Trong một căn phòng khách sạn cao cấp,
không biết ai là người chủ động, đôi môi hai người dính chặt lấy nhau,
lưỡi không ngừng chạm vào nhau, từng tiếng thở gấp gáp truyền tới, dục
vọng dâng trào không thể ngăn cản, không có cách nào trốn tránh, có lẽ
họ đã chờ đợi thời khắc này quá lâu rồi.
Hai người dùng sức điên cuồng xé quần
áo trên người nhau, mãnh liệt, nóng bỏng, dục vọng bao trùm lấy tất cả,
họ vội vã muốn có được thân thể của nhau.
Duệ Húc ôm cô đặt lên trên giường, hai
tròng mắt đầy tơ máu, tai nghe tiếng rên rỉ khiêu gợi của cô, bây giờ
hắn đã quên hết tất cả, bỏ qua tất cả, chỉ muốn thỏa mãn bản thân mình.
Hắn quên mình đã có vợ, quên Trữ San đã có chồng, trong mắt hắn chỉ còn tồn tại cô và cô cũng chỉ còn nhìn thấy hắn, ngọn lửa dục vọng thiêu đốt họ.
“Húc… Em muốn…” Trữ San mê man nhìn da
thịt của hắn, làn da màu đồng gợi cảm, cơ thể săn chắc, thật mạnh mẽ,
một người đàn ông cường tráng, cô khó chịu thở ra khí nóng, cảm giác
quyết liệt này chưa từng có người đàn ông nào mang lại cho cô, cô chỉ
muốn giữ lấy, muốn được thỏa mãn. Hai người họ đã quen biết nhau một
thời gian dài, ngày hôm nay mới như tìm thấy chính mình ở trong con
người kia, hóa ra, bọn họ đều điên cuồng như thế.
Ánh mắt Duệ Húc mê say ngắm nhìn cô gái dưới thân hắn, khẽ lắc đầu, dường như Tề Trữ San biến thành một cô gái
gái nhút nhát và trong sáng, cho dù đang ở giữa sự kích tình, cô khẽ cắn môi dưới kìm nén không kêu ra tiếng, dáng vẻ này khiến cho hắn càng
muốn đối xử thô bạo với cô.
Hắn thất thần mất mấy giây, khiến Trữ
San khó chịu, đôi chân dài quấn chặt lấy hông hắn, cô thật sự muốn thứ
cứng rắn kia của hắn lấp đầy nơi mềm mại của cô, sự đụng chạm nhẹ nhàng
của cô khiến hắn không thể khống chế chính mình.
Hắn dùng lực đưa người về phía trước,
tiến vào nơi sâu nhất của cô, vội càng lấp đầy nơi mềm mại đó, hai tròng mắt hắn đỏ hơn, cô gái dưới thân hắn thật xinh đẹp, hai chân của cô
dùng sức quấn chặt lấy hông hắn, bộ ngực cao ngất không ngừng cọ sát vào ngực hắn.
Hắn không ngừng thở dốc, chỉ còn lại
dục vọng đam mê giữa nam và nữ, bên trong không ngừng truyền ra tiếng
thở gấp gáp của người đàn ông và sự rên rỉ không ngừng của người phụ nữ, từng đợt từng đợt mãi không ngừng.
Chiếc điện thoại trong túi xách hiệu Chanel đặt trên bàn không ngừng kêu lên nhưng không có ai tiếp.
Trên mặt đất, quần áo vương vãi khắp nơi còn trên giường là một đôi nam nữ đang yêu nhau mãnh liệt.
Xa xa, ánh đèn đường kéo dài trong đêm, vài chiếc ô tô lướt nhanh trong gió….
Đã khuya…
Tô Lạc co người ngồi trên ghế sa lon,
cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim ngắn đã chỉ tới số một, hắn
vẫn chưa về, cô đứng lên, nhìn thấy bàn đồ ăn đã nguội lạnh, còn một
chiếc bánh ngọt chưa đụng tới, ánh mắt chua xót, đi tới cạnh chiếc điện
thoại bàn, cầm lên, nhưng cầm nửa ngày, cũng không biết mình phải bấm
con số nào.
Cô đặt điện thoại trong tay xuống, đi
tới chiếc ghê sa lon, cô không biết số điện thoại cá nhân của hắn, cho
nên bây giờ cô không biết hắn đang ở đâu?
Hắn có việc hay đã xảy ra chuyện gì?
Trái tim cô có chút khó chịu, cả người
cảm giác như có thứ gì đó chặn trong cổ họng, thật khó chịu, lo lắng,
căng thẳng, cả sự sợ hãi, cô chỉ biết co người lại, cứ ngồi như vậy
trong đêm.
Cô nhìn chiếc bánh ngọt trên bàn, sinh
nhật cô, cũng đã qua rồi, nhớ tới lời hắn nói sẽ tổ chức sinh nhật với
cô, chỉ biết nở nụ cười buồn, không có vấn đề gì, cô biết hắn có rất
nhiều việc cần làm, sinh nhật mỗi năm đều có, sang năm, sang năm nhất
định hắn sẽ ở cùng cô.
Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời đã tối đen, không biết từ khi nào, nước mắt đã rơi xuống. Cô đưa
tay lau nước mắt, ngồi dậy, cầm chiếc dao gọt trái cây, cắt một miếng
bánh ngọt, đặt ở đối diện, lại cắt thêm một miếng đặt trước mặt mình.
Ngọn nến trên bánh sinh nhật đã không
còn, mà sinh nhật cô vốn đâu có những thứ đó. Câu nói sinh nhật vui vẻ,
ai đã từng nói, cô cũng quên rồi.
Cô ăn một miếng bánh ngọt, thật ngọt
cũng thật chua xót. Cô nhìn chiếc ghế đối diện, ánh mắt híp lại hình
trăng khuyết, có chút mông lung.
Dường như cô đang nhìn thấy người đàn
ông đó, hắn xoa tóc cô, mắng cô ngốc, cả người lạnh lùng gọi cô một
tiếng vợ, nụ cười như có như không, con người lúc nào cũng thơ ờ, lạnh
lùng, ít ai biết đến sự dịu dàng đằng sau sự lạnh lẽo đó.
“Chồng…” Khóe môi cô khẽ cong lên, nếm được hương vị nước mắt của chính mình.
Thì ra, vô tình cô đã yêu sâu đậm như
thế, chờ mong như thế, còn lớn hơn cả tình yêu của cô với Vũ Nhiên, điều này có nghĩa, cô đã yêu hắn, đã sớm vượt qua những gì giành cho Vũ
Nhiên.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, thời gian cứ thế trôi đi, còn cô vẫn cứ đợi, cứ chờ.
Cô chờ suốt một đêm, chờ đợi bóng dáng hắn, cô tin tưởng hắn nên cô nhất định sẽ chờ hắn.
Mí mắt cô nặng trĩu, vệt thâm quầng
hiện rõ dưới mắt, hai tay nắm chặt đặt trên bàn, cố gắng kiên trì, có
gắng níu giữ lại sự ấm áp.
Sáng sớm, từng cơn gió thổi qua, thỉnh
thoảng sẽ tìm được khe cửa lọt vào lướt nhẹ qua phòng, Tô Lạc khó chịu
khẽ co người lại, mơ hồ nghe được tiếng cửa mở, cô muốn mở to mắt, cô
thực sự rất mệt, mệt tới nỗi không thể mở mắt ra được nữa.
Cả người co lại, cô biết người đàn ông
cô chờ đợi cả đêm đang nhìn cô, ánh mắt u ám sâu thẳm, hắn đi tới, đứng
trước mặt Tô Lạc, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tái nhợt của cô, đôi
mắt nhắm chặt, hàng lông mi khẽ rung, càng lộ rõ sự mệt mỏi, sắc mặt
ngày càng tái nhợt.
Hắn nhìn qua thức ăn trên bàn vẫn chưa
hề động đũa, cả hai phần bánh ngọt được cắt ra, môi mím lại. Hắn cúi
người xuống, đưa tay ôm cô vào lòng.
“Chồng…” Tô Lạc không có ý thức ở trong ngực hắn khẽ gọi, bước chân hắn chậm lại, trong mắt sự phức tạp ngày càng nhiều.
Hắn ôm cô đi lên tầng, mở cửa, đặt cô
trên giường, mới đêm hôm trước, hai người còn thể hiện điều tuyệt vời
nhất giữa tình cảm của họ, nhưng từ hôm nay, tất cả đã thay đổi.