Bên ngoài, từng cơn gió lạnh thổi vào mặt, lau khô nước mắt trên mặt cô, cô đi về phía trước, gió cứ vờn quanh cô, dường như chỉ cần một cơn gió mạnh có thể thổi bay thân thể gầy yếu của cô, không có ai có thể
giúp cô, cũng không còn ai thương cô.
Cô đưa tay che trước mặt, mặc cho gió thổi quần áo cô kéo về sau.
Trên chiếc xe con màu đen, âm nhạc dịu dàng lan tỏa, Trữ San dựa người vào Duệ Húc, thỉnh thoảng nói gì đó với hắn..
“Húc, tí nữa chúng ta sẽ đi đâu ăn cơm?” Giọng nói cô thật mềm mại,
làm hắn vừa nghe liền bị hấp dẫn, quả nhiên là người mẫu chuyên nghiệp
khác hắn với người thường.
“Em muốn ăn gì ..” Duệ Húc đưa tay chạm vào tóc cô, rất nhanh đưa
xuống ôm lấy eo cô, hành động chạm vào tóc giống như một thói quen nhưng nó không giành cho cô.
“Chúng ta đi ăn cơm tây đi, nhà hàng trước kia chúng ta hay ăn đó.”
Trữ San nhìn về phía trước, khóe môi cong lên cười vui sướng.
“Được,” Duệ Húc không hề từ chối, hắn nhẹ nhàng vỗ lên tay cô, bên
cạnh hắn là người phụ nữ hắn yêu, qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn đã chiếm được cô, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn có cảm giác trái tim không vui vẻ như mình nghĩ, ngẫu nhiên trước mặt xuất hiện gương mặt
nhỏ nhắn kia, còn có ánh mắt sưng đỏ, hắn nheo mắt lại, cố gắng loại bỏ
hình ảnh này ra khỏi đầu.
Từ đầu tới cuối Tô Lạc chỉ là một quân cờ của hắn, bây giờ hắn đã không cần quân cờ đó nữa, cho nên, cô chỉ có thể rời khỏi hắn.
“Trữ San, em ly hôn đi.” tay Duệ Húc đặt trên vô lăng nắm chặt lại,
hắn muốn biết đáp án của cô, cô yêu hắn hay là yêu Ôn Vũ Nhiên.
Trữ San chớp mắt, dịu dàng dựa sát hơn vào người hắn, “Húc, anh có
biết, không thể nhanh như vậy, nếu bây giờ em ly hôn với anh ta, như
vậy, giới truyền thông sẽ viết như thế nào về chúng ta, cuộc hôn nhân
của em và Vũ Nhiên chưa tới ba tháng, “Cô yếu ớt nói. Duệ Húc hiểu rõ
buông tay cô ra, sắc mặt u tối.
“Húc, nếu em ly hôn, vậy còn anh và cô ta nữa, làm sao đây?” Trữ San cắn cắn môi dưới, hỏi ra vấn đề mình suy nghĩ từ lâu. Cô không quên,
hai người họ đã kết hôn, cô không biết người đàn ông này yêu ai nhiều
hơn, cô biết mình yêu Duệ Húc, nhưng cô cũng luyến tiếc Vũ Nhiên, cho
nên, cô cần phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Con người thì không thể tham quá mức, bây giờ cô thật sự rất tham
lam, hai người đàn ông này cô đều muốn, đều luyến tiếc, cô muốn là người phụ nữ duy nhất bên cạnh hai người đàn ông này.
“Cô ấy không phải vật cản giữa chúng ta,” Duệ Húc lạnh lẽo nói, “Cô
ấy chẳng là gì đối với anh cả, lúc nào anh cũng có thể bỏ,” Duệ Húc nói
xong, không biết vì sao, trái tim có chút nhói đau.
“Húc… Cảm ơn anh…” cuối cùng Trữ San đã có được đáp án như ý, dựa vào người Duệ Húc, cười có chút đắc ý.
Duệ Húc vẫn lái xe, từng cơn gió bên ngoài thổi mạnh vào kính xe, bên trong xe, không khí ấm áp và yên bình.
Gương mặt hắn cứng nhắc, không hề có chút thoải mái, hắn không biết thực ra hắn đã sớm mất sự thoải mái giành cho ngày hôm nay.
Tô Lạc kéo chặt quần áo, ngẩng đầu, nhìn quán cà phê trước mặt, cô
không biết đã bao lâu cô không bước vào nơi này, lại một lần nữa đứng ở
đây, cô giật mình, cảm giác như đã qua mấy kiếp.
Cô chà xát hai bàn tay vào nhau, có chút lo lắng, bước từng bước nhỏ đi vào.
Vẫn chiếc bàn gần cửa sổ, vẫn là người đàn ông đó ngồi, có chút
thành thục nhưng càng ngày càng khó nắm bắt, chuyện đơn giản nhất, mọi
thứ đã thay đổi, họ đã không còn là họ của ngày xưa.
Tô Lạc tới gần, sau đó ngồi xuống đối diện, lén lút đánh giá, một ly nước trái cây được đặt trước mặt cô.
“Cảm ơn,” câu nói này thật khách khí và xa cách, thật không nhìn ra họ đã từng là người yêu của nhau ba năm trời.
Thời gian thật là đáng sợ, bản thân còn chưa kịp thích ứng, nó đã mang tới cho bạn quá nhiều thứ.
Tô Lạc bưng ly nước lên lại không uống, cô muốn sự ấm áp của ly nước này giúp đôi tay lạnh giá của cô ấm hơn một chút.
“Lạc Lạc, em đã học được cách khách khí với anh?” Vũ Nhiên nhấp một
ngụm cà phê, khóe môi khẽ cong lên, “Anh không biết do anh rời khỏi làm
em thay đổi hay là Duệ Húc đã làm em thay đổi, em biết không? Em thay
đổi rất nhiều.”
Hắn nói xong, đưa tay, muôn chạm vào má cô, cô vội quay mặt đi, mặc
cho tay hắn dừng ở giữa không trung. Vũ Nhiên thu tay lại, nụ cười có
chút đau khổ, quả nhiên cô đã thay đổi, hắn biết, hắn và cô không thể
trở lại như ngày xưa nữa.
“Lạc Lạc, anh chưa bao giờ nói cho em biết, lý do anh phải rời xa em và cưới Trữ san,” Hắn lại nhấp một ngụm cà phê, chén cà phê này thật là đắng cay.
“Không có vấn đề gì, tất cả đều đã qua..” Tô Lạc cúi đầu, nắm chặt
ly nước trong tay, mặc kệ nguyên nhân là gì, bây giờ hắn đã kết hôn, cô
cũng vậy.
“Nhưng nó có liên quan tới anh…” Đột nhiên hắn đặt chén cà phê
xuống, trong lời nói mang theo ý lạnh, sự ấm áp biến mất hoàn toàn.
“Tô Tử Lạc, em biết không? Người hại chúng ta phải chia tay rốt cuộc là ai?” Vũ Nhiên nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau nhức.” Tô Lạc, em vĩnh viễn không thể biết được, người bức chúng ta phải chia
tay là ai?”
Mỗi lần hắn nói, đều khiến Tô Lạc sợ hãi, cô không biết mình có nên
nghe tiếp không, nếu cứ tiếp tục cô sẽ không biết phải làm sao.
“Em còn có việc phải làm, em đi trước,”: Cô vội vàng đứng lên, đặt
ly nước trong tay xuống, ly nước rời khỏi tay, độ ấm trên tay cô cũng
biến mất.
“Lạc Lạc, em đang sợ cái gì, tại sao phải trốn tránh?” Cô muốn rời khỏi đây, nhưng phải xem Vũ Nhiên hắn có đồng ý hay không.
Cả người cô khẽ run lên, cô biết cô không hề biết gì, cô biết thế
giới này thật tàn nhẫn, cô vẫn cố gắng tin, ngày mai sẽ là một ngày tươi đẹp.
“Tô Lạc, lúc trước tập đoàn Ôn Thị phải đối mặt với một nguy cơ phá
sản rất lớn, anh cần tìm gấp một số tiền lớn mới có thể cứu được Ôn Thị, mới có thể cứu được gia đình anh,” Giọng nói Vũ Nhiên từ phía sau
truyến tới.