“Trẻ con thường rất nghịch ngợm,” hai người đàn ông cứ câu qua câu
lại trò chuyện, ngoài ý muốn lại gần gũi hơn, có lẽ trên phương diễn
tính cách của hai người đều có những nét giống nhau cho nên đều có cảm
giác gần gũi hơn.
Tin rằng, mọi người khi nhìn thấy, đều đã rõ, cuộc làm ăn này của Bạch Thị nhất định là cùng với tập đoàn Húc Nhật.
“Khả năng Duệ Húc thật tốt, nhìn xme, nó đã muốn vượt qua ông rồi,
lão Lê,” người bạn đứng cạnh Lê An Đồng hâm mộ nói, có một đứa con trai
như vậy, sẽ không phải lo lắng không có người kế tục, thật đáng tiếc,
gia tài ông lớn như vậy, lại chỉ có một cô con gái, hơn nữa tính cách cô con gái này trời sinh luôn thẹn thùng, nên chỉ có thể hâm mộ người khác mà thôi.
Lê An Đồng vỗ vai ông bạn, “Nếu như ông không chê, để con gái ông
làm con dâu nhà tôi là được rồi, con rể cũng được coi như nữa con trai
rồi, sau này bọn chúng sinh em bé, cho nhà ông một đứa là được rồi.”
“Như vậy thật là tốt quá.” Hai người đàn ông ở đây bàn chuyện hôn
nhân của con cái, Ninh Nhiên nhìn con mình, rồi nhìn chằm chằm vào cô
gái thẹn thùng kia, cuối cùng bà khẽ thở dài, chỉ sợ chuyện này cũng
chẳng có kết quả gì, tính cách con trai bà như thế nào, bà còn không
biết sao, uy hiếp cũng không được, bắt ép cũng chẳng xong.
Bà kéo kéo áo chồng mình, nháy mắt nhìn ông, Lê An Đồng là người thông minh, rất nhanh liền hiểu ý vợ mình.
“Chuyện này, cứ giao cho bọn trẻ là được rồi, cứ để bọn chúng tiếp
xúc với nhau, chúng ta đi uống rượu thôi.” Lê An Đồng kéo bạn ra nơi
khác, như vậy cũng là cho đối phương và mình một đường lui, chuyện có
thành hay không ,đành phải xem duyên phận giữa họ vậy. Tin rằng, không
ai có thể miễn cưỡng, không ai có thể ép buộc.
Lúc này, Kiều Na nhìn Duệ Húc một cách say đắm, cô bắt đầu bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Mọi thứ nơi này vẫn như thế, có sự ganh đua, so sánh, có sự lợi
dụng, cũng có những thiện ý được sinh ra, sự phát triển giữa nam nữ ngày một nhiều hơn.
Thiếu Triết dựa vào một bên im lặng uống rượu, hắn cúi đầu, ngón tay chạm nhẹ vào miệng ly, cố gắng giữ bình tĩnh, sự phức tạp không ngừng
tăng lên trong lòng hắn, có một số việc, hắn không muốn tìm hiểu, hắn
biết, chỉ cần hắn tìm hiểu, mọi chuyện sẽ rõ ràng, nhưng hắn vẫn mong
chờ một cơ hội, hắn không muốn miễn cưỡng cô, cho nên cũng đành miễn
cưỡng chính mình.
Hắn khẽ thở dài một hơi, hắn không biết đây là lần thứ mấy hắn đứa
mắt nhìn gương mặt của Duệ Húc, hắn hiện tạo chỉ mong là bản thân đang
nghĩ nhiều, thật sự là đang nghĩ nhiều.
Uống hết ly rượu, tim của hắn lại trôi nổi ở phương nào.
Trong này là bữa tiệc rượu náo nhiệt đông vui, còn bên ngoài vẫn là
một cuộc sống bình thường diễn ra, tất cả đều bình thường và yên bình.
Đôi chân Bánh Bao Nhỏ đi tới tò mò hết nhìn cái này rồi lại xem cái
kia, dường như rất thích thế giới toàn người tóc đen mắt đen này, mọi
người khi nhìn thấy cậu nhóc mập mạp dễ thương này, cũng đưa mắt nhìn,
lần đầu tiên nhìn thấy còn tưởng một con búp bê, thật sự là đáng yêu.
Bao Bao chạy chạy về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn mẹ
mình đang ở phía sau, mới yên tâm chạy tiếp, có mẹ thì sẽ không có gì
phải sợ cả, nó là Bánh Bao Nhỏ, là Bánh Bao Nhỏ đáng yêu nhát, là Bánh
Bao Nhỏ mà cha mẹ yêu chiều nhất.
Đôi chân bé nhỏ, bước chân này lối liền bước chân kia, cả người loạng choạng, có thể là do quá mập.
Phịch một tiếng, thật không may, Bao Bao ngã sấp xuống, đây lại
không phải nhà của Bao Bao, có thảm dày mềm đỡ, nơi này là đường cái,
khiến cả người Bao Bao thấy đau.
“Bánh Bao Nhỏ,…” Tô Lạc sợ hãi, vội vàng chạy tới, Lúc này, lại có
một người nhanh hơn cô đỡ Bánh Bao Nhỏ. Đó là một cô gái tầm bốn tuổi,
có chút gầy yếu nhưng cũng rất đáng yêu.
“Em trai không khóc, chị cho em kẹo nè.” Cô bé vội nói, rồi rút
chiếc kẹo que đang ngậm trong miệng ra, ánh mắt nhìn chiếc kẹo có chút
tiếc nuối.
“Chị…” Bánh Bao Nhỏ chớp chớp mắt, hốc mắt hồng hồng, miệng mếu máo sắp khóc, nước mắt đọng tại vành mắt, nhìn thật đáng thương.
Bé gái đưa ngón tay xoa gương mặt đáng yêu của Bao Bao, đôi mắt cong cong, “Em trai đừng khóc, chị cho em kẹo.” Giọng nói non nớt, chẳng
khác mấy so với Bao Bao, nhưng nghe lại có vẻ lớn hơn nhiều.
“Bánh Bao Nhỏ…” Tô Lạc chạy tới, vội vàng kiểm tra người Bao Bao,
xem nó ngã có bị thương ở đâu không, đúng là mập, đi đường cũng không
vững,”Mẹ… Ôm ôm…” Bao Bao nhìn thấy Tô Lạc, khéo miệng mếu máo, vươn hai bàn tay về phía Tô Lạc.
Tô Lạc ôm lấy con trai, Bao Bao cọ mặt vào áo cô, trên mặt không có
giọt nước mắt nào chảy xuống nhưng chiếc kẹo qua kia cũng đã nằm gọn
trong tay Bao Bao.
Bé gái đứng trên mặt đất nhìn hai người, ánh mắt kia có chút cô đơn.
“Bé gái à, cảm ơn cháu.” Tô Lạc vỗ nhẹ vào lưng Bao Bao, dịu dàng nói cảm ơn bé gái.
Bé gái lắc đầu, bàn tay nắm chặt vạt áo, quần áo không được tính là
tốt, thậm chí đã cũ, không biết vì sao Tô Lạc nhìn cô bé lại có chút
chua xót, dường như từ cô bé này cô nhìn thấy chính cô nhiều năm về
trước, cũng lo lắng và đáng thương như thế.
“Đồng Đồng…” Một giọng nói vang lên, bé gái quay đầu, cuối cùng trên mặt cũng lộ sự vui vẻ.
“Đồng Đồng… Làm sao vậy. Con bị ngã sao?” Cô gái vội vàng đi tới, cẩn thận vỗ về bé gái, gương mặt tái nhợt, đau lòng.
“Mẹ, Đồng Đồng không có chuyện gì, là em trai bị ngã, Đồng Đồng cho
em trai kẹo que.” Bé gái kéo kéo áo mẹ mình, gương mặt nở nụ cười thật
xinh đẹp.
“Được rồi, em trai nhỏ, cho em trai là đúng rồi, tí nữa mẹ sẽ mua cho con kẹo que nữa.”
“Vâng,” Đồng Đồng gật đầu một cái, kéo tay mẹ, rồi ngẩng đầu nhìn
Bánh Bao Nhỏ trong lòng Tô Lạc, hai má lúm đồng tiền rơi vào trong mắt
Tô Lạc.
“Chúng ta đi thôi…” Người phụ nữ đứng lên, nở nụ cười xã giao với Tô Lạc, rồi kéo tay con gái rời khỏi, Bánh Bao Nhỏ trong lòn Tô Lạc liền
quay đầu.
“Chị, Bao Bao muốn chị, không đi, không đi…” Bàn tay nhỏ nhắn hiện
ra trong đầu Bao Bao, nước mắt bắt đầu chảy xuống, thật đáng thương.