Người Chồng Tốt

Chương 41: Chương 41




Đầu tiên vẻ mặt Thẩm Bích Tâm giả vờ đau khổ, ngập ngừng hồi lâu, đến khi làm cho Đồng Húc Lãng nôn nóng phát điên mới cười, nói thật: “Còn có thể nói thế nào nữa, nhà con bé dĩ nhiên là đồng ý chứ sao.”

Đồng Húc Lãng một tay ôm Thẩm Bích Tâm vào trong ngực, cao giọng thét lên: "Mẹ già vạn tuế!"

Thẩm Bích Tâm nghiêng mặt nhìn anh: "Tiểu tử thối, lần này hài lòng chưa?"

Đồng Húc Lãng giơ ngón tay cái lên: "Đó là đương nhiên, Mẹ già thật lợi hại nha! Con không cần có lời với bố mẹ vợ sao?"

Thẩm Bích Tâm lắc đầu: "Chuyện này không vội, hôm nào con cùng Lâm Sâm Sâm về quê là được. Ngược lại, đáng tiếc con bé Dường Diêu kia."

Đồng Húc Lãng cau mày: "Sao vô duyên vô cớ lại nhắc đến cô ấy vậy?"

Thẩm Bích Tâm thở dài, cái thứ duyên phận này thật đúng là không thể không tin. Ai có thể ngờ được, Lâm Sâm Sâm khó một lần tới thăm nhà, con trai bảo bối của bà lại gặp được đấy. Thôi, cô bé kia mặc dù tính tình kiêu ngạo, nhưng dầu gì cũng là một cô gái có tài, tướng mạo lại đoan trang, ai bảo con trai bà một ngàn người mới chọn được một người, cũng chỉ thừa nhận con bé.

Thẩm Bích Tâm tiếc, nói: "Con bé Đường Diêu này thân thiết, mẹ muốn nhận con bé làm con gái nuôi, phải tìm gấp đối tượng tốt cho con bé xem mặt mới được."

Đồng Húc Lãng chê cười: "Mẹ già, mẹ chỉ thích loạn chút là uyên ương, chăm lo mù quáng."

Thẩm Bích Tâm vừa nghe liền tức lên, nhất thời chỉ vào mũi của anh mắng to: "Không phải con làm hại sao, người ta là một cô gái đoan trang, có điểm nào không xứng với con, con lại cứ thế không nhìn trúng người ta." Đồng Húc Lãng quay đầu đi không nói, bà lại mắng tiếp: "Thật là tức chết mẹ rồi, chọn một cô con dâu cũng không hài lòng. Đường Diêu thật tốt, dáng dấp lại đáng yêu, luôn làm cho người lớn vui vẻ, quan trọng nhất cô bé cũng xuất thân là gia đình quân nhân, đặc biệt quan tâm và có thể thông cảm được với công việc của quân nhân. Trước đó vài ngày, dì Diêu của con còn nói với mẹ, Đường Diêu thích con từ lâu, lần này để mẹ ăn nói thế nào với người ta đây!"

Đồng Húc Lãng lặng lẽ đợi Thẩm Bích Tâm phát tiết xong, một lúc sau mới mở miệng: "Mẹ già ơi, mẹ là người từng trải, nên biết tình cảm miễn cưỡng thì không được, con đối với Đường Diêu không có cảm giác. Nếu thật sự có ý tứ với cô ấy, mấy năm trước sớm đã ở cùng nhau rồi, cần gì chờ tới bây giờ chứ!"

Thẩm Bích Tâm giận khiển trách: "Chỉ giỏi ngụy biện, đời chúng tôi đều nghe theo lời cha mẹ nên duyên vợ chồng, cuộc sống cũng trải qua thật tốt, con đều do mẹ nuông chiều thành hư."

Tranh cãi nữa cũng chỉ là trách móc của Thẩm Bích Tâm, vì vậy Đồng Húc Lãng đổi lời nói khoe mẽ: "Vâng! Vâng! Mẹ già hiểu con nhất, mẹ chiều con đây một lần, về sau con cái gì đều nghe theo mẹ, sẽ không xung khắc với mẹ có được hay không?" Anh ngồi sát vào bên cạnh Thẩm Bích Tâm nắm cả hai vai của bà tiếp tục dụ dỗ: "Thật ra thì Lâm Lâm đối với mẹ cũng rất hiếu kính, thân thiết, mẹ xem mỗi lần cô ấy tới tất cả đều mang cho mẹ điểm tâm cô ấy tự mình làm, ngay cả con cũng không được ăn đấy. Cô ấy tiếp xúc ít với bên ngoài, không thích nói chuyện một chút, nhưng tấm lòng lương thiện."

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Thẩm Bích Tâm lập tức liền mềm lòng: "Mẹ cũng chưa nói con bé không tốt, cái này không phải là tác thành cho con sao? Về sau, hai đứa phải sống thật tốt, nhất là con, gần giống người nhà rồi, tính khí phải sửa lại."

Đồng Húc Lãng làm bộ nghiêm túc chào một cái, âm thanh vang dội đáp: "Tuân lệnh! Ghi nhớ lời lãnh đạo dạy bảo."

Thẩm Bích Tâm dùng sức chụp được tay của anh, vui mừng mà nói: "Tiểu tử thối, phô trương hết sức."

Buổi tối, Đồng Húc Lãng gọi Lâm Sâm Sâm tới nhà ăn cơm, vừa vặn buổi chiều Đường Diêu lại tới tìm Thẩm Bích Tâm nói chuyện phiếm, kết quả bốn người vừa đúng giáp mặt với nhau, không khí có chút lúng túng. Đồng Húc Lãng không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Sâm Sâm, Thẩm Bích Tâm thì chiếu cố cảm nhận của Đường Diêu, cũng lấy thêm đồ ăn cho cô bé. Lâm Sâm Sâm xưa nay biết được Thẩm Bích Tâm thiên ái Đường Diêu, đã sớm thấy quen, không trách. Ngoài dự đoán của mọi người, Đường Diêu lần này trầm mặc khác thường, không có cố ý cùng Thẩm Bích Tâm thân mật ngay trước mặt Lâm Sâm Sâm nữa.

Lâm Sâm Sâm nhìn chằm chằm miếng thịt Đồng Húc Lãng gắp vào trong chén kia, hơi nhíu mày, cô nhìn trộm Đồng Húc Lãng một cái, lại nghe Thẩm Bích Tâm ngồi đối diện ở bàn hỏi: "Có phải món ăn không hợp khẩu vị hay không?"

Đây đều là món ăn Thẩm Bích Tâm tự mình xuống bếp, cô có mười lá gan cũng không dám nói không đúng hợp khẩu vị, Lâm Sâm Sâm vội vàng lắc đầu: "Không phải, ăn thật ngon ạ."

Thẩm Bích Tâm hòa ái nói: "Vậy thì được rồi, cháu tuổi còn trẻ, chớ học những thứ oai môn tà đạo ăn làm gì, dễ tạo thành không đầy đủ dinh dưỡng. Nhìn cháu gầy như vậy, về sau thế nào sinh con, ăn nhiều một chút vào."

Đồng Húc Lãng cười trộm liếc Lâm Sâm Sâm một cái, lập tức hiểu ý gắp miếng thịt kia lên. Lâm Sâm Sâm nhìn anh đem miếng thịt đi, cuối cùng thở phào một cái. Vậy mà, anh chỉ ăn hết phần mỡ, sau đó lại đưa phần nạc vào trong chén cô. Dưới ánh mắt giám thị của Thẩm Bích Tâm, Lâm Sâm Sâm miễn cưỡng nuốt xuống nửa miếng thịt này. Không ngờ Thẩm Bích Tâm lại gắp mấy miếng nữa vào trong chén cô, Đồng Húc Lãng nhất nhất thay cô cắn thịt mỡ từng miếng từng miếng một, Lâm Sâm Sâm cứ như vậy gian nan ăn xong mấy miếng thịt nạc. Trong lúc lơ đãng cô ngẩng đầu, vừa đúng lúc Đường Diêu ngẩng lên nhìn chăm chú. Chỉ là ánh mắt kia không đùa giỡn và đối địch như trước, lại mang theo một luồng ưu thương cùng mê man, cùng với vẻ hâm mộ sâu sắc.

Lúc ăn được nửa bữa cơm, Đồng Húc Lãng chợt nhận được điện thoại khẩn cấp. Trước khi rời đi, anh cúi đầu xuống rỉ tai với Lâm Sâm Sâm: "Ở lại chờ anh. Anh đi một lát sẽ về."

Ăn cơm xong, Lâm Sâm Sâm lại ngồi một lúc, cảm thấy thật sự nhàm chán, liền đứng dậy xin phép về, không ngờ Đường Diêu lại nói đi chung cùng cô.

Ra khỏi hành lang, xác định là hai người không cùng đường, Lâm Sâm Sâm lễ phép nói hẹn gặp lại. Đường Diêu lại nói: "Tôi muốn đi bộ, đưa cô đến cửa đi."

Lâm Sâm Sâm kinh ngạc nhìn cô ấy, Đường Diêu cười nói: "Cô đừng chăm chú đề phòng tôi như vậy, làm cho tôi thật căng thẳng."

Nghe những lời này, Lâm Sâm Sâm cũng nở nụ cười, hai người nhìn nhau cười một lát, cùng nhau sóng vai đi về phía cửa chính.

Hai mắt Đường Diêu liếc cô, đắn đo rồi nói: "Chuyện Đồng Húc Lãng ngày đó, cô đừng để trong lòng, con người của tôi từ trước đến giờ tửu lượng không tốt, mình đã làm gì đều không nhớ."

Ngừng một chút, thấy Lâm Sâm Sâm nghiêng mặt qua tỏ vẻ đang nghe rất nghiêm túc, lại tiếp tục nói: "Cô đừng vì tôi, sinh ra gánh nặng trong lòng, thật ra thì tôi không thích anh ấy đến vậy. Chủ yếu là tôi từ nhỏ đã sùng bái những người tài hoa, anh ấy chính là chàng trai cùng lứa xuất sắc nhất trong đại viện, cho nên tôi cũng nhìn anh ấy bằng cặp mắt khác so với những người khác. Từ nhỏ anh ấy có thể đánh nhau, ai cũng đánh không thắng được anh ấy, các cô gái đều thích nhìn anh ấy trêu chọc người khác, coi anh ấy là một dạng thần tượng sùng bái. Sau khi lớn lên, cơ hội tôi có thể gặp được anh ấy đếm được trên đầu ngón tay, phần nhiều là nghe người khác khen anh ấy ở trong bộ đội biểu hiện ưu tú như thế nào. Một thời gian rất dài, thậm chí ngay cả bộ dáng của anh ấy tôi cũng không nhớ rõ, chỉ biết anh ấy là một người trí dũng song toàn. Đối với anh ấy, cảm giác của tôi chỉ thuần túy là một loại sùng bái mù quáng, là chuyện Chủ Nghĩa Anh Hùng kết tinh ở trong lòng thôi. Thật ra thì tôi nên cảm ơn cô, sự xuất hiện của cô đã làm cho tôi nhận rõ thực tế, cảm xúc của một bên thì không gọi tình yêu, tình yêu phải từ hai phía."

Lâm Sâm Sâm không biết Đường Diêu căn cứ vào cái gì trong lòng mà nói với cô những lời này, có lẽ là vì duy trì tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, cũng có lẽ là vì để loại trừ lúng túng khi mọi người gặp gỡ sau này, nhưng cô có thể kết luận nội tâm của Đường Diêu quyết không nhẹ nhõm giống như lời nói vậy đâu, vì vậy những lời này càng đáng quý.

Sắc mặt Lâm Sâm Sâm hòa nhã nhìn về phía Đường Diêu: "Mỗi người đều có suy nghĩ của mình, tôi từng làm chuyện còn ngu hơn so với chị. Quan trọng nhất là đừng xem nhẹ mình, chị sẽ tìm được người thích hợp với chị nhất."

"Yên tâm, tôi từ trước đến giờ tự cho mình có giá, sẽ không vì một cây mà buông tha cả cánh rừng đâu." Giọng của Đường Diêu nhẹ nhõm, hai người cũng cùng cười. Vẻ mặt cô mang theo vài phần hâm mộ, khen ngợi: "Tôi đọc tiểu thuyết cô viết rồi, thật bội phục cô, nếu là tôi không viết được như vậy đâu."

Lâm Sâm Sâm cười nhạt một tiếng: "Có gì mà bội phục, tôi cũng chỉ có khả năng này thôi. Đã đến cửa rồi, chị trở về đi."

Đường Diêu gật đầu: "Vậy được rồi. Thiếu chút nữa là quên chúc mừng cô, buổi chiều nghe dì Thẩm nói mới biết chuyện tốt hai người cũng sắp đến rồi."

Sắc mặt Lâm Sâm Sâm thay đổi trong nháy mắt: "Chị nói cái gì?"

"Không phải hai người muốn kết hôn sao? Tôi còn tưởng rằng Tiểu tử kia tâm tính bất định chứ, không nghĩ lại nhanh như vậy." Giọng của Đường Diêu vẫn còn mang theo mấy phần khổ sở, tin tức này làm Lâm Sâm Sâm kinh ngạc và tức giận. Hai người đắm chìm trong suy nghĩ của mỗi người, cũng không chú ý đến sự luống cuống của đối phương.

Đường Diêu đưa mắt nhìn bóng lưng Lâm Sâm Sâm từ từ đi xa, dáng vẻ yểu điệu thục nữ này có lẽ chính là nguyên nhân thu hút đàn ông. Tính tình của cô ấy thật mạnh mẽ, mới có thể thu phục được đàn ông. Nhất là người đàn ông như Đồng Húc Lãng vậy, cần một người phụ nữ mềm mỏng tới hóa giải cái cứng rắn của anh. Cho tới nay cô đều cho rằng yêu đàn ông sẽ bị coi thường, phụ nữ càng chủ động càng không được hoan nghênh, cho nên ở trước mặt Đồng Húc Lãng, cô cũng không biểu lộ tình cảm, ngược lại còn giả bộ rất coi thường đối với anh. Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như ban đầu thể hiện tích cực một chút, dám theo đuổi tình yêu, kết cục có giống nhau hay không? Bất luận như thế nào, truy cứu những thứ này cũng không còn ý nghĩa, ông trời đã định bọn họ không có duyên phận rồi. Đã vậy, thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ địch. Trong lòng mặc dù vẫn không hề cam lòng và chua xót, nhưng gánh nặng đó cuối cùng bị bỏ ra. Về sau đã suy nghĩ thông suốt, cô cũng nhẹ nhàng không ít. Có lẽ ngày mai, cô có thể gặp được người đàn ông thuộc về mình.

Trên đường về nhà, Lâm Sâm Sâm không chút để ý, đại não hỗn loạn. Đồng Húc Lãng nói chuyện kết hôn với Thẩm Bích Tâm lúc nào, không phải anh đã đồng ý tạm thời không đề cập tới sao? Càng nghĩ càng thấy khó nén tức giận, cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị hỏi rõ với anh. Vừa nhìn lại phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ ở nhà gọi tới, cô vội vàng gọi về: "Mẹ, mọi người gọi điện thoại cho con à?"

Đầu điện thoại bên kia, giọng nói mẹ Lâm lo lắng trách cứ: "Cái con bé này, chuyện bạn trai sao lại không để cho nhà biết thế, sắp làm đám cưới mà cũng không nói, lần này hại chúng ta luống cuống không biết phải làm sao. May mắn là con trai của Bích Tâm, chứ không thì có thể gặp phiền phức."

Lòng của Lâm Sâm Sâm trầm xuống một chút, chợt có loại cảm giác bi thương như bị bán đứng. Cô cố gắng lấy giọng tỉnh táo lại: "Mẹ, trước tiên mẹ đừng hoảng hốt, con bây giờ đang ở bên ngoài, trở về con sẽ gọi điện thoại lại cho mẹ, như vậy đi, con cúp máy đây."

Cầm điện thoại di động tay bởi vì tức giận mà run rẩy lợi hại, cô ấn nhiều lần mới đem điện thoại tắt. Sáu năm trước, trải qua sự kiện đau xé lòng kia, cô thống hận nhất chính là bị người lừa gạt. Cô không trách Đồng Húc Lãng nóng lòng kết hôn, nhưng cô không thể tha thứ cho hành động lừa gạt của anh. Tại sao đàn ông rất thích giở thủ đoạn lừa phụ nữ?! Lâm Sâm Sâm chỉ cảm thấy đáng buồn vô hạn. Đáng buồn hơn chính là, rõ ràng cô đã bỏ qua một lần, cũng không rút ra bài học, lại vẫn rơi vào bẫy của đàn ông lần nữa.

Cô bước nhanh hơn hướng về nhà, chỉ có trở lại nơi thuộc về mình, mới có thể ổn định tâm tình mà suy nghĩ cho tốt. Vậy mà, ông trời càng muốn đối nghịch với cô, khi đến gần cửa nhà, cô lại thấy được khuôn mặt làm cô ‘đổ thêm dầu vào lửa’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.