Người Chồng Tốt

Chương 11: Chương 11: Chương 10




Rất kỳ diệu, kể từ sau lần náo loạn không vui, quan hệ của Đồng Húc Lãng và Lâm Sâm Sâm không những không bất hòa, ngược lại bước gần một bước đến hướng bạn bè tri kỷ. Rõ ràng Đồng Húc Lãng cảm thấy Lâm Sâm Sâm không hề lạnh nhạt phòng bị với anh nữa, mà là vừa nói vừa cười giống như bạn thân, tự nhiên cũng chung đụng rất nhiều. Nhưng anh không cảm thấy vui mừng, ngược lại âm thầm lo lắng. Tựa như chính anh đã từng nói, bạn bè quá tốt không làm vợ chồng được. Ai, Đồng Húc Lãng không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, nghĩ đến anh hăng hái nhiều năm, chưa từng lo được lo mất như thế, ngàn vạn lần không nên gặp được Lâm Sâm Sâm. Nghiệt duyên, nghiệt duyên mà!

"Nghiệt duyên cái gì?" Thẩm Bích Tâm gõ nhẹ lên đầu anh: "Trở lại liền than thở, đây là thế nào?"

Đồng Húc Lãng phờ phạc rã rượi ngã trên ghế sofa, giống như nhị thế tổ.

"Rốt cuộc thế nào, gần đây không phải con và Lâm Sâm Sâm rất gần gũi?" Bây giờ Thẩm Bích Tâm quan tâm nhất chính là chuyện lớn cả đời của anh.

"Khụ, mẹ không biết đừng nói mò, gần cái gì mà gần. Căn bản cô ấy không coi con như đàn ông." Đồng Húc Lãng mím môi, dương cương trên mặt lộ ra mấy phần trẻ con không hợp tuổi.

Thẩm Bích Tâm thấy thế thiếu chút nữa cười híp mắt, "Nó không xem con là đàn ông chẳng lẽ còn coi con thành phụ nữ sao?"

Đồng Húc Lãng cũng không muốn tranh cãi."Ôi, con đang phiền lắm, mẹ cũng đừng làm cho con loạn thêm."

Thẩm Bích Tâm khinh thường nói: "Lười phải quản con, dù sao trước sinh nhật ba mươi tư tuổi đuổi không kịp Lâm Sâm Sâm thì tiếp tục xem mắt cho mẹ. Đã xong chưa, thiên hạ này không chỉ có nó là con gái, con để tâm đến chết như vậy là so tài với ai đây."

Đồng Húc Lãng không thuận theo nói: "Không phải tối hậu thư của mẹ là ba mươi lăm tuổi sao, tại sao lại nói trước?"

Thẩm Bích Tâm liếc anh: "Có gì khác biệt, ba mươi tư tuổi con không tìm, ba mươi lăm tuổi có thể kết hôn sinh con sao?"

Đồng Húc Lãng đứng nghiêm quyết tâm bảo đảm nói: "Trước sinh nhật ba mươi lăm tuổi còn đuổi không kịp cô ấy liền buông tha, chỉ cần không phải Lâm Sâm Sâm những người khác còn không phải là việc cỏn con, trong đại viện này tùy tiện tìm một cô gái cũng có thể tùy thời bái đường."

Thẩm Bích Tâm buồn cười nhìn anh: "Con biết là tốt rồi, trong đại viện ta nhiều cô gái tốt như vậy con không chọn, đây không phải tự tìm tội chịu sao."

Sau bữa cơm tối, Lâm Sâm Sâm ngồi trong phòng khách nhà họ Đồng nói chuyện phiếm với Thẩm Bích Tâm. Đồng Liệt Vũ khó được rãnh rỗi ở nhà ăn cơm tối, ông ở trong phòng khách xem tin tức một lúc liền vào thư phòng. Đồng Húc Lãng vừa nghĩ tình cảnh lúc bốn người ăn cơm mà vụng trộm vui mừng, đây chính là một nhà bốn người người đang ăn cơm.

"Tiểu tử ngốc này cười ngây ngô cái gì vậy?" Thẩm Bích Tâm đứng lên: "Các con tán gẫu, ta đi cắt trái cây."

Đồng Húc Lãng lợi dụng cơ hội từ từ đến bên cạnh Lâm Sâm Sâm ngồi xuống: "Lâm Lâm, anh ra mật ngữ cho em, bảo đảm em không đoán được."

Lâm Sâm Sâm ý bảo anh nói nghe một chút. Anh cười nhìn cô nói: "Bốn thêm bốn thêm bốn lại thêm bốn, thành tên một trái cây."

Lâm Sâm Sâm không chút ngạc nhiên nào đáp: "Cây lựu (16)."

Đồng Húc Lãng gật đầu khen ngợi: "Hắc, thật sự có tài. Cái này đơn giản, phức tạp một chút. Hai loại rau dưa nào có điện thoại di động?"

Lâm Sâm Sâm nghiêng đầu nghĩ một lát, sau đó lắc đầu.

Đồng Húc Lãng đắc ý nói: "Không biết sao. Củ cải rau xanh có riêng Sony Ericsson (sở yêu)."

Lâm Sâm Sâm cũng cười: "Có chút ý nghĩa."

Đồng Húc Lãng càng nói càng hăng, một cái tay không thành thật bò lên bả vai Lâm Sâm Sâm, Lâm Sâm Sâm chỉ lo giải đố cũng không chú ý mờ ám của anh. Thẩm Bích Tâm bưng trái cây ra ngoài, thấy cảnh này lại lặng lẽ chuyển sang đến thư phòng.

Đồng Húc Lãng đang cùng Lâm Sâm Sâm trò chuyện vui vẻ, điện thoại di động chợt vang lên, anh ảo não dời tay từ trên vai Lâm Sâm Sâm đi nhận điện thoại. Bởi vì Lâm Sâm Sâm ngồi rất gần anh có thể nghe được trong điện thoại là giọng nữ. Cô vô ý thức quan sát vẻ mặt của anh, phát hiện mày anh nhíu lại gay gắt, vẻ mặt không kiên nhẫn. Lâm Sâm Sâm châm chọc nghĩ, đàn ông chính là như vậy, một khi mới mẻ vừa qua bất kỳ phụ nữ nào đều là phiền toái và gánh nặng. Cô thầm kêu may mắn mình không đi chuyến tình yêu bãi nước đục này.

Đồng Húc Lãng tùy tiện qua loa đôi câu liền cúp điện thoại, quay đầu phát hiện trên mặt Lâm Sâm Sâm đã không còn vui vẻ mới vừa rồi nữa, vì vậy bất mãn oán giận nói: "Điện thoại mất hứng."

Lâm Sâm Sâm chợt đứng lên muốn đi, Đồng Húc Lãng vội lôi kéo cánh tay cô: "Làm sao thế, bây giờ còn sớm, một lúc nữa anh đưa em về. Hiếm khi em tới một chuyến, mẹ già vui vẻ lắm."

Lâm Sâm Sâm không để lại dấu vết rút tay về, hỏi anh: "Anh không cần bồi bạn gái sao?"

Đồng Húc Lãng chỉ cảm thấy vấn đề của cô không giải thích được: "Không phải anh đã nói không có bạn gái sao." Sau đó lại cười hì hì nói: "Chẳng qua nếu như em đồng ý làm bạn gái của anh vậy thì không thể tốt hơn."

Lâm Sâm Sâm không có cách với anh: "Anh đừng phủ nhận, tôi đã thấy."

Cái này nghiêm trọng rồi, có hiểu lầm. Đồng Húc Lãng nghiêm túc nói: "Em từng thấy, thấy lúc nào?"

Lâm Sâm Sâm thở dài, bất đắc dĩ nhìn anh: "Anh đừng hỏi cái vấn đề vô dụng này, tôi thấy lúc nào không quan trọng, mấu chốt là thái độ của anh làm cho tôi rất thất vọng. Nếu kết giao bạn gái thì phải đối tốt với cô ấy, cần gì phải ở trước mặt người khác che che giấu giấu không dám thừa nhận."

Đồng Húc Lãng nghe lời của cô cơ hồ muốn điên: "Không có chính là không có, anh che che giấu giấu lúc nào?" Cũng không biết Lâm Sâm Sâm nhìn thấy anh với cô gái nào trong đại viện lôi kéo một cái cứ như vậy vu oan cho anh, trong lòng anh thật sự giận dễ sợ. Anh lại có kiên nhẫn như thế, làm bạn bè bình thường với cô truóc, định từ từ cảm hóa cô, không ngờ chẳng những cô không nhận thức được dụng tâm của anh ngược lại vu cáo hãm hại anh.

Thẩm Bích Tâm nghe thấy động tĩnh từ thư phòng chạy đến: "Làm sao vậy, mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?"

Lâm Sâm Sâm không để ý Đồng Húc Lãng, tạm biệt Thẩm Bích Tâm liền xoay người rời đi. Cô nghĩ thầm, thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được, lần trước từ nơi này đi ra rõ ràng quyết tâm không tới rồi, ông trời trừng phạt cô nói không giữ lời đấy.

Đồng Húc Lãng nhìn cô không nói tiếng nào đã đi, càng thêm tức giận rống to với cô: "Đứng lại cho anh, nói cho rõ ràng đã!"

Lâm Sâm Sâm liều mạng đi ra ngoài. Đồng Húc Lãng đấm một đấm thật mạnh lên ghế sa lon quay đầu chạy lên lầu.

Thẩm Bích Tâm hô to lên trên lầu: "Ôi, con không tiễn Sâm Sâm sao, trời tối không an toàn." Trên lầu chỉ truyền tới tiếng đóng cửa thật mạnh, Thẩm Bích Tâm vỗ ngực một cái: "Hai tiểu oan gia này, thật làm cho người ta không được sống yên ổn."

Chưa được vài phút, Đồng Húc Lãng lại lao xuống lầu, đuổi theo bằng tốc độ nhanh nhất. Thẩm Bích Tâm lắc đầu thở dài nói: "Cái thằng miệng cứng lòng mềm."

Vừa đúng lúc Đồng Liệt Vũ từ thư phòng đi ra, tò mò hỏi Thẩm Bích Tâm: "Tiểu tử này là không phải lần đầu yêu sao, thế nào, chíp bông?"

Thẩm Bích Tâm bĩu môi trả lời: "Cái này anh phải đi hỏi con trai anh. Quay về anh bắt nó sửa đổi tính khí một chút, toàn cố chấp như vậy là không được, con gái người ta đều bị làm cho tức mà chạy."

Đồng Liệt Vũ cười thán: "Cố chấp thì cố chấp, tiểu tử này vẫn rất có trách nhiệm, không phải lo lắng an toàn của con gái người ta mà đuổi theo sao."

Đồng Húc Lãng chạy như điên một đường từ quân khu đại viện đuổi theo, không nghĩ tới nha đầu này chạy nhanh như vậy, một đường cũng không thấy bóng dáng. Bằng tốc độ nhanh nhất anh chạy vội tới Lâm Sâm Sâm ở cổng chung cư, liếc mắt liền thấy cô đang vừa nói vừa cười với một người đàn ông có bộ dáng tuấn tú, ngoại hình xuất chúng. Đồng Húc Lãng buồn bã dừng lại: hắc, giá thị trường của cô gái này khá tốt nha, lúc nào thì anh có nhiều đối thủ mạnh mẽ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.