“Không phải em rất muốn sao?” Lê Duệ Húc dùng ngón tay nhẹ nhàng
vuốt cằm cô gái trong lòng, gương mặt trang điểm kĩ càng, xinh đẹp cuốn hút, cơ thể nóng bóng, gương mặt của thiên sứ, cô gái này mới nổi
trong giới giải trí, hóa ra đằng sau gương mặt thiên sứ lại là một người phóng đãng như vậy. Hắn lạnh lùng nhìn Tô Lạc đứng chết chân tại chỗ,
hắn chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt lãnh khốc như vậy.
“Húc, người đàn bà kia là ai?” Cô gái trong lòng hắn khiêu khích
nhìn Tô Lạc, đánh giá cô từ đầu tới chân, cuối cùng nhàm chán khẽ cong
đôi môi đỏ mọng, dáng người không có, gương mặt bình thường, không bằng
một phần mười của cô.
“Cô ta…” Lê Duệ Húc thản nhiên nhìn Tô Lạc, trong mắt có sự châm
chọc, “Em hỏi cô ta là ai? Tất nhiên là người anh bỏ tiền ra mua, là
người giúp việc của anh, em nói xem…”
“Một con chó nhỏ…”
Từng câu chữ lạnh lùng từ miệng hắn truyền tới cô, trái tim cô đau đớn, vì lời hắn nói ra, trái tim như bị đạp xuống.
Một con chó nhỏ… Hóa ra cô ở trong lòng hắn, là như vậy sao? Ngón
tay cô khẽ run rẩy, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay, thỉnh thoảng có
tia lấp lánh, khiến mắt cô khó chịu, giống như chiếc kim châm khiến cô
đau đớn.
Môi của cô tái nhợt đi, lời gì cũng không nói được, cô muốn nói gì,
cô có thể nói gì đó vì bản thân mình, nói mình là vợ của Duệ Húc, ai sẽ
tin chứ?
Cô xoay người, không muốn nhìn sự lạnh lẽo và châm chọc trong mắt
bọn họ, con người cho dù có thấp hèn, cũng có tôn nghiêm của mình, còn
cô chẳng có gì, ngay cả chút tự trọng cuối cùng cũng đã mất rồi sao?
Không biết cảm giác kia là gì, cô chỉ cảm giác tim như có hàng vạn
mũi kim châm, đôi mắt mở lớn, khóe mắt ngập nước, cô muốn đưa tay lên
gạt đi, cuối cùng cô không làm gì cả, bước từng bước về phía nhà bếp.
Phía sau cô thi thoảng truyền tới tiếng cười của cô gái, như từng
cây kim dài mà mỏng xuyên vào tai cô, cô hé miệng cố gắng hô hấp, cô
không thể ngăn cản dòng lệ sắp chảy ra.
“A… Hóa ra là người giúp việc của anh, thực sự rất xấu nha.” cô nghe được những lời nhận xét bề ngoài của cô, Tô Lạc thản nhiên cười, tướng
mạo là trời sinh, cô không thể thay đổi, xấu, là xấu, chỉ cần cô không
cảm thấy mình xấu là được rồi.
“Đi thôi, Húc, chúng ta đi lên tầng.” tay của cô gái hướng tới bộ
ngực của hắn, trên mặt ngập tràn tham vọng tình dục. Ánh mắt Duệ Húc lộ
ra sự lạnh lẽo, nhìn nhón tay cô gái vuốt ve ngực mình, môi khẽ nhếch lỗ rõ sự khinh thường, đúng là một người thanh thuần “dục” nữ a.
Hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ta, không nhìn qua Tô Lạc, khi
hắn nhìn thấy một bàn đồ ăn, ánh mắt trầm xuống. Chỉ một giây mà thôi,
hắn ôm lấy cô gái lên tầng, tiếng cửa phòng đóng sầm lại, phá vỡ tim cô, cô không biết mình có buồn không, nhưng cô thực sự thấy khó sống.
Cô ngẩng đầu lên, tay đặt lên má, lạnh, cô đã khóc sao, vì sao cô lại khóc…
Vì câu nói kia của hắn, phá nát tự trọng của cô.