Người Chồng Tốt

Chương 38: Chương 38




Buổi tối, Đồng Húc Lãng tắm xong chỉ mặc chiếc quần sooc ngủ ngắn từ trong phòng tắm ra ngoài, thấy Thẩm Bích Tâm đang ngồi ở trên giường của anh chờ, anh liền cười đùa trêu ghẹo: "Mẹ già vào cũng không nói trước một tiếng, nhỡ con không mặc quần không hay lắm đâu."

Thẩm Bích Tâm giận, khiển trách: "Không biết xấu hổ, có bản lĩnh thì cởi truồng chạy ra đường đi."

Đồng Húc Lãng kéo ghế tới, ngồi dựa vào thành ghế đối diện, dạng chân, bày ra dáng vẻ cung kính lắng nghe, hỏi: "Mẹ già đêm khuya viếng thăm không biết có gì chỉ giáo?"

"Ba hoa!" Thẩm Bích Tâm nửa đùa, nói: "Con dựa vào miệng lưỡi trơn tru này để theo đuổi Lâm Sâm Sâm sao?"

Đồng Húc Lãng không phục: "Làm con giống như ‘hoa công tử’ vậy đó."

Thẩm Bích Tâm cưng chiều nhìn con trai cười, trong lúc vô tình lại thấy trên người anh còn ướt, không khỏi trách cứ: "Sao lại không lau khô người rồi mới ra, coi chừng cảm đấy."

Đồng Húc Lãng thờ ơ, nói: "Không việc gì ạ."

Thẩm Bích Tâm đưa tay tới vỗ vỗ bắp thịt săn chắc, đàn hồi trên người anh, hỏi: "Có phải con lại mập lên không? Thoải mái quá chứ gì."

Đồng Húc Lãng lập tức cau mày: "Không thể nào, ngày nào con chẳng luyện tập, trên người rất săn chắc, một chút mỡ thừa tìm cũng không có, không tin mẹ nhìn đi." Vừa nói, vừa làm một động tác thể hiện bắp thịt khỏe đẹp, làm Thẩm Bích Tâm cũng vui vẻ.

Bà ôm cảm xúc không tha, nói: "Mau lập gia đình đi, một khi phát tướng sẽ không có tư cách đâu."

Đồng Húc Lãng nghe xong lời này trong bụng mừng rỡ: "Mẹ già, mẹ không phản đối sao?"

Thẩm Bích Tâm thở dài, ý vị sâu xa nói: "Mẹ biết rõ, bây giờ con đang yêu cuồng nhiệt, trong mắt con trừ con bé ra thì không có người khác, nhưng chuyện tình cảm người trong cuộc thường mơ hồ, mẹ hi vọng con suy nghĩ thận trọng một chút, hôn nhân đại sự không thể đùa được, con làm một sĩ quan, hôn sự càng không được qua loa, chỉ là cửa thẩm tra lý lịch này không dễ qua. Con cũng biết điều kiện thẩm tra lý lịch rất nghiêm khắc, sự việc năm đó của Lâm Sâm Sâm rất xôn xao, ồn ào; chỉ sợ . . . . ."

Thì ra là Mẹ già vì chuyện đó canh cánh trong lòng. Đồng Húc Lãng lúc này nhảy vào ngồi bên cạnh Thẩm Bích Tâm, ôm bà năn nỉ: "Ngàn cửa ải vạn cửa ải, khó qua nhất là cửa Mẹ già này, chỉ cần mẹ không ngại, những thứ khác đều không phải là vấn đề, mẹ đồng ý cho con đi, chỉ cần mẹ đồng ý, chúng con lập tức kết hôn, sinh đứa cháu bụ bẫm chơi đùa với mẹ." Anh nhìn Thẩm Bích Tâm không nói gì, lại tiếp tục làm công tác tư tưởng: "Chuyện năm đó con đều biết rõ, chuyện này không trách Lâm Lâm, suy nghĩ của cô ấy đơn giản nên bị người ta lừa thôi, con không thể lấy sai lầm của người khác tới trừng phạt cô ấy. Nếu cô ấy đúng là cô gái phẩm hạnh xấu, con có thể thích cô ấy sao? Những năm này, cuộc sống một mình của cô ấy rất đáng thương, con chưa bao giờ để người nào trong lòng như vậy. Con rất muốn chăm sóc cô ấy cả đời, mẹ hãy đồng ý đi."

Thẩm Bích Tâm thở dài nghĩ, đừng tưởng tiểu tử này bình thường cà lơ phất phơ không nghiêm chỉnh, nói đến lý lẽ thì bộ dáng ngược lại, trong lòng đúng là bị lời nói của anh làm cho xúc động. Bà phiền muộn đẩy tay của anh ra, đứng lên, bỏ lại một câu: "Tùy các con thôi, đừng đến lúc đó lại đổi ý."

Đồng Húc Lãng vui mừng ngã xuống giường, vui vẻ tới nỗi choáng váng, không để lời nhắc nhở của Thẩm Bích Tâm ở trong lòng. Hôm nay, anh chỉ muốn Lâm Sâm Sâm gật đầu nữa thôi.

Ngày tiếp theo, Đồng Húc Lãng "nghiêm hình bức cung ", Lâm Sâm Sâm thẳng thắn khai báo ngọn nguồn quá trình đi cùng với Lục Tuấn Huy buổi gặp gỡ chúc mừng.

Đồng Húc Lãng vẻ mặt nghiêm túc như nghe cấp dưới báo cáo tình hình, nghe xong còn sưng mặt lên hạ lệnh: "Sau này anh không cho phép đi ra ngoài vào buổi tối nữa, không được đi ra ngoài một mình cùng bất kỳ người đàn ông nào, nếu đi ra ngoài phải thông qua anh và khai báo địa điểm chính xác."

Lâm Sâm Sâm dở khóc dở cười hỏi ngược lại: "Anh coi em là trẻ mẫu giáo sao?"

Đồng Húc Lãng giọng điệu cứng rắn nói: "Đừng thấy anh dễ dàng tha thứ cho em thì được nước lấn tới, anh đã quyết định, trong vòng ba tháng kết hôn, em có đồng ý hay không cũng phải làm vợ anh."

Lâm Sâm Sâm nhìn trái nhìn phải vẻ mặt nghiêm nghị của anh, thế nào đều cảm thấy khác thường, buồn cười: "Cuối cùng anh là quân nhân hay là thổ phỉ vậy?"

Đồng Húc Lãng lạnh lùng quát: "Nghiêm túc một chút đi, anh đang nói nghiêm chỉnh đấy!"

Lần này Lâm Sâm Sâm càng thêm không nhịn được bật cười, cô cười đến hai vai rung loạn hoàn toàn chọc giận Đồng Húc Lãng, anh đột nhiên đưa tay nhấc cô lên cao ngang bằng với mình, mặt đối mặt với cô, cảnh cáo: "Còn cười nữa anh ăn sạch em đấy, người nhẫn nại là có giới hạn, đừng ép anh ‘lên xe trước mua vé bổ sung sau’."

Lâm Sâm Sâm nghe vậy ngưng tiếng cười lại, cô không phải là thiếu nữ u mê không rành thế sự, biết dục vọng đối với đàn ông mà nói là quan trọng cỡ nào, nhất là đàn ông khỏe mạnh cường tráng như anh. Quan trọng nhất là, anh là người đàn ông cô yêu sâu đậm, cô tình nguyện dâng hiến tất cả cho anh không giữ lại chút nào. Cô rất thích anh hôn và vuốt ve, nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần đến phút quan trọng, đột nhiên cô lại sinh ra ý nghĩ muốn né tránh, hết sức kháng cự và gạt bỏ bước đột phá quan hệ này, giống như vượt qua tầng giới hạn này, chờ đợi trước mặt cô chính là vực sâu muôn trượng. Cô cũng không biết đến tột cùng mình đang sợ cái gì, tóm lại chính là không muốn rơi tan xương nát thịt. Trong mối quan hệ không ‘vượt giới hạn’, cô luôn cảm giác là mình an toàn.

Đồng Húc Lãng thông cảm với cô về mặt tình cảm đã từng tổn thương, vẫn không đành lòng ép buộc cô. Mặc dù tính cách của anh bá đạo tự mãn, nhưng đối với cô cũng tràn đầy tôn trọng và thương tiếc, cô không chịu hiến thân, anh liền lấy ra tất cả kiên nhẫn đợi cô tình nguyện. Hôm nay, cô để cho anh nhẫn nại quá lâu, rốt cuộc không kịp đợi sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Sâm Sâm đưa đôi tay vòng lên cổ của anh, tầm mắt rơi vào cổ áo anh nhỏ giọng nói: "Anh muốn gì em đều cho anh, nhưng chuyện kết hôn có thể cho em thêm chút thời gian hay không?"

Lâu nay, cô cho rằng anh là không đợi được muốn thân thể của cô? Lại vẫn lấy giọng điệu mạnh mẽ đoạn tuyệt nói ra. Lửa giận của Đồng Húc Lãng liên tục tăng lên, anh không thể nhẫn nại, đẩy cô ra cười lạnh: "Ah, thì ra trong lòng em anh chỉ là một tên lưu manh không thể chờ đợi muốn ‘chuyện đó’ sao, thật là đáng buồn hết sức."

Giọng anh hết sức bi ai làm lòng cô đau nhói, cô gấp gáp muốn trấn an anh, vừa không biết nên mở miệng như thế nào, lại vừa sợ càng giải thích càng lộn xộn, nên cô chỉ nhào vào trong ngực anh, nhón chân hôn lên đôi môi cực nóng của anh, dựa chặt vào lồng ngực ấm áp của anh tìm kiếm sự yên tĩnh của tâm hồn.

Đồng Húc Lãng đang giận, chỉ lạnh lùng nhìn cô một mình ‘hành sự’, nhưng anh lại bất ngờ tìm thấy trong mắt cô tràn đầy vẻ hốt hoảng và lo lắng, lòng nguội lạnh của anh thoáng chốc bị cảm xúc mềm mại thay thế.

Ở trong quân ngũ, tâm tư anh luôn kín đáo, lý trí, đàn ông, quyết đoán; Trong sinh hoạt là một người không chú ý đến những chuyệt vặt vãnh, một người đàn ông tùy tiện; Về mặt tình cảm lại là một người ‘phát triển chậm’, một người đàn ông dửng dưng. Vậy mà, kể từ khi gặp cô gái anh vô cùng quan tâm này, anh lại thường bị cô kích động, lửa giận thiêu đốt. Sợ rằng trên đời này cũng chỉ có một mình cô có thể làm cho cảm xúc của anh bị kích thích dữ dội đến vậy.

Chẳng lẽ đây chính là định mệnh? Trong lòng anh đang thở dài, nghiêng mắt đã nhìn thấy cô nhắm đôi mắt lại, tập trung say sưa ôm chặt anh hôn. Khó được cô tự giác ôm ấp yêu thương như thế, nếu anh không phản ứng chẳng phải vô cùng phụ lòng của cô sao? Cô chịu thua thật là không dễ gì, anh cũng nên thuận thế cho cô một lối thoát. Vậy mà cơn giận bị cô làm cho sôi lên này khó có thể nuốt xuống, anh còn muốn đòi lại một chút lợi ‘chót lưỡi đầu môi’.

"Hôn như em cũng gọi là hôn sao? Quả thật nhạt nhẽo như nước vậy." Anh giễu cợt nắm chặt hông của cô, đưa đầu lưỡi tiến vào thật sâu cuốn lấy cái lưỡi thơm mềm mại của cô.

Cuối cùng, Lâm Sâm Sâm cũng chờ được anh đáp lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia, cô căng thẳng thiếu chút nữa là bỏ cuộc, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại tiếp tục cố gắng, muốn nhanh chóng dập tắt lửa giận trong anh. Cô rất sợ trong cơn giận dữ anh sẽ hoàn toàn bỏ cuộc không bao giờ tìm đến cô nữa, thì ra là sâu trong nội tâm của cô đã quan tâm anh như vậy.

Sau trận hôn sâu, triền miên lưu luyến, Đồng Húc Lãng lại bình tĩnh trở về chủ đề ban đầu: "Lâm Lâm, cuối cùng em đang sợ cái gì? Lấy anh rất uất ức sao?"

Lâm Sâm Sâm lập tức lắc đầu: "Không, em sợ anh uất ức thôi. Chúng ta cũng nên suy nghĩ kỹ càng lại rồi mới quyết định."

Nếu sau này anh hối hận, cô sẽ không chịu nổi. Kích động có thể để cho một đoạn tình cảm vốn là hoàn mỹ lâm vào cảnh ‘vạn kiếp bất phục’, cô không cần nóng vội, thứ cô khao khát là sau một phần kích tình lui bước họ sẽ bình thản bên nhau.

Đồng Húc Lãng uể oải nói: "Cuối cùng, em muốn anh đợi đến lúc nào?"

Lâm Sâm Sâm bình tĩnh trả lời: "Em đã nói anh muốn gì em đều đồng ý, nhưng đừng dùng hôn nhân ép buộc em."

Thì ra là cô hiểu lầm ý tứ của anh, cho là anh chỉ cấp thiết muốn chiếm được thân thể của cô, nhận định này như giáng một đòn vào trong lòng của Đồng Húc Lãng. Thật ra thì thứ anh muốn nhất ấy là có thể vô tư trói cô ở bên cạnh bằng ràng buộc luật pháp, mà không phải thứ cảm xúc phát ra từ quan hệ giường chiếu. Mặc dù qua mỗi lần hôn sâu, anh đều rất muốn nằm ở trên thân thể mịn màng mê người khiến anh khát vọng cùng say mê đã lâu của cô, nhưng sự tự chủ đã để cho anh kiềm chế lại, làm cả người anh dục vọng mãnh liệt căng đau. Anh muốn chứng minh cho cô thấy, thứ anh cần chính là ở bên cô cả ngày lẫn đêm, bên nhau hạnh phúc bền lâu. Trải qua cuộc sống độc thân nhiều năm như vậy, anh không quan tâm chờ thêm một thời gian nữa. Chỉ là, rốt cuộc anh còn phải đợi bao lâu? Chẳng lẽ cô không hiểu rõ, cho dù người đàn ông có nghị lực, kiên cường đến đâu đi nữa sẽ có lúc sốt ruột, lo lắng không yên sao?

Mới vừa trong nụ hôn lấy lại nhiệt tình lại bị lời nói lạnh lẽo dập tắt lần nữa, anh tức giận kêu la: "Trừ hôn nhân ra những thứ khác đều chẳng là gì, không có hôn nhân, anh muốn thân thể của em làm gì? Yên tâm, trước khi kết hôn anh không sẽ ‘vượt giới hạn’. Em hãy giữ lại dành tặng cho người đáng giá gửi gắm cả đời đi."

Lâm Sâm Sâm trong lòng kinh động, vội vàng giải thích: "Em không nói là anh không đáng tin, ý của em là thời gian chúng ta ở chung với nhau còn quá ngắn, hôn nhân không phải đơn giản như anh nghĩ vậy đâu."

"Được rồi, em đừng nói nữa." Đồng Húc Lãng phất tay không kiên nhẫn cắt ngang, dù sao cũng là không tin được anh, nói nhiều nữa cũng vô ích.

Lâm Sâm Sâm nghe vậy im lặng, ở đây trong lúc vô tình đã sinh ra trở ngại. Đồng Húc Lãng im lặng không nói chuyện hôn sự nữa, nhưng nội tâm thì lo lắng đang tăng lên vô cùng.

Hai người giằng co một hồi lâu, Lâm Sâm Sâm mở miệng trước: "Anh đói bụng không, em đi nấu cơm cho anh?"

Gần đây giọng nói của cô càng ngày càng mềm, thật ra thì trong lòng của cô là quan tâm anh ư? Đồng Húc Lãng thở dài một tiếng đứng lên: "Đi ra ngoài ăn đi, anh không chịu nổi cơm chay em chuẩn bị đâu."

Lâm Sâm Sâm cười mắng: "Động vật ăn thịt."

Đồng Húc Lãng bĩu môi nói: "Thật may là em không nói hai chữ kia."

Chỉ là ‘Động vật ăn thịt’ mà không phải là ‘cầm thú’, Lâm Sâm Sâm trong lòng hứng khởi, hai người rất nhanh lại quên mới vừa rồi không vui.

Đồng Húc Lãng đưa tay ôm chầm lấy hông của cô: "Đi, chúng ta đi ăn bữa ngon, ăn mừng tác phẩm đặc sắc của em giành giải thưởng."

Lâm Sâm Sâm đúng lúc chụp được câu nịnh bợ: "Cũng ăn mừng các anh diễn tập gặt hái được thành công."

Đồng Húc Lãng mở cờ trong bụng: "Đó là đương nhiên! Cũng không nhìn xem người chỉ huy là ai chứ!"

Lâm Sâm Sâm trong lòng mắng anh rắm thúi, ngoài miệng lại phụ họa: "Đúng vậy nha, biết là anh thông minh sáng suốt, oai phong lẫm liệt."

Đồng Húc Lãng nghiêng mặt hí mắt nhìn cô: "Có phải em đang nói nói mát hay không?" Chưa từng thấy cô khen ngợi qua điểm tốt của anh, nên trong lời nói nghe ra nhất định sẽ có kỳ hoặc.

Lâm Sâm Sâm khoát tay lia lịa: "Tuyệt đối chân thành."

Hai người vừa nói vừa cười ra cửa, căng thẳng lúc nãy đã trở thành hư không, Lâm Sâm Sâm cảm thấy hòn đá đè ở trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Hai người đang liếc mắt đưa tình, không ngờ tới, một người núp ở nơi kín đáo rồi giơ máy chụp hình về phía bọn họ chuẩn xác chụp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.