Người Chồng Máu Lạnh

Chương 88: Q.3 - Chương 88




Ads Tô Lạc xoay người, tiếp tục pha sữa, động tác của cô chậm đi rất nhiều, đôi khi không nhịn được lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai cô truyền tới tiếng mưa rơi, dường như mưa ngày một lớn hơn.

Cô pha cho Đồng Đồng một cốc sữa, pha cho Bao Bao một bình sữa, cô đi ra ngoài, Đồng Đồng vẫn đứng cạnh cửa sổ nhìn mưa rơi, Bánh Bao Nhỏ cũng học bộ dáng của cô bé, Đồng Đồng nhìn mưa còn không biết Bao Bao đang nhìn cái gì.

“Mẹ…” Bao Bao thấy Tô Lạc đi ra, vội chạy tới, “Mẹ, Bao Bao, sữa sữa…” Cậu bé đã nhìn thấy bình sữa trên tay cô, liền đưa tay đòi ăn.

Tô Lạc đưa bình sữa vào tay Bao Bao, cậu bé vội ôm lấy bình sữa đứng ở đó uống.

“Của con này,” Tô Lạc đứng phía sau Đồng Đồng, đưa cốc sữa cho cô bé.

“Cám ơn dì,” Đồng Đồng nhấn lấy cốc sữa, sau đó lại nhìn ra cửa sổ, “Dì, chú kia vẫn đứng ở đó, chú ấy không lạnh sao?” Đồng Đồng uống một ngụm sữa, ngước mắt lên nhìn Tô Lạc, cả người Tô Lạc khẽ cứng lại, cô đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, trong làn mưa mọi thứ trở nên mờ nhạt, nhưng hình bóng người đàn ông kia vẫn rất rõ ràng. Hắn cứ đứng ở đó, giống như một pho tượng, có thể nhìn rõ nước mưa theo tóc hắn chảy xuống, quấn áo trên người gần như bị ướt hết.

“Mẹ, ôm ôm,” Bao Bao đưa tay ra, Tô Lạc đóng cửa sổ lại, kéo tấm rèm ngăn cản mọi thứ ở bên ngoài, ngăn tiếng mưa, ngăn hình bóng người đàn ông kia, còn có ngăn lại những gì đang xuất hiện trong tim cô…

Cô ôm lấy Bao Bao, nhìn gương mặt Bao Bao giống hệt với người kia, cậu bé một tay nắm lấy áo cô, một tay cầm bình sữa uống.

Khi cô quay lại bên cửa sổ, cơn mưa bên ngoài vẫn không dứt, mọi thứ vẫn mờ nhạt, vẫn mông lung, nhưng hình bóng của người đàn ông kia đã biến mất, dường như cho tới bây giờ đều không có tồn tại.

Tô Lạc khẽ mím môi, cô không biết có phải cơn mưa này đang kéo vào lòng cô hay không, cô chỉ có cảm giác một sự ẩm ướt đang lan ra khắp cơ thể.

Cô ngồi trên ghế sa lon, nhìn Bao Bao chơi đùa với Đồng Đồng, cái gì cô bé cũng nhường cho Bao Bao, Bao Bao lại không giống cậu bé nghịch ngợm trước kia nữa, những gì cậu bé thích đều chia sẻ cho Đồng Đồng.

Cô khẽ cười, chỉ là nụ cười này lại có chút đau khổ, thê lương.

Biệt thự nhà họ Lê, có vài người ngồi đó thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa như đang chờ đợi ai đó.

“Cha, bên ngoài trời mưa lớn như vậy, chúng ta không đi đón Húc sao?” Kiều Na xinh đẹp hỏi cha mình, cô nhìn thấy cha mẹ Duệ Húc nhìn cô chằm chằm, gương mặt đỏ bừng lên, cô có phải đã quan tâm quá mức rồi không.

“A… Còn chưa có gả ra bên ngoài, có con gái đúng là không được nha,” ông Kiều vui vẻ trêu đùa con gái, “Yên tâm đi, hắn có xe riêng, sẽ không bị mắc mưa đâu.” Ông Kiều an ủi con gái đang thẹn thùng của mình, rồi quay sang nhìn vợ chồng họ Lê.

“Nhìn xem, con gái của tôi sẽ là một người vợ tốt đấy,”Trữ Nhiên nghe thấy khẽ gật đầu, bà kéo tay Lê An Đồng, thực sự họ cảm thấy con trai họ không xứng đáng với cô bé này, dù sao con trai họ đã trải qua hai cuộc hôn nhân, bây giờ họ cảm tháy ông Kiều không hề để ý tới quá khứ của Húc.

Như vậy là rất tốt nhưng trong lòng Trữ Nhiên luôn cảm thấy có điều gì không ổn, không biết Húc sẽ nghĩ thế nào, còn có cô giá kia, đã chiếm hết tình yêu của hắn, không biết hắn có thể giành cho Kiều Na được bao nhiêu.

Lúc này, cửa mở ra, một cơn gió theo đó lùa vào, mọi người đều cảm giác được, cơn gió mùa thu rét lạnh, thời gian trôi qua thật nhanh, mùa đông lại sắp tới rồi.

“Húc, sao con lại thành thế này?” Trữ Nhiên vội đứng lên, nhìn gương mặt đẫm nước của con trai, không phải con bà có xe sao? Sao lại giống như bị dầm mưa thế này.

“Không có việc gì, con đi thay quần áo đã,” Hắn nhàn nhạt nói, đi qua Trữ Nhiên, sau đó nhìn bà với ý bà không nên lo lắng, từ đầu tới cuối đều không nhìn Kiều Na, dường như trong mắt hắn, cô chính là dư thừa, nhiều lắm thì làm cho không khí đặc hơn một chút, đối với hắn mà nói, có cũng như không.

Duệ Húc đi lên tầng, vẫn bước về căn phòng kia, hắn tình nguyện bỏ đi căn phòng lớn của mình, tự nguyện ở trong căn phòng nhỏ bé này, đây đã thành thói quen của hắn, ngày đêm nhớ mong một người con gái, trước đây hắn không biết hắn yêu như thế nào, hai năm trải qua sự cô đơn tĩnh mịch, cuối cùng hắn cũng đã hiểu.

Hóa ra, yêu sẽ khiến con người ta nhớ đến phát điên phát dại, thời khắc nào cũng nhớ mong, quá khứ đã qua, cho dù có đau khổ cũng không muốn quên.

Hắn mở tủ quần áo, trong đó vẫn còn chút quần áo của Tô Lạc, cho dù là kiểu dáng cũ, quê mùa, hắn vẫn không muốn vứt bỏ, chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy trong đời hắn còn có cô.

Lấy một bộ quần áo, hắn cởi quần áo trên người mình, hàng lông mày nhíu chặt lại, gương mặt trắng bệch.

Quần áo trên tay hắn rơi xuống đất, quần áo ướt quần áo khô rơi chồng lên nhau, thân thể cao lớn co lại, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, bờ môi tím tái.

Hắn cắn răng chịu đựng, không hề lên tiếng. Hai mắt khép hờ nhìn ngón tay mình, chiếc nhẫn do chính hắn thiết kế, hắn dùng sức nắm chặt bàn tay, biết rõ hắn không thể để mình bị đói, vậy mà hắn vẫn làm, biết rõ trời lạnh không tốt cho sức khỏe của hắn, cho dù hắn có là người sắt cũng sẽ bị bệnh, nhưng hắn lại không hề để tâm.

“Vợ, đây là sự trừng phạt giành cho anh phải không? Nếu như vậy, hãy để anh đau thêm nữa được không? Vì anh biết em so với anh còn đau hơn, lúc đó em đã phải chịu đựng một mình, em phải đối mặt với nó một mình, phải không?”

“Vợ, xin lỗi…”

Khóe môi hắn run rẩy, mọi thứ trong phòng như một bí mật, không ai biết, một người đàn ông lớn mạnh cũng có lúc tái nhợt đau đớn như này, một người đàn ông mạnh mẽ cũng có lúc ngày cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

Lê Duệ Húc cũng là một con người, bề ngoài lạnh lùng hơn bao nhiêu thì bên trong lại sâu sắc hơn bấy nhiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.