Người Chồng Tốt

Chương 2: Chương 2




Editor: Băng

Theo những gì Đông Húc Lãng quan sát, vẻ ngoài của Lâm Sâm Sâm điềm đạm nho nhã, bên trong lại lạnh lùng. Cho dù cô rất lễ phép, khéo léo, nhưng tư tưởng lại xa cách. Đông Húc Lãng cam đoan, nếu không phải có việc thì cô quyết không đến nhà thăm hỏi

Quả nhiên sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Sâm Sâm đi theo Thẩm Bích Tâm vào thư phòng nói chuyện, Đông Húc Lãng ngồi ở phòng khách xem tin tức một mình. Không đến một giờ sau, hai người đã đi ra khỏi thư phòng. Đông Húc Lãng đề nghị tự mình tiễn Lâm Sâm Sâm, Thẩm Bích Tâm thấy trời đã tối nên cũng không phản đối.

Vừa ra khỏi nhà, Lâm Sâm Sâm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đông Húc Lãng thấy biểu tình của cô, cười nói: “Có phải đột nhiên thở phòm nhẹ nhõm không? Dường như mỗi lần đến nhà tôi cô đều có cảm giác này, giống như đang diễn kịch vậy.”

Lâm Sâm Sâm chỉ cười không nói. Anh lại nói tiếp: “Kỳ thực ba mẹ của tôi đối xử với mọi người rất tốt, không cần phải vì thân phận của mình mà câu nệ như vậy.”

Lâm Sâm Sâm vẫn chỉ cười như cũ, không trả lời. Đông Húc Lãng thấy cô như vậy cũng không biết nói gì hơn, chỉ yên lặng đi theo bước chân của cô. Gió đêm nhẹ nhàng thổi, có một mùi thơm ngát thanh nhã thoảng qua mũi anh, không giống nước hoa, chắc là mùi của dầu gội đầu. Anh không nhịn được cúi đầu nhìn tóc của cô, được cắt ngay ngắn, độ dài thực thích hợp với chiều cao của cô, dày dặn đen tuyền, sáng bóng, dường như không bị thuốc nhuộm tóc làm hư. Đây là cô gái rất hợp ý mình, không vì theo đuổi trào lưu mà ngược đãi tóc của mình. Khó có thời gian tản bộ, bên cạnh lại có người đẹp làm bạn, khóe miệng anh bất giác hơi nhếch lên, tâm tình cũng dễ chịu hơn.

Lần đầu tiên có một người đàn ông cao lớn, anh tuấn làm bạn đồng hành, Lâm Sâm Sâm cảm thấy không tự nhiên, mắt khẽ liếc qua anh dáng người cao ngất cùng với bước chân chỉnh tề, phong thái điển hình của người lính. Trên người anh tản ra hơi thở mạnh mẽ làm cô cảm thấy xa lạ, anh khác với những người đàn ông cô đã từng biết. Cô biết phần lớn đàn ông đều là nét mặt thư sinh hào hoa phong nhã, hoặc đàn ông gầy còm ốm yếu, hiếm khi nào gặp được người đàn ông mạnh mẽ, anh tuấn như anh. Bị hơi thở của anh bao quanh, cô cảm giác áp bức vô hình.

Trên đường đi thỉnh thoảng có người nhà của người làm quân đội đi lướt qua hai người, cũng nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, cô bị người khác nhìn cảm giác không được thoải mái, anh thì lại không có cảm giác đó, rất vui vẻ chào hỏi với mọi người. Cô biết ba của anh là Đông Liệt Vũ, là quan chức cấp cao nhất trong khu đại viện này, mà mẹ của anh, Thẩm Bích Tâm, là chủ tịch hội văn học, anh là con một nhưng tính tình không hề kiêu căng, gặp người quen đều tươi cười lễ phép chào hỏi, có bảo vệ cúi chào anh, anh cũng cười chào đáp lại.

Mắt thấy cửa chính đại viện quân khu, Lâm Sâm Sâm bỗng mở miệng nói với Đông Húc Lãng: “Đưa đến đây được rồi, nhà trọ của tôi cũng không xa, tự tôi đi cũng được.”

Đông Húc Lãng nhướng mày cười như không cười, hỏi cô: “Bộ dáng của tôi đáng sợ lắm sao? Cô dường như rất đề phòng tôi.”

Lâm Sâm Sâm bất đắc dĩ trả lời: “Tôi không có ý này, tôi chỉ không thích làm phiền người khác mà thôi.”

Đông Húc Lãng vừa lòng thu hồi sự chế nhạo, vui vẻ nói: “Không phiền, đưa phật phải đưa đến tây thiên, tôi thuận tiện tản bộ một lát.” Anh đứng bên cạnh cười hỏi: “Cô tên là Lâm Sâm Sâm?”

Lâm Sâm Sâm gật đầu. Đông Húc Lãng bỗng nhiên cười to làm cô giật mình hoảng sợ. Anh vừa cười vừa giải thích: “Thực xin lỗi, tôi không phải cười cô, nhưng đột nhiên nghĩ đến từ Âm Sâm Sâm* này là nghĩ đến âm u.” Sau đó nhỏ giọng cẩn thận hỏi: “Cô sẽ không tức giận chứ?”

(*阴森森 đọc gần giống林森森)

Lâm Sâm Sâm cũng cười: “Anh không phải là người đầu tiên nói như vậy, đa số mọi người đều nghĩ đến từ này.”

Đông Húc Lãng thấy cô cười thì hơi sửng sốt, kỳ thực cô cũng không phải là người xa cách như anh nghĩ. Anh tùy tiện đáp: “Ừ, ba mẹ cô đặt tên thực có ý tứ.”

Lâm Sâm Sâm nhẹ thở dài. Đông Húc Lãng thấy cô đã thả lỏng hơn so với lúc đầu gặp mặt, nên đóng mặt dày làm quen: “Kỳ thực Âm Sâm Sâm rất dễ nghe, về sau tôi gọi cô là Âm Sâm Sâm được không? Ha ha, nói đùa với cô thôi. Nhất định có rất nhiều nhân gọi cô là Sâm Sâm, vậy tôi gọi cô là Lâm Lâm được không?”

Ánh mắt Lâm Sâm Sâm lạnh lùng. Cô không thích người khác tự đến làm quen với cô, nhất là đàn ông, cử chỉ này làm cô cảm thấy người đó rất tùy tiện. Cô lạnh lùng trả lời: “Tôi không thói xưng hô tên như vậy với người ngoài.”

Đông Húc Lãng ai oán trong lòng, sao lại quên là cô rất lạnh lùng? Nhưng anh cũng không hối hận khi nói những lời này, anh thích chính mình đặt biệt danh cho cô. Lâm Lâm… Lâm Lâm, anh nói đi nói lại trong lòng cho thỏa nguyện. Đi chưa được mấy bước, anh không chịu được trầm mặc, lại nói: “Nghe nói cô là tác giả?”

Lâm Sâm Sâm nhẹ nhàng gật đầu. Anh lại hỏi: “Là chuyên nghiệp hay vẫn là nghiệp dư?”

Cô đáp: “Sáng tác là công việc của tôi.”

Đông Húc Lãng gật đầu nói: “Công việc này rất thích hợp cho phái nữ, không vất vả mà thoải mái theo ý thích của mình. Đúng rồi, cô còn chưa biết tên tôi phải không? Tôi tự giới thiệu, tôi gọi là Đông Húc Lãng, húc trong từ ấm áp, lãng trong từ sáng sủa, có phải có cảm giác giống ánh mặt trời hay không?” Lâm Sâm Sâm khẽ liếc mắt đánh giá anh, anh tuấn khôi ngô, nhiệt tình cởi mở, quả thật giống ánh mặt trời, quan trọng hơn là có khí thế mạnh mẽ.

“Công việc của tôi là phi công không quân.” Anh cảm thấy rất tự hào về công việc của mình, mặc kệ Lâm Sâm Sâm cảm thấy không có hứng thú, anh tiếp tục nói: “Chính xác thì đây là công việc lúc trước của tôi, bây giờ tôi là huấn luyện viên cho học viện hàng không không quân, quân hàm là thượng tá, giữ chức phó sư đoàn.”

Vô cùng bất ngờ, Lâm Sâm Sâm lại tán thưởng một câu: “Anh thật giỏi! Tôi cũng có người thân là là bộ đội, nghe nói 30 tuổi có thể giữ chức đoàn trưởng trở lên không nhiều lắm.” Cô không biết tâm tư của anh, cho rằng anh chỉ muốn khoe khoang, trong lòng nghĩ cho anh một chút mặt mũi cũng không phải là không thể.

“Năm nay tôi 33 tuổi. Người thân của cô nói cũng không sai, nhưng không quân có đặc thù riêng. Trên thực tế chỉ cần tốt nghiệp học viện hàng không không quân đã được trao tặng học vị học sĩ quân sự, đảm nhận vị trí sĩ quan không quân, trao tặng quân hàm thượng úy không quân rồi. Hơn nữa đất nước rất đãi ngộ cho sĩ quan không quân.”

Lâm Sâm Sâm cười khẽ: “Cho nên anh lựa chọn công việc là sĩ quan không quân?” Xem ra anh không chỉ quan tâm đến hư vinh, mà còn chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt.

Đông Húc Lãng nghe ra trong giọng nói của cô có ý chế giễu, hơi nhíu mày giải thích: “Kỳ thực cũng không chỉ vì đặc thù riêng này, chủ yếu là tôi không thích sự quản lý của ba mẹ, cho nên không ghi danh học viện lục quân.”

Coi như anh có bản lĩnh, không dựa vào ba mẹ để đi lên. Tổng thể mà nói anh là một người đàn ông không tệ, mặt mũi cũng được, có tài, lại xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp, đương nhiên là đối tượng của các cô gái. Phi! Anh ta có tốt hay không thì liên quan gì đến mày? Lâm Sâm Sâm kịp thời tỉnh ngộ, âm thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng.

Chỗ ở của cô quả nhiên không xa, chỉ đi hơn 10 phút đã đến. Cô dừng lại ngay cổng tiểu khu, kiên quyết không cho anh đi vào nữa. Trong tâm tư cô không hy vọng quá thân cận với một người đàn ông nào đó.

Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô biến mất trong tiểu khu, trong lòng anh lại sinh ra chút yêu thương, tiếc nuối. Cô gái nhỏ nhắn mềm mại như vậy, sao có thể để cô một mình sống giữa xã hội hiểm ác này được, cô phải được một người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ mới đúng. Nhưng muốn cô gỡ bỏ phòng bị cũng không dễ, anh khẽ thở dài, lắc đầu, đi nhanh về hướng ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.