Người Chồng Máu Lạnh

Chương 8: Q.5 - Chương 8




Edit: Ốc Sên

————————-

“Mẹ, Đồng Đồng muốn ngủ,” Đồng Đồng xoa xoa mắt, cô bé dựa vào Hà Duyên, nhắm mắt lại. Nhưng, cô bé lại mở mắt ra, khẽ chu môi lên, dù sao cô bé vẫn muốn có một người cha, chỉ là, nếu có cha vậy sẽ không có mẹ, vậy cô bé sẽ không cần cha nữa.

Lúc Đồng Đồng đang mơ màng ngủ, Hà Duyên đã rời giường, cô dã chuẩn bị xong bữa sáng, đơn giản, giản dị, nhưng cả hai mẹ con côđều thích.

Đồng Đồng tỉnh giấc, ngồi dậy, sau đó thay quần áo, nhảy xuống giường, cô bé tự rửa mặt, cô béđã bốn tuổi rồi, lớn rồi, không còn bé như Bánh Bao Nhỏ nữa.

ChờĐồng Đồng đi ra, cô bé ngồi trên chiếc ghế nhỏ của mình, nhìn chiếc bát Hà Duyên đặt trước mặt cô, “Đồng Đồnng, tí nữa, mẹ sẽđưa con đến nhàông Lê, con nhớ, phải nghe lời, dù sao, chúng ta đang ở nhờ nhà họ, hiểu không?” Côđứa tay xoa đầu con gái, mong con gái có thể hiểu chuyện, vì côđã nợ nhà họ nhiều lắm, nếu không có họ, Đồng Đồng sẽ luôn phải ở nhà một mình.

“Đồng Đồng biết rồi, mẹ yên tâm, Đồng Đồng rất nghe lời.” Đồng Đồng ăn bát cơm nhỏ, ngoan ngoãn nở nụ cười, Hà Duyên xoa tóc con gái, đây là con gái duy nhất của cô, là hạnh phúc lớn nhất của đời cô.

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền tới, tiếng gõ ngày một lớn, xuyên thẳng vào tai cô.

Sáng sớm đã ai tới như vậy… Hà Duyên đứng lên, đi ra ngoià, cô nhớ côđã thuê căn nhà này được gần một tuần rồi, nhưng chi phí cần đóng cũng đãđóng đủ, sao vẫn có người tới tìm?

Cô do dự một chút, sau đó nhìn thoáng qua con gái có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn mở cửa…

“Xin hỏi…” Cô còn chưa kịp nói xong, đã nhìn thấy một đám người vội bước vào nhà, căn nhà nhỏ bé của cô trở nên chật hẹp.

“Các người là…” Hà Duyên lặng người đi, cô khó hiểu nhìn những người này, đàn ông có, phụ nữ có, cô vội chạy tới, chắn trước mặt con gái, bọn họ muốn làm gì, vì sao lại nhìn chằm chằm vào con gái cô.

Ba người đàn ông có tướng mạo giống nhau nhìn chằm chằm vào Đồng Đồng, trong mắt như hiện lên gìđó.

Đồng Đồng khẽ co người lại, kéo vạt áo Hà Duyên.

“Các người là ai, vì sao lại xông vào nhà tôi?” Hà Duyên ôm lấy Đồng Đồng, không khỏi bước lùi về sau, không phải là tội phạm cướp bóc đấyc hứ, nhưng sao lại có nhiều người cùng đi cướp như vậy, hơn nữa, cô thực sự là không có gì cả.

“Tôi không có…” Cô muốn nói điều gìđó, một trận gió thổi qua người cô, sau đó, hai tay cô nhẹ bẫng, Đồng Đồng đã bị người khác đoạt lấy.

“Đồng Đồng,” Cô sợ hãi kêu lên, lại thấy được vẻ mặt u ám của Vệ Thần…

“Mẹ, đừng khóc, cháu gái của mẹđây,” Vệ Thần nhìn Đồng Đồng trong lòng hắn, thật sự là vô cùng cảm động, trước đây, hắn không biết cô bé là con gái mình, cũng đãôm cô bé rất vui vẻ, bây giờđã biết, cũng không cách nào buông tay. Con gái của hắn, cuối cùng hắn cũng có con gái rồi.

Nhưng, hiện tại quan trọng mẹ hắn, nếu không làm mẹ hắn ngừng khóc, nơi này sẽ bị ngập mất.

Nhất Phàm bước tới ôm lấy cháu gái, nháy mắt chỉ có thể dùng từ kích động để hình dung. “Đồng Đồng, còn nhớ bà không?” Nhất Phàm vội vàng lau khô nước mắt, ánh mắt không rời khỏi Đồng Đồng. Đúng là rất giống, đây chính là cháu gái của bà.

“Bà nội…” Đồng Đồng nhìn mẹ mình, rồi nhìn người bà trước mặt, khẽ gọi tiếng bà nội, mẹ nói Đồng Đồng phải hiểu chuyện, phải ngoan, phải nghe lời ông Lê, ông nội Lê nói, bà nội Lê cũng nói đây cũng là bà nội…

“Ngoan… Là bà nội, là bà nội…” Nhất Phàm vội gật đầu, ôm chặt đứa cháu gái mà mình vất vả lắm mới cóđược, ba người đàn ông đứng đó, hốc mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Nhất Phàm vàĐồng Đồng.

“Mẹ… Cho con ôm…” Vệ Phong đưa hai tay ra, vẻ mặt luôn lạnh lùng lúc này lại có chút dịu dàng, dường nhưđãôn hòa đi rất nhiều, không còn lạnh lùng như mọi hôm.

“Mẹ… Cho con ôm …” Vệ Liên cũng đưa hai tay ra, ánh mắt cười híp lại, thật đáng yêu, hắn muốn ôm, nhất định phải ôm.

“Vợ… Anh…” Cha của hắn, VệĐông cũng đưa tay ra, ánh mắt không rời khỏi cháu gái bé nhỏ, hắn có cháu gái, sau này sẽ không cần phải hâm mộ người khác nữa, hắn cũng giống như vợ chồng họ Lê, đưa cháu gái nhỏđi chơi, thật là tốt quá.

Nhất Phàm trừng mắt nhìn bọn họ, “Máu tránh ra cho tôi, cháu gái của tôi, tôi còn ôm chưa đủđâu.” bà lườm một lượt từ chồng tới con trai, đúng là không tin được, dám đòi tranh cháu gái với bà.

Khi bà cúi xuống nhìn Đồng Đồng thì giọng nói đã trở nên dịu dàng, ngọt ngàng.

“Đồng Đồng, về nhà với bà nội …” Bàôm chặt đứa cháu đáng yêu, Vệ Phong tựđộng cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Đồng Đồng.

“Em út, lúc nữa đưa Hà Duyên về nhà nhé,” Vệ Phong nói một câu với Vệ Thần, sau đó cùng mẹ hắn đi ra ngoià, nơi này quá nhỏ, bọn họ cảm giác không khí không đủ dùng. Nơi này, cũng không cần họ nữa, quá sáng, hai người kia giờ có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện để nói.

“Đồng Đồng….” Hà Duyên giờ mới có phản ứng, cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn một nhà cổ quái đưa con gái côđi.

Nhưng, cô lại không tài nào di chuyển được, bởi vì Vệ Thần đang kéo tay cô lại, không chịu buông ra.

“Các người muốn đưa con gái tôi đi đâu?” Hà Duyên dùng sức gạt tay Vệ Thần ra, nhưng cái vẻ u ám của hắn còn hơn cả Duệ Húc.

“Hà Duyên, vì sao cô không nói cho tôi biết, Đồng Đồng là con gái tôi, từ lúc nào đã có con của tôi, nói…” Vệ Thần lúc đầu chính là trầm mặc, mặc cho cô giãy dụa, mặc cho cô náo loạn, cuối cùng, hắn thật sự không chịu được, rống lên một câu.

Hà Duyên lặng người đi một chút, sau đó lạnh mặt nhìn hắn, “Vệ Thần, là ai nói với anh Đòng Đồng là con gái anh, con gái của tôi khi nào thì thành con gái của anh, anh thật là hài hước, nếu anh muốn có con gái, sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn sinh cho anh, vì sao anh lại cướp con gái tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.