“Cô nói cái gì.. ” Bạch Thiếu Triết không dám tin vào tai mình, Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao nhỏ của hắn.
Ở đầu dây bên kia nghe được giọng nói mơ hồ gọi mẹ Bánh Bao Nhỏ. “Cô đang ở đâu? Được, tôi biết, tôi sẽ đến đó ngay, xin cô đừng rời đi.”
Hắn vội vàng cầm lấy áo khoác mặc vào, trái tim như bị bóp chặt được thả lỏng đôi chút.
Hắn ngồi xuống trước mặt Tô Tử Lạc, đưa tay nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô, “Tử Lạc, tốt rồi, không có việc gì nữa rồi, anh tìm được Bánh
Bao Nhỏ rồi, bây giờ anh sẽ đi đón Bao Bao, em không cần lo lắng nữa,
không có chuyện gì rồi.”
Cuối cùng ánh mắt Tô Lạc cũng lấy lại chút thần thái, cô nhìn Bạch
Thiếu triết nói, bất chợt, nước mắt theo khóe mắt không ngừng chảy
xuống. Thiếu Triết nói không có chuyện gì, tìm được Bánh Bao Nhỏ rồi.
“Đúng vậy. Tử Lạc, anh đi đón Bánh Bao Nhỏ, một lát nữa là em có thể thấy con rồi, Bao Bao rất tốt, không có chuyện gì xảy ra hết.” Bạch
Thiếu Triết đau lòng, đưa tay lau khô nước mắt trên khuôn mặt của Tô Tử
Lạc, rồi đứng lên, lại phát hiện Tô Lạc đang kéo tay áo mình.
“Tử Lạc, em cứ ở nhà chờ chúng ta về,” hắn dùng chúng ta mà không
phải dùng từ anh, ý hắn là lúc hắn ra khỏi cửa chỉ có một mình, nhưng
khi quay lại, nhất định sẽ mang bảo bối của họ quay lại.
Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cô gần như sụp đổ, cái cô cần chính là chờ đợi, là nghỉ ngơi, tất cả mọi chuyện giao cho hắn là được rồi.
Một lúc sau, Tô Tử Lạc mới chịu buông tay ra, nhìn Bạch Thiếu Triết nhanh chóng rời đi, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cô co người, vùi đầu vào đầu gối, không biết là phải chịu áp lực này trong bao lâu nữa, cô nghẹn ngào khóc.
Hà Duyên buông điện thoại xuống, ôm Bánh Bao Nhỏ ngồi xuống, đứa nhỏ này vẫn ôm chặt lấy cổ cô, gương mặt nhỏ nhỏ thỉnh thoảng lại cọ vào áo của cô, thật đúng là trẻ con, nó tưởng cô là mẹ.
” Đồng Đồng, làm sao con gặp được Bánh Bao Nhỏ?” Cô chưa kịp đưa tay ra vỗ về gương mặt của con gái, Đồng Đồng đã vươn đôi tay bé nhỏ của
mình kéo áo của Hà Duyên lại và dựa vào người cô, chỉ cần như vậy, cô bé mới có cảm giác an toàn, cảm giác bên cạnh mẹ thật là tốt.
” Đồng Đồng nhìn thấy một chú lạ mặt muốn dẫn Bánh Bao Nhỏ đi, nhưng Đồng Đồng không biết, Bánh Bao Nhỏ cũng không biết người đó, mẹ nói,
không thể tin người lạ, không thể đi cùng người lạ, ngoài mẹ ra, cho nên Đồng Đồng liền đưa Bánh Bao Nhỏ đến đây, Bánh Bao nhỏ muốn mẹ, nhưng là Đồng Đồng không biết làm sao, Đồng Đồng quên mất đường đến nhà của Bánh Bao Nhỏ, Bao Bao vẫn khóc, lại đói bụng nữa”
Cô bé nói rất rõ ràng, đứa con bé nhỏ của cô biểu đạt từng câu chữ
rất tốt, Hà Duyên nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của con gái, đại khái cô cũng
đã hiểu được, có thể Bánh Bao Nhỏ đã gặp phải kẻ buôn trẻ con, thật may
Đồng Đồng nhìn thấy, nếu không, cô lo lắng nghĩ, thật may hắn chỉ là một tên buôn, nếu là người xấu, hai đứa nhỏ này rất có khả năng…
Cô không đám nghĩ tiếp nữa, chỉ cần tưởng tượng một chút, cả người cô đã run lên.
” Đồng Đồng, sau này gặp người xấu, nhớ phải lớn tiếng kêu cứu biết
không?” Cô biết con gái của mình trưởng thành so với các bạn cùng lứa,
cho nên có thể đem tất cả những điều cần thiết nói hết cho Đồng Đồng. Mà Đồng Đồng từ trước tới giờ chưa bao giờ phải làm cô lo lắng.
” Vâng, mẹ, Đồng Đồng biết rồi” Bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo của Hà Duyên, ngẩng đầu, thấy đôi mắt sưng đỏ của Bánh Bao Nhỏ.
” Bánh Bao Nhỏ……” Đôi môi cô bé khẽ hé, còn Bánh Bao Nhỏ thì dựa cả người vào Hà Duyên, thỉnh thoảng lại kêu mẹ.
” Oa, là hai đứa con… Húc.. Thư ký của cậui có hai đứa con ” Vệ Thần bất ngờ lên tiếng, làm Hà Duyên giật mình thoát khỏi suy nghĩ của mình. Cô ôm chặt Bánh Bao Nhỏ, đứng lên, lo lắng nhìn vẻ mặt thâm trầm của
Duệ Húc.
” Xin lỗi, tổng tài,” Cô cúi đầu, thấy được Đồng Đồng đang sợ hãi
núp ở phía sau người cô, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn chằm chằm vào
người phía trước.
“A, trong giờ làm việc còn đưa con tới đây, ngài Lê, nhân viên của
anh thật là chuyên tâm làm việc đấy?” cuối cùng Tông Nghiên cũng có hội
lên tiếng, cơ hội tốt như vậy, không chớp lấy thì đúng là con ngốc.
” Đúng vậy, Húc, thư ký của anhi làm như vậy là không đúng nha” Vệ
Thần chính là có ác ý nói thêm một câu, mà khuôn mặt của Lê Duệ Húc kia
cũng lạnh hơn, mọi người ở xung quanh cũng bắt đầu đứng lại xem náo
nhiệt, bọn họ đều nhìn Hà Duyên với ánh mắt chê cười.
Hà Duyên ôm chặt Bánh Bao Nhỏ trong lòng, Bánh Bao Nhỏ đang khóc
thút thít, ánh mắt thật to thỉnh thoảng lại chớp nhẹ, bây giờ cũng chỉ
có nó là không biết có chuyện gì thôi, nó chỉ biết dựa vào đây có mùi
hương của mẹ…
“Xin lỗi, chú tổng tài, là Đồng Đồng tự đến đây, không hề liên quan
đến mẹ.” Đồng Đồng đứng ra phía trước, ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông
này, có một người vẫn lạnh lùng không nói gì, hẳn đây chính là ông chủ
của mẹ, cô bé không muốn mẹ bị mất việc, cũng không muốn làm mẹ lo. Tuy
rằng, cô bé thật sự rất sợ. Vệ Thần khẽ nhíu mày, hắn cúi đầu nhìn cô bé này, gương mặt nho
nhỏ, cả người cũng gầy yếu, chỉ có đôi mắt đen nhánh mở to, rất đáng
yêu, trái tim của hắn không biết vì sao lại đập nhanh hơncảm giác này
thật kỳ lạ, cô bé ngẩng đầu nhìn bọn họ, một đôi mắt vô cùng trong sáng
và xinh đẹp.
Lê Duệ Húc vẫn không nói gì, đột nhiên, hắn có cảm áo mình bị kéo lại, hắn cúi đầu, thấy một đôi tay nhỏ mũm mĩm. “Chú, chú. Ôm ôm” Bao Bao đưa đôi tay mũm mĩm, khóe mắt còn đọng
lại giọt nước mắt trong suốt .(ây za Bao Bao còn nhỏ mà đã nhận thức
được sự hấp dẫn của mình và biết lấy lòng người khác nha ^.^)
Lê Duệ Húc lặng người đi một lúc, hắn như mất hồn nhìn đứa bé khóc
rất đáng thương này, nhưng gương mặt nhỏ nhắn thì vẫn rất đáng yêu.
” Tổng tài, xin lỗi. Nó..” Hà Duyên định kéo Bao Bao lại, nhưng Bánh Bao Nhỏ vẫn đang kéo tay áo của Lê Duệ Húc. Ánh mắt hồng hồng, giống
như không ôm nó sẽ phạm phải lỗi lầm rất lớn.
” Không sao, để tôi ôm nó,”
Ngoài dự đoán, Lê Duệ Húc đưa tay ôm lấy Bao Bao trong lòng Hà Duyên.
Bánh Bao Nhỏ lại kéo áo của Lê Duệ Húc, ánh mắt tò mò nhìn đôi mắt
màu trà của Lê Duệ Húc “ Chú, là Bao Bao không tốt, Bao Bao đã cùng chị
tới.” giọng nói không rõ vì khóc, cậu bé dừng lại, Bao Bao là đứa trẻ
được Thiếu Triết cưng chiều đến hư người, nhưng cậu bé cũng khác hẳn với những đứa bé khác, dường như cậu bé đã nhìn ra sự khó xử của Hà Duyên.
” Chú, Bao Bao hôn chú, chú không giận.” Bao Bao chu môi lên, đột
nhiên hôn lên mặt Lê Duệ Húc một cái, Tống Nghiên thấy mà ngây ngẩn cả
người, Hà Duyên cũng chẳng khác gi, Vệ Thần cũng thế, ngay đến bản thân
Lê Duệ Húc, hắn cũng ngây người luôn.
Vệ Thần bước lên, muốn đến ôm “con mèo nhỏ” dám dâng mình đến “miệng hổ” kia, chỉ sợ nó sẽ bị Lê Duệ Húc ném xuống. Người đàn ông này có
thể hôn sao? Vệ Thần bắt đầu thấy đau đầu rồi. Nhưng Duệ Húc vẫn bế nó
trên tay, còn có chút cẩn thận ôm lấy viên thịt mập mạp này.