“Cô có phải rất ngốc không?” Giọng nói của người nào đó lộ rõ sự tức giận, anh bước nhanh tới bên cạnh Tô Lạc, không khí trong phòng dường
như đã giảm đi rất nhiều, một cánh tay nhẹ nhàng kéo cánh tay cô xuống,
cả người cô bổng run rẩy, khiến sắc mặt anh càng khó chịu, đối với cô mà nói, anh thực sự đáng sợ như vậy sao?
“Tô Tử Lạc, ” anh cảnh cáo trừng mắt nhìn cô một cái, tay nhẹ nhàng
đặt trên lớp băng trên đầu cô, giọng nói của anh thật ôn nhu.
“Cô là đồ đần phải không, muốn đụng chết chính mình, vẫn là đụng
thành ngốc, vốn đã không thông minh rồi, không biết bị đụng thế này có
phải sẽ ngốc thêm không?”
Hàng lông mi khẽ rung, sắc mặt cô tái nhợt, trắng bệch, cô chậm rãi
mở mắt ra, ánh sáng trước mặt đều bị người đàn ông này che mất.
Cô cười khổ, có phải sau này cô sẽ phải sống cả đời với cái bóng ma này không.
“Chết đi không phải rất tốt sao?” Cô không hiểu sao mình lại nói ra
một câu như vậy, cô đẩy tay Húc đang đặt trên đầu cô, sau đó nghiêng
người nằm xuống, đưa lưng về phía anh, cô cắn ngón tay mình, giọt nước
từ khóe mắt chảy ra.
Cô không muốn khóc, lại càng không muốn khóc trước mặt người đàn ông này, nhưng cô phát hiện cô không cách nào kìm nén được nước mắt của
mình, nếu cô chết, không phải như hắn muốn sao?
“Cô, đáng chết.” Lê Duệ Húc đột nhiên đứng thẳng lên, khóe miệng sắc lên như một lưỡi kiếm, có thể đâm thẳng vào trái tim người khác, chỉ có điều, từ đầu tới cuối, Tô Lạc không có nhìn thấy, cho dù có thấy được,
có lẽ cũng sẽ không có phản ứng gì.
Đối với một người tâm tàn ý lạnh, còn có gì để mà sợ.
“Tô Tử Lạc, cô mở mắt to cho tôi, ” đột nhiên anh đưa tay nắm chặt
cằm Tô Lạc, bắt cô nhìn anh, ai cho cô lá gan lớn như vậy, ở trên đời
này không ai có thể nới chuyện với Lê Duệ Húc anh như vậy, nếu như cô
muốn chết sớm một chút, như vậy anh sẽ giúp cô.
Tô Lạc vẫn nhắm mắt thật chặt, Lê Duệ Húc tức giận, anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nếu anh không tự chủ như thế, cô gái này đã
sớm bị hắn bóp chết.
“Húc, anh muốn làm gì? Cô ấy là bệnh nhân,” Đoàn Hạo vừa đẩy cửa vào nhìn thấy hành động của Duệ húc, vội vàng ngăn cản, anh cũng hiểu cái
gì là ôn nhu chứ, kia là một cô gái, còn là bệnh nhân nữa, anh ta làm
vậy với cô ấy, có phải sợ cô sống thời gian quá dài đúng không, vậy thì
nói sớm một chút, anh sẽ không cần phí thời gian làm phẫu thuật cho cô,
hại anh có thêm một đống nếp nhăn, phải biết rằng, một ngày anh có bao
nhiêu cuộc phẫu thuật.
Lê Duệ Húc bỏ tay xuống, nắm chặt bàn tay lại, cô gái này, không nến làm hắn tức giận, buổi sáng hắn còn chưa kịp ăn gì đã phải đưa cô tới
bệnh viện, tiếp đó nhanh chóng trở về công ty họp, làm việc cả ngày, anh rất mệt chỉ muốn ngủ, bây giờ lại ở trong bệnh viện nhìn cô chọc tức
anh, cô thực sự rất đáng chết, quên đi.
Anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, Đoàn Hạo kì quái nhìn chằm
chằm bóng lưng Duệ Húc, lắc đầu thở dài, hôm nay tên này hồn nhiên như
uống nhầm thuốc vậy.
“Được rồi, cô nghỉ ngơi đi,” Đoàn Hạo thông cảm nhìn Tô Lạc, trong
mắt hắn không thể không có sự nghi hoặc, cô ấy chỉ là người giúp việc
của Lê Duệ Húc thôi sao? Sao vừa rồi giữa họ không hề có cảm giác là
người giúp việc và ông chủ, lại giống như hai vợ chồng đang cãi nhau.
Người vợ hờn dỗi và người chồng tức giận.