Hắn cũng không có xâm nhập, chỉ là chạm vào, khi cô kịp phản ứng
lại, vội vàng đẩy hắn ra, chạy thẳng lên tầng, quên cả nhặt những đồ vật rơi trên đất và chiếc cặp nhỏ của cô, tay cô đặt trên môi của mình,
trong lúc đó, mặt cô đỏ bừng lên.
Đây là người đàn ông thứ hai thân mật với cô, người thứ nhất chính
là Vũ Nhiên, nhưng hắn cũng chưa bao giờ thân mật với cô như vậy, cô
cũng không muốn hỏi, cũng không muốn thân mật hơn.
Lê Duệ Húc vòng tay trước ngực nhìn cô gái chạy như gặp quỷ kia, cô
giống như một người điên đẩy hắn ra, bờ môi khẽ cong, hắn nghe được âm
thanh đóng cửa thật mạnh, môi hắn khẽ nhếch, có một chút cô độc, hắn đưa tay sờ cằm, ngu ngốc, hắn đâu có đáng sợ như vậy, chỉ một nụ hôn mà dọa cho một cô gái sợ như vậy, hắn cũng không có ăn cô, mà sẽ…
Ăn tươi nuốt sống cô.
Hắn cúi đầu, nhìn trên mặt đất một đống thứ linh tinh, đều đã cũ hết rồi, hẳn là mau cho thùng rác, còn giữ làm cái gì, hắn xoay người,
chuẩn bị rời đi, sau khi đi mấy bước, lại quay đầu lại, thậm chí còn
thân hình cao quý của hắn còn ngồi xổm xuống, nhấc túi đồ cũ lên. Hắn
không biết những thứ này cũ thế nào, hay ý tưởng vừa rồi của hắn sẽ
khiến hắn tức giận.
Ngón tay hắn nắm chặt, cứ như vậy mở ra, đồ vật trong túi rơi hết ra ngoài.
Quần áo, sách, vở, thậm chí còn có cả áo con, môi của hắn khẽ mím
lại, có chút ghét bỏ nhìn chằm chằm những thứ rơi trên mặt đất, hắn còn ở đây làm gì, rời đi thì hơn, hắn vẫn nhặt nên, nếu là hắn ngày thường đã sớm bỏ đi rồi. Hiện tại,hắn thật sự giống thằng ngốc, đứng ở đây, nhìn
chằm chằm một đống đồ linh tinh.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt từng đồ lên, hắn cầm lên một chiếc áo nữ
tính, bảo thủ, môi của hắn khẽ nhếch, khẩu khí có chút ghét bỏ, sau đó
hắn cầm lên một chiếc quần lót màu trắng thuần khiết rất sạch sẽ, mặt
ngoài không có bất kì một họa tiết nào, tính tình cô gái này là như nào
vậy, có khi đến nội y cô đang mặc cũng có thể nhìn ra hình dáng. Cuộc
sống cô gái này thật bình thường, không có gì mới mẻ.
Hắn lại cầm lên một quyển vở nhỏ, vừa định bỏ vào, quyển vở lại bị
gió thổi lật mở ra một tờ, trên mặt giấy có vẽ một bức ảnh, một bông hoa oải hương màu tím được vẽ thành vòng tròn, tuy chỉ có vài nét bút, lại
có chút thú vị, hắn lật từng tờ, sắc mặt hắn trầm xuống, cso một sự nặng nề nói không nên lời, khác với cảm giác của hắn, ánh mắt hắn lại buông
lỏng, có sự thưởng thức, hắn coi như đây là thiết kế, tự nhiên có thể
nhìn ra một cái gì đó, hắn cất tất cả vào túi, còn giữ lại mấy quyển vở.
Hắn cầm chiếc túi, đi lên trên bậc thang, khóe môi cong cong, thật
mê hoặc lòng người, người đàn ông này không cần nói gì cũng khiến cho
các cô gái mê mẩn điên đảo, có thể cho cô biết thiên đường đẹp đẽ thế
nào cũng có thể cho cô biết địa ngục tàn khốc ra sao.
Tô Tử Lạc nằm lì trên giường, chôn mặt vào trong chiếc gối mềm mại.