” Húc.” Cô nghe thấy giọng nói mềm mại của Thải Y, sau đó là tiếng
bước chân, còn cô chỉ có thể mở to hai mắt nhìn trần nhà màu trắng, khóe môi khẽ cong lên.
“Húc, người giúp việc của anh thật vụng về, đi vài bước mà có thể té ngã được.”
“Không cần để ý cô ta, chúng ta đi ăn cơm.” cô cảm giác có ánh mắt
khinh thường nhìn cô, sau đó là giọng nói hắn càng ngày càng trở nên mơ
hồ.
“Ăn mấy thứ này sao… Chúng ta không ăn được không?” Tống Thải Y cẩn thận hỏi, trong mắt có sự đắc ý.
“Vì sao phải ăn, những thứ khó ăn như vậy, chỉ có cô ta mới ăn được
thôi” Môi hắn lạnh như băng khẽ nhếch lên, lời nói của hắn cũng lạnh như thế. Không ngừng đâm vào tim Tô Lạc.
Tô Lạc nhắm mắt lại, khóe mắt có một dòng nước trong suốt chảy
xuống. Hóa ra, cô lại vô dụng như vậy. Hóa ra tất cả chỉ là tự cô nghĩ
ra.
Hóa ra… Hắn cũng giống những người khác…
Lông mi của cô nhẹ nhàng động, trong ánh trắng mờ, rất đẹp cũng rất buồn.
Nhẹ nhàng nhắm mắt, cô cảm giác mình mệt sắp chết rồi, cô muốn ngủ
có được không? Có thể không cần đối mặt với sự pahrn bội của Ôn Vũ
nhiên, không cần đối mặt với cuộc hôn nhân hiện tại, còn có cả người
chồng không cảm xúc….
“Húc, chúng ta đi thôi, em đói bụng rôi.” Tống Thải Y không ngừng
kéo ống tay áo Duệ Húc, giống như muốn trốn tránh, muốn nhanh rời khỏi
nơi này, Lê Duệ Húc híp mắt lại, cố ý tránh khỏi tay cô, hiện tại hắn
cực kì chán ghét động tác của Thải Y, hắn không muốn quần áo mình có nếp nhăn.
Chuyện vừa rồi, hắn đã chứng kiến hết, diễn viên đúng là diên viên, đủ tố chất diễn trò.
Hắn còn muốn nhìn xem Tô Lạc muốn giả bộ tới khi nào.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua…
Trên trán Thải Y lấm tấm mồ hôi lạnh, ngón tay kéo áo Duệ Húc cũng
bắt đầu run rẩy, cô trộm nhìn Tô Lạc vẫn nằm im trên mặt đất, cô ta có
phải giả bộ hay không, lâu như vậy, cô ta còn chưa nằm đủ sao? Không
hiểu sao, Thải Y lại có một sự cảm không tốt.
Lê Duệ Húc đột nhiên đẩy ngón tay Thải Y ra, có cảm giác như có gì không đúng.
Hắn vội vàng chạy lại ngồi xổm xuống, đỡ Tô Lạc trên mặt đất dậy,
vừa nhìn cô, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi, gương
mặt cô gái trong lồng ngức hắn trắng bệch khác hẳn ngày thường, đôi môi
hồng hồng cũng tái đi, đôi mông mi dài nhắm chặt, không hề động đậy.
“Tô Tử Lạc, mau tỉnh lại, đừng giả bộ nữa.” Lê Duệ Húc có chút thô
lỗ vỗ vỗ mặt Tô Lạc, bất luận hắn có uy hiếp, đe dọa thế nào, cô gái
trong lồng ngực hắn vẫn thủy chúng không tỉnh lai.