không hận hắn.
“Lạc Lạc…” Vũ Nhiên hít một hơi thật sâu, “Lạc Lạc, em có thể đi ra
ngoài một chút không? Chúng ta cần nói chuyện, có một số việc, em cần
phải biết, chuyện của chúng ta, còn có Lê Duệ Húc.”
Khóe môi Tô Lạc khẽ run, lại không biết phải nói gì…
“Lạc Lạc… Em còn nghe anh nói sao? Chúng ta thực sự cần nói chuyện,
em có thể đi ra ngoài một chút được không? Không lâu đâu, chỉ cần một
lúc thôi, anh sẽ không làm mất thời gian của em, anh chỉ muốn em biết
được sự thật, Duệ Húc, người đàn ông đó không phải người đơn giản như
trong tưởng tượng của em đâu…”
Hắn còn chưa nói xong … Bên kia lại không có bất kì tiếng động gì,
cho tới khi hắn định nói một lần nữa, bên kia lại truyền tới tiếng điện
thoại dập máy, hắn chậm rãi buông điện thoại trong tay xuống, môi mím
chặt lại, “Tô Tử Lạc, em cứ như vậy ở cạnh người đàn ông kia, thậm chí
cũng không muốn biết hắn đã làm những gì sao?”
Hắn sẽ chờ, chờ cho tới khi cô trở thành người của hắn
Lê Duệ Húc, anh rất tàn nhẫn, anh biết không? Anh đã làm thay đổi cô ấy. Hắn nở nụ cười chua xót, ném điện thoại di động sang một bên. Trong điện thoại vẫn truyền lại tiếng tút tút.
Tô Lạc dập điện thoại xuống, dùng sức vỗ vỗ hai bên má, nở nụ cười
có chút nhợt nhạt, không nên tiếp tục như này, mọi thứ đã không còn quan trọng, chuyện trước đây, cô không muốn biết, cũng không muốn đoán, chỉ
cần hiện tại cô cảm thấy hạnh phúc là được, cô rất quý trọng quãng thời
gian hạnh phúc này, cho nên, cô thật sự không muốn biết thêm gì nữa, tất cả đã qua dù tốt hay xấu.
Cô đi về phía phòng bếp, không để tâm thời gian đã trôi qua thêm nửa giờ.
Tập đoàn Húc Nhật, thỉnh thoảng Duệ Húc lại nhìn chiếc đồng hồ trên
tay, ngay cả Vệ Thần đang hoa chân múa tay cũng phát hiện ra.
“Húc, anh có việc, muốn về sớm sao?” Hắn có chút tốt bụng vỗ vai Duệ Húc, “Có phải nhớ vợ không?”
Duệ Húc liếc mắt nhìn Vệ Thần, nhưng không thể không nói, hắn đã
đoán đúng, Duệ Húc đang nhớ tới cô gái đó, trước khi đi, trong mắt cô
hiện rõ sự dịu dàng hạnh phúc, chạm nhẹ vào trái tim lạnh giá của hắn.
Đây là một cuộc giao dịch tốt, còn hắn đã rơi vào tình yêu do chính cuộc giao dịch này tạo ra.
Thật là, rốt cuộc nói nửa ngày chẳng khác nào đàn gãy tai trâu, Vệ
Thần quyết định cầm tài liệu đi ra ngoài, bởi vì cần phải thu thập toàn
bộ các bản thiết kế của công ty cho nên gần đây bọn họ đều rất bận rộn,
Vệ Thần cũng bận đến nỗi ngạt thở rồi, không còn thời gian để đi tìm bạn gái nữa.
“Húc, sau khi mọi việc hoàn thành, tôi muốn nghỉ vài ngày, tôi muốn
đi tìm vợ…” Đột nhiên Vệ Thần quay đầu lại, trên mặt đầy sự ai oán, nếu không đi tìm vợ, hắn sẽ phải sống độc thân cả đời mất.
Lê Duệ Húc ngẩng đầu lên, bĩu môi, “Nếu cậu làm việc khiến tôi hài lòng, tôi có thể cho cậu nghỉ một năm đấy.”
Vệ Thần giống như nuốt phải một quả trứng to, đi cũng không được, ở
cũng không xong, người này, thật quá đáng, rõ ràng đang đe dọa hắn, một
năm, vậy một năm này hắn ăn không khí à.
“Coi như tôi chưa nói,” Vệ Thần lẩm bẩm đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại, để lại một khoảng không yên tĩnh cho Duệ Húc.
Mặt trời từ từ lặn xuống, sắc trời tối dần, như muốn nói cho mọi
người biết, một ngày làm việc đã kết thúc, bận rộn công việc một ngày
cũng đã được nghỉ ngơi. Duệ Húc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã sáu giờ
chiều.
Lần đầu tiên hắn mong chờ tới giờ tan tầm như vậy, cảm giác có người đang chờ đợi mình ở nhà, kì thật rất tốt, khá tuyệt.
Hắn cầm chiếc áo khoác, đi ra ngoài, khi gần bước tới chiếc xe, điện thoại hắn kêu lên. Hắn lấy di động ra, nhìn tên trên màn hình, vẻ mặt
chìm xuống.
“Alô…” Giọng nói trầm thấp gợi cảm truyền tới, không cần nói tới
diện mạo, chỉ cần nghe giọng nói cũng đủ cảm nhận được sự gợi cảm.
“Húc, em muốn gặp anh,” Một giọng nữ yếu ớt truyền tới khiến trái
tim Duệ Húc đập chậm lại một nhịp, sao giọng nói của cô lại thiếu sức
sống vậy, có phải cô đã xảy ra chuyện gì?
“Trữ San, chờ anh, anh sẽ tới ngay,” Hắn dập điện thoại, nhanh chóng bước lên xe, khi chiếc xe khởi động cũng là lúc nó càng cách xa biệt
thự của hắn.