Người Chồng Tốt

Chương 50: Chương 50




Mấy ngày sau, Đồng Húc Lãng nhận được điện thoại của Lục Tuấn Huy.

"Tôi muốn gặp anh một lần." Giọng nói đối phương luôn luôn khiêm tốn, hiếm khi mang theo tức giận như vậy.

"Không rảnh." Anh là chúa không dễ nói chuyện.

"Lâm Sâm Sâm bị bệnh."

Trong lòng anh chấn động, hai hàng lông mày rậm nhíu lại với nhau.

Hôm đó xảy ra tranh cãi với Đồng Húc Lãng, bởi vì cảm xúc của Lâm Sâm Sâm quá khích và tiêu hóa không tốt dẫn đến cơn đau dạ dày tái phát, đau đến nỗi ngất xỉu đi. Thuốc đau dạ dày đã quá hạn, cô chịu đau ra cửa thuê xe đến bệnh viện gần nhất, bác sĩ đề nghị cô truyền nước biển.

Lúc Y tá ghim kim cho cô, tò mò hỏi: "Tự cô tới sao? Nhìn cô xanh cả mặt thế này, gọi người thân đến đi."

Lâm Sâm Sâm nhìn xung quanh một lượt, bệnh nhân cùng trong phòng truyền dịch hầu như đều có người thân bên cạnh, chỉ có cô là cô đơn. Cô gái ngồi gần cô nhất, có lẽ là bị cảm, đang tựa vào ngực bạn trai vừa khịt khịt mũi vừa làm nũng kêu khó chịu. Nếu trước đây, cảnh tượng như thế này đối với thói quen một mình của Lâm Sâm Sâm mà nói, không tạo nên bất kỳ kích thích nào, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy sống mũi cay cay, trong đôi mắt có thứ chất lỏng đang từ từ tràn ra. Khi con người ta đang bị bệnh là lúc yếu ớt, trong lòng cô bất đắc dĩ bùi ngùi.

Y tá ghim kim xong, sửa lại cánh tay giùm cô, lại điều chỉnh tốc độ dịch truyền, đảo mắt thấy hốc mắt cô hơi đỏ lên, không đành lòng lấy điện thoại di động ra: "Để tôi gọi điện thoại cho người nhà của cô đi, đưa số điện thoại cho tôi."

Nước mắt Lâm Sâm Sâm rơi xuống trước mặt, cúi đầu: "Cám ơn, không cần."

Âm thanh của cô rất nhỏ, còn chưa có nghe rõ đã hòa vào không khí, giống như thân thể yếu ớt của cô, chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay. Y tá lo lắng nói: "Cô mặc ít quá, khi truyền dịch sẽ phát lạnh, tốt nhất để cho người nhà mang thêm bộ quần áo tới đây. Còn nữa, cô phải truyền hai chai, tốt nhất để cho người nhà nấu cháo mang tới, ăn đi, nếu không thể lực cạn kiệt có thể sẽ té xỉu đấy."

Lâm Sâm Sâm nhẹ giọng nói câu: "Cám ơn, tôi biết rồi."

Y tá thở dài: "Vậy cũng tốt, không thoải mái thì hãy lên tiếng gọi tôi, đang là lúc tôi trực, ở ngay phòng bên cạnh."

Lâm Sâm Sâm không khống chế được, nước mắt tuôn trào, không muốn bị người khác chú ý, cô yên lặng cúi đầu chìm vào sầu não. Mặc dù cô vẫn cố gắng độc lập, không lệ thuộc vào bất cứ ai, nhưng trong cuộc sống vô tình đã xảy ra thay đổi không nhận ra được. Thời gian này cùng với Đồng Húc Lãng, vô tình cô đã chuyển trọng tâm gánh vác lên người anh. Đồ dùng ở nhà bị hư, cô không tìm thợ máy, anh chính là thợ máy miễn phí vạn năng. Thời gian nghỉ ngơi chủ nhật, có anh cãi vã làm bạn. Lúc đi chơi trẹo chân, có thể do anh cõng đi. Lúc đi dạo phố mua sắm, túi nhiều hơn nữa đều là anh xách. Khi được tán dương, anh sẽ hả hê hát bên tai cô: “Muốn biết người đàn ông tốt không, chỉ người phụ nữ ở bên cạnh anh ta mới biết”.

Người đàn ông tốt, chỉ có người phụ nữ ở bên cạnh anh mới biết. Chỉ là ai là độc dược, ai mới là báu vật của bạn mà thôi. Vì sao hạnh phúc luôn kèm theo đau đớn, có lời thề hay không đều không chịu nổi một đòn như vậy? Cảm giác lạnh buốt ở tay, đưa suy nghĩ của Lâm Sâm Sâm trở về thực tại.

Cô ngẩng đầu ngắm nhìn chai dịch truyền, mới truyền được gần một nửa, chỉ sợ còn phải chịu thêm mấy giờ hành hạ nữa. Cô giật giật tay ghim kim, cảm giác tê dại mà cứng đờ tự nhiên mà đến, dùng tay kia sờ nhẹ lên, đúng là như một khối băng. Trên người khí lạnh đang tăng lên, cô chỉ đành dùng tay không không ngừng xoa nắn tay ghim kim. Cô gái ngồi cạnh thì tựa vào ngực bạn trai ngủ thiếp đi, bạn trai cô ta cởi áo sơ mi ra đắp cho cô ấy, còn mình chỉ mặc áo thun ngắn tay, nhẹ nhàng xoa bóp tay ghim kim cho cô ấy.

Lâm Sâm Sâm chán nản nghiêng đầu, cảm giác chóng mặt kèm theo bụng đói kêu réo. Khi thân thể và tinh thần yếu ớt đến tột độ, cô lấy điện thoại di động ra gọi. Nhưng một giọng nữ vang lên trong điện thoại: “Xin lỗi! Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. . . ”. Cô cất điện thoại di động đi, rốt cuộc mất hết ý chí. Cười tự giễu, không có gì là không qua được, trước kia không phải một mình cũng thật tốt sao. Cô còn nhớ rõ, lần trước lúc bị bỏng nằm viện anh đau lòng trách cứ, giống như chuyện phát sinh ngày hôm qua, đảo mắt đã theo gió mà bay đi. Tình yêu giống như pha lê, long lanh nhưng dễ vỡ, trên đời này vốn có rất nhiều sự vật chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không thể đụng vào. Sau khi khóc và suy nghĩ qua, lòng của cô lại hồi phục thanh tĩnh như trước.

Truyền dịch xong thật không dễ dàng, lúc này đã là ba giờ sau. Trong thời gian đó, y tá đi vào xem qua cô một lần, phát hiện sắc mặt rất kém, điều chỉnh tốc độ dịch truyền đến mức chậm nhất cho cô. Cô tựa lưng vào ghế ngồi mơ màng ngủ, lúc mở mắt ra thì phát hiện trên người khoác đồng phục của y tá. Thời điểm cô yếu ớt nhất, một phần ấm áp đến từ người xa lạ làm cô cảm động đến sắp khóc, lại càng lộ rõ tình huống thê lương của bản thân hơn.

Đầu óc có chút choáng váng, bụng đã qua lúc quá đói. Y tá đưa cho cô một ly nước nóng, cô lại ngồi nghỉ chốc lát, cắn răng lết thân thể mềm yếu từ từ đi ra bệnh viện.

Lâm Sâm Sâm mới vừa về tới nhà, đi toilet thì bên ngoài nhận được điện thoại của chị gái Lục Tuấn Huy. Chị ấy có ấn tượng cực tốt với Lâm Sâm Sâm, không những bảo Lục Tuấn Huy đưa quà quê cho cô, còn nói trước khi chị về quê muốn mời cô ăn bữa cơm. Vì thân thể khó chịu nên tự nhiên cô khéo lời từ chối. Đáng tiếc chị ấy là người quá mức nhiệt tình, một mực lôi kéo cậu em cùng đến nhà mời. Trong nháy mắt, hai chị em nhìn thấy vẻ mặt cô tái nhợt xanh xao, cả hai vội vàng hỏi han. Sau khi tìm hiểu tình hình, nói gì chị ấy cũng không chịu để Lâm Sâm Sâm ở nhà, nằng nặc muốn đưa cô về chăm sóc. Lâm Sâm Sâm nhớ tới nguyên nhân mình và Đồng Húc Lãng cãi nhau, lắc đầu từ chối.

Có sở trường thăm dò ý tứ, chị ấy đoán được cô băn khoăn, đổi sang một góc độ khác khuyên nhủ: "Tuấn Huy phải đi vùng khác tuyên truyền phim mới ngay, chị một mình ở căn hộ lớn như vậy buồn bực cực kỳ, em đến ở cùng chị được không?" Thấy Lâm Sâm Sâm vẫn còn do dự, chị lại thuyết phục thêm: "Ôi chao! Em cũng đừng chần chừ nữa, một mình chị cũng ngại nấu nướng, em tới hai chị em còn có thể nấu ăn, em đang khó chịu cũng không cần phải tự mình nấu cơm, cứ như vậy đi, chị giúp em chuẩn bị một chút nha."

Lâm Sâm Sâm tâm trạng đang lúc cô độc yếu ớt, hành động của chị ấy đối với cô mà nói không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cô cũng tham lam phần ấm áp đó, không cách nào chối từ.

Căn hộ của Lục Tuấn Huy nằm ở khu trung tâm sầm uất, là một chung cư cao cấp bốn phòng, hai phòng khách nhỏ. Chị ấy thấy sắc mặt Lâm Sâm Sâm cực kém, vừa đến nhà đã lập tức sửa soạn phòng tắm của phòng khách cho cô, chuẩn bị nước ấm, để cho cô tắm nước nóng thư giãn. Lâm Sâm Sâm tắm xong ra ngoài, chị đã nhanh chóng chuẩn bị cháo trắng dễ tiêu hóa cùng dưa cải ở phòng bếp cho cô. Khi Lâm Sâm Sâm ngồi ở phòng ăn ăn cháo nóng hổi thơm ngát, nước mắt không kìm nén được cứ thế rơi xuống. Đã lâu, khó khăn cỡ nào cô mới có được phần ấm áp giống y hệt như người thân này.

Chị thấy cô khóc, vội vàng hỏi: "Sao rồi, có phải nóng hay không hả?"

Lâm Sâm Sâm lắc đầu: "Không phải, ăn quá ngon."

Chị cười giận: "Nha đầu ngốc." Hốc mắt cũng không ghìm được đau xót, một chút chuyện nhỏ đã làm cho cô gái này cảm động như vậy, thật sự quá đáng thương đi.

Mấy ngày ở nhà Lục Tuấn Huy dưỡng bệnh, Lâm Sâm Sâm được chị ấy chăm sóc kỹ càng. Nấu cháo bổ dạ dày cho cô, tán gẫu giải sầu với cô, ban đêm thỉnh thoảng còn đến phòng cô xem xem cô ngủ có ngon hay không. Hàng loạt những cử chỉ thân thiết này làm cho Lâm Sâm Sâm nhớ cha mẹ, cũng lâu rồi không về nhà, cô quyết định sau khi khỏi bệnh sẽ trở về ở lại một thời gian.

Chị của Lục Tuấn Huy mặc dù văn hóa không cao, lại là người suy nghĩ thấu đáo, cho dù chị lặng lẽ lén lút muốn tác hợp hai người, nhưng khi Lâm Sâm Sâm khước từ thì cũng không để bọn họ dính dáng đến nhau. Chị biết, nếu nói thẳng ra chỉ làm Lâm Sâm Sâm lúng túng, vì vậy khi nói chuyện phiếm rồi cố tình nói tới ưu điểm hiếm ai biết của Lục Tuấn Huy. Nghe lời chị gái nói, Lâm Sâm Sâm càng thêm kính nể đối với Lục Tuấn Huy. Nhưng cho cô cảm giác hứng thú hơn, là chị miêu tả phong cảnh nông thôn quê nhà, làm cô không khỏi nhớ về nơi mình từng lớn lên. Ở cùng chị, cảm giác hết sức nhẹ nhõm, giống như sống với người thân của mình, sự quan tâm và khuyên bảo của chị, làm cô có thể quên tất cả buồn rầu và bối rối. Chỉ lúc nửa đêm, một mình nằm ở trên giường, mới mất ngủ vì vết thương lòng chưa khép miệng.

Mặc dù Lục Tuấn Huy không có cơ hội cùng Lâm Sâm Sâm sống chung lâu ngày, nhưng thường xuyên gọi điện thoại cho chị gái tìm hiểu tình hình, khi biết được Lâm Sâm Sâm không liên lạc với ai, anh không khỏi cảm giác kinh ngạc sâu sắc. Coi như Đồng Húc Lãng bận rộn đi nữa, cũng không đến nỗi ngay cả điện thoại cũng không gọi đi, nhìn cái tâm tư dáng vẻ chiếm hữu mạnh mẽ của anh ta, không nên. Về đến nhà, Lục Tuấn Huy không nhẫn nại được hỏi Lâm Sâm Sâm, cô trong nháy mắt biến sắc, đáp án không cần nói cũng đã biết. Anh không suy nghĩ nhiều liền bấm điện thoại của Đồng Húc Lãng.

Khi xe quân sự của Đồng Húc Lãng vào ga ra tầng hầm chỗ ở của Lâm Sâm Sâm thì Lục Tuấn Huy đã đợi ở đây. "Chúng ta nói chuyện một chút."

Đồng Húc Lãng không kiên nhẫn nói: "Phiền anh tránh ra, tôi không rảnh nói chuyện với anh."

Lục Tuấn Huy tốt bụng nhắc nhở: "Anh đi lên cũng vô dụng thôi, cô ấy không có ở đây."

Đồng Húc Lãng lắc cái chìa khóa xoay người: "Cô ấy ở đâu?"

"Nói xong rồi tôi cho anh biết."

Đồng Húc Lãng cười lạnh một tiếng: "Muốn nói chuyện cũng được, có một điều kiện."

Lục Tuấn Huy ý bảo anh nói.

"Còn nhớ rõ tôi nói muốn cùng anh luyện một chút sao? Đến đây đi, dùng cách thức của đàn ông giải quyết vấn đề." Vừa dứt lời, quả đấm liền vung ra ngoài.

Lục Tuấn Huy nhanh chóng nghiêng đầu phản ứng, chỉ bị quả đấm thổi sượt qua khuôn mặt, nhưng một giây kế tiếp Đồng Húc Lãng thúc cùi chỏ lại, Lục Tuấn Huy vì tránh quả đấm lúc trước không để ý, bị thúc trúng làm lảo đảo, thân thể nghiêng đồng thời ngực bị đụng một khuỷu tay, anh bị đau rên lên một tiếng, đồng thời cũng ý thức được quyết tâm của Đồng Húc Lãng. Lục Tuấn Huy nhanh chóng lùi về phía sau một bước giữ vững thân thể, khi Đồng Húc Lãng đánh tới lần nữa đã có thể đáp trả. Hai người từ khuỷu tay tới nắm tay, đầu gối tới chân đều sử dụng, trong bãi đỗ xe ngầm yên tĩnh không người diễn ra một trận đánh nhau đặc sắc. Lục Tuấn Huy mặc dù đã học võ qua, nhưng những năm gần đây bận việc. Chụp ảnh và luyện võ công đều qua loa, so với Đồng Húc Lãng mỗi ngày huấn luyện, thì không thể nghi ngờ sẽ bị đo ván, chỉ có thể liên tiếp né tránh anh ta tấn công. Đồng Húc Lãng ra tay nhanh mạnh mẽ, động tác mau lẹ, cũng may Lục Tuấn Huy phản ứng bén nhạy, tiến lùi như gió, không có bị trúng quá nhiều đòn cứng rắn. Thời gian trôi qua, Lục Tuấn Huy vì thân hình gầy dần dần thể lực cạn kiệt, cuối cùng bị thân thể rắn rỏi của Đồng Húc Lãng một ném qua vai quăng trên đất. Lục Tuấn Huy nằm vật xuống, trong chớp mắt thấy quả đấm của Đồng Húc Lãng mạnh mẽ vung về phía mình, theo bản năng anh nhắm mắt lại, nhịp tim sót mất nửa nhịp, không ngờ quả đấm cách mặt của anh chưa tới 1cm đột nhiên dừng lại. Trận đấu kết thúc sao? Lục Tuấn Huy u mê mở mắt ra. Có thể thấy được Đồng Húc Lãng chỉ giận cá chém thớt đối với anh, nhưng cuối cùng không ra tay, chỉ làm cho anh bị thương ngoài da một chút. Chẳng lẽ việc bọn họ gây gổ và mình có liên quan sao? Lục Tuấn Huy cảm giác giống như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì).

Đồng Húc Lãng túm lấy Lục Tuấn Huy đang ngây ngốc, cười khinh miệt: "Tưởng là anh có mấy cân mấy lượng chứ, thì ra là chọn không lịch sự như vậy."

Lục Tuấn Huy lấy tay chùi vết máu ở miệng: "Chẳng qua anh muốn nhân cơ hội này đánh tôi một trận thôi. Như vậy cũng tốt, anh trút giận đủ rồi, tôi cũng không cần có cảm giác tội lỗi."

Bộ mặt Đồng Húc Lãng sưng lên: "Anh có ý gì?"

"Tôi tính nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng quả đấm của anh đã thức tỉnh tôi. Anh đã không quý trọng, cũng đừng trách tôi dùng mánh khóe cướp tình yêu nha."

"Hừ, nằm mơ." Đồng Húc Lãng cười lạnh: "Từ khi bắt đầu anh đã không có ý tốt, cùng một giuộc với Thường Tân, tính toán trăm phương ngàn kế chia rẽ chúng tôi, tôi quyết sẽ không để cho âm mưu các ngươi được như ý."

Lục Tuấn Huy chợt kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Chia rẽ các ngươi là tự anh. Tôi với anh khác nhau lớn nhất là, dù có một ngàn một vạn Thường Tân ở trước mặt tôi khiêu khích, tôi cũng sẽ không dao động. Tôi thấy rất may mắn là Lâm Sâm Sâm lựa chọn anh trước, nếu không cô ấy vĩnh viễn không thấy được mặt tốt của tôi, không có so sánh, lấy ở đâu ra nhận xét chứ."

Đồng Húc Lãng cắn răng, nắm chặt cổ áo của anh: "Ông định khiêu khích tôi hả? Có tin tôi đánh chết ông hay không!"

Lục Tuấn Huy dùng sức đẩy anh ra, âm thanh trầm thấp: "Đồng Húc Lãng, nếu như ngày nào đó anh hoàn toàn mất đi cô ấy, cũng là anh gieo gió gặt bão."

Đồng Húc Lãng như bị sấm sét đánh trên đỉnh đầu, mờ mịt ngốc tại chỗ. Hồi lâu, anh phục hồi tinh thần lại, đây là đâu? Anh ngẩng đầu ngó quanh, Lâm Sâm Sâm đâu? Vừa nghĩ tới khả năng mất đi cô, ngực như bị dao đâm, đau đến không tài nào thở được.

"Ông là tên khốn, ông đã làm gì rồi hả?" Anh vừa tức miệng mắng to, vừa chạy về phía nhà cô. Lâm Lâm, anh muốn gặp em, nhất định phải đợi anh...anh không thể mất đi em.

Chạy vội một mạch tới trước cửa nhà cô, dùng hết hơi sức toàn thân đập vào, gọi: "Lâm Lâm, mở cửa, mở cửa nhanh!"

Đáp lại anh chỉ có cửa chính lạnh lẽo không tiếng động, cho đến khi anh đạp mệt mỏi, gọi mệt mới nhận rõ một sự thật, Lục Tuấn Huy không lừa anh, Lâm Sâm Sâm không có ở đây. Cô đi đâu rồi? Đồng Húc Lãng dựa vào cửa chính thở. Không thấy cô, cô trốn đi, cô nói chia tay không phải tùy tiện nói một chút mà thôi. Một dự cảm mãnh liệt hơn, lo lắng mãnh liệt hơn đè nén ở trong tim của anh.

Mặt Lục Tuấn Huy bầm tím, đang không biết về nhà nên nói như thế nào, thì chị gái gọi điện thoại nói cho anh biết Lâm Sâm Sâm đã thu dọn đồ đạc đi về. Lục Tuấn Huy trong lòng cười khổ, còn tự mình đa tình, người ta căn bản không muốn sống chung một nhà với anh. Dù vậy, anh vẫn quyết định không nhượng bộ. Trong lòng cô không có anh, vậy anh sẽ phát huy tinh thần ‘nước chảy đá mòn’, đi vào lòng cô từng chút từng chút một.

Lúc Lâm Sâm Sâm về đến nhà, Đồng Húc Lãng đã đi rồi, vì vậy cô không thể thấy một người đàn ông từ trước đến giờ luôn tỏ vẻ tự cao, sống lưng thẳng tắp thế nhưng thân hình thấp đi một nửa, ủ rũ cúi đầu tựa vào cửa nhà cô ăn năn hối hận. Không có chị Lục to nhỏ hàn huyên, bốn vách vắng lặng khiến Lâm Sâm Sâm lâm vào phiền muộn chuyện tình cảm lần nữa. Bóng dáng Đồng Húc Lãng có mặt khắp nơi, thẳng thắn, ăn vạ, ngang ngược kiêu ngạo, tức giận. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, âm thanh trầm thấp mộc mạc như hình với bóng ở trong đầu.

"Nhất định là có rất nhiều người gọi em là Sâm Sâm đi, anh gọi em là Lâm Lâm thì sao?"

"Không gạt em, mỗi tối anh đều muốn lật qua một cuốn tiểu thuyết của em mới có thể ngủ, như thuốc ngủ vậy, đại khái rất khó từ bỏ, nhìn cả đời cũng sẽ không chán."

"Sâm Sâm, cho anh cơ hội, chúng ta tìm hiểu đi. Anh sống đến hơn ba mươi tuổi còn chưa có một người bạn gái chính thức, có lẽ không thể làm được rất tốt, nhưng anh là thật tâm."

"Anh nằm trên giường em? Lời này thật khó nghe, em nhỏ tiếng một chút, truyền ra ngoài không tốt."

"Lâm Lâm, rất lâu không gặp em."

"Lâm Lâm, không thể cho anh một cơ hội sao?"

"Cái cô gái không tâm can này, thật sự là mắt anh bị mù rồi."

"Hừ! Anh ôm một lúc đã."

"Nhớ nghĩ tới anh đấy."

"Đúng vậy, hai ta là một đôi trời sinh."

"Lần đầu tiên ướt thân dành tặng cho người anh yêu, thật trị giá!"

"Làm sao em có thể tự ngược đãi bản thân mình như vậy? Tự nhiên em dở chứng phải không? Không làm khổ mình thì không thoải mái sao?"

"Lần trước thì trượt chân rơi xuống nước, lần này lại là mất hồn bị bỏng, thật không rõ một mình em làm thế nào bình yên vô sự sống tới ngày nay, xem ra anh cần phải tìm sợi dây cột em vào bên cạnh mới có thể yên tâm được."

"Nguy rồi, lần này thật không ai thèm lấy rồi, làm thế nào đây?" "Có lẽ anh tự nguyện vui vẻ nhận em."

"Biết chỗ tốt của đàn ông rồi chứ?"

"Em còn cười được, đây là lần thứ mấy anh vì em ướt thân rồi hả?"

"Đừng dùng cái vẻ mặt mê man này nhìn anh nữa, anh ghét không xác định, anh chỉ vì em không xác định khó chịu muốn chết."

"Con cọp không phát uy em cho nó là mèo bệnh à, hôm nay sẽ để cho em biết một chút về nguy hiểm của đàn ông!"

"Anh chỉ biết đuổi không kịp bà xã mới là hèn nhát!"

"Được được được, không phải em đồng ý anh liền không động vào em sao." "Này, hôn cũng có thể chứ?"

"Đồng ý với anh, Lâm Lâm, em cùng anh ta gặp mặt anh rất khó chịu."

"Chỉ cần em đồng ý, chúng ta lập tức kết hôn, mẹ anh không đợi được muốn bế cháu rồi."

"Anh muốn em nói rõ ràng cho anh biết, em có yêu anh không?"

"Không cho trốn tránh, anh muốn nghe chính miệng em nói yêu anh."

"Nha đầu bướng bỉnh, còn giận dỗi với anh đấy?"

"Tính toán, chúng ta quen biết cũng gần một năm rồi, Mẹ già ra tối hậu thư, trước ba mươi lăm tuổi lấy vợ sinh con, hai ta nên chuẩn bị một chút rồi."

"Anh cho em thời gian suy nghĩ, đừng để anh đợi quá lâu, tuổi anh không còn trẻ nữa, anh không hi vọng tương lai bạn học của con chúng ta lại gọi anh là ông đâu."

"Đi đâu tìm được chàng trai to cao, đẹp trai, giống anh như vậy đây?"

"Không nên thấy anh dễ dàng tha thứ cho em lần nữa thì tiến thêm một bước, anh đã quyết định, trong vòng ba tháng thành hôn, em có đồng ý hay không cũng phải làm vợ anh."

"Lâm Lâm, cuối cùng em đang sợ cái gì? Lấy anh rất uất ức sao?"

"Cho em hai lựa chọn, hoặc là anh dùng miệng cho em ăn, hoặc là em dùng miệng đút cho anh."

"Trừ đối đầu với anh em còn biết cái gì?"

"Lâm Lâm, lấy anh đi."

"Lâm Lâm, anh yêu em."

"Anh thấy căn bản em không có ý định lâu dài với anh."

"Thật đáng chết! Anh là cái gì mà còn không biết em sớm mười năm? Tại sao phải nhường tên khốn kia nhanh chân đến trước chứ!"

"Em một mực không để cho anh chạm vào, có phải còn đang suy nghĩ đến người đàn ông khác hay không?"

"Không phải một buổi tối thôi sao, có thể làm chậm trễ của em bao nhiêu thời gian, khi Lục Tuấn Huy mời đi gặp mặt sao không thấy em bận rộn?"

"Lâm Sâm Sâm, anh thấy em từ lúc bắt đầu cũng chỉ tính toán cùng anh vui đùa một chút mà thôi, em lượn lờ giữa ba người đàn ông có phải cảm thấy rất thỏa mãn rất vinh dự hay không?"

"Được, anh đồng ý với em, bắt đầu từ hôm nay trả lại tự do cho em, tùy em đi tìm cái tên Lục Tuấn Huy cũng được, cái loại Thường Tân cũng tốt, chỉ cần em vui mừng, hài lòng chưa? Anh cũng không tin không gặp được người phụ nữ nào . . ."

Lâm Sâm Sâm làm một giấc mơ rất dài, trong mơ có ấm áp và ngọt ngào, cũng có cãi vã và khổ sở. Cô không nhớ rõ mình ngủ như thế nào, chỉ biết là khi tỉnh lại màn đêm đã buông xuống, hình ảnh cuối cùng trong mơ ngừng ở ánh mắt mất mát, tức giận của Đồng Húc Lãng. Cô đã sớm biết, báu vật chỉ đẹp khi đứng ở xa nhìn vào, một khi tới gần sờ là có thể thấy rõ tỳ vết, làm mất đi vẻ rực rỡ vốn có của nó. Tình cảm cũng không ngoại lệ, cho dù có yêu say đắm nhiều hơn nữa, cũng không chống lại những va chạm cũng như nghi ngờ. Sau khi nhận được cảm giác bỏ lỡ nữa giống như da thịt bị tách ra đau đớn, làm người ta đau đến không muốn sống. Nếu ban đầu có thể chống lại hấp dẫn, đè nén tình yêu này xuống, có thắng được va chạm, mất đi cảm giác tốt đẹp khi quen nhau như hôm nay hay không? Cô lắc đầu thở dài, nghĩ nhiều hơn nữa cũng là uổng công, bởi vì cuộc sống không thể nào làm lại.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Sâm Sâm đi Tự Miếu ở ngoại thành, ngoài dự kiến ở phía trước điện gặp được vị pháp sư lần trước kia. Hai người thi lễ với nhau, pháp sư cười hỏi: "Sao không thấy Lục thí chủ?"

Lâm Sâm Sâm nói: "Một mình con tới, có một số việc cần nhờ nơi thanh tĩnh để suy nghĩ thông suốt."

Pháp sư kinh ngạc: "Lâm thí chủ còn bối rối vì chuyện lúc trước hay sao?"

Lâm Sâm Sâm lắc đầu, pháp sư yên tâm: "Vậy thì tốt, không uổng công nỗi khổ tâm của Lục thí chủ."

Lâm Sâm Sâm nghi ngờ: "Pháp sư có thể nói rõ một chút hay không?"

Pháp sư đáp: "Lục thí chủ từng nhiều lần ghé thăm vì chuyện của Lâm thí chủ, có thể nói là một người lương thiện hết sức có tâm."

Lâm Sâm Sâm ngưng lông mày: "Mỗi lần anh ấy tới đều là chuyện của con sao?"

Pháp sư gật đầu: "Có câu tục ngữ: ‘dễ cầu vô giá bảo, khó được một tình lang’*. Hy vọng thí chủ quý trọng." (*Ngọc vô giá thì dễ có nhưng tình lang thì khó tìm được)

Lâm Sâm Sâm trầm mặc, suy nghĩ rất là lộn xộn.

Lúc này Thường Tân tựa vào ghế làm việc, tâm tình phức tạp. Hôm nay Trợ lý nói cho anh biết, người điều tra thông qua nhiều mối quan hệ, nhờ vô số người liên quan mới biết được, Đồng Húc Lãng lại là con cái cán bộ, con trai thủ trưởng quân khu.

Trợ lý ý vị sâu xa khuyên nhủ: "Em thấy hay là thôi đi, lấy điều kiện của Sếp, muốn cô gái thế nào mà không có, cần gì cứ phải cô ấy đây? Mọi người đều biết, dân không đấu với quan, lỡ như làm cho anh Đồng đó phát bực rồi, thua thiệt là chúng ta, xin Sếp nghĩ kỹ rồi mới làm."

Thường Tân thở dài một hơi, anh tại không tin Nhân Quả, nhưng mà giờ phút này bao nhiêu đó đã có một chút mùi vị chấp nhận, thật chẳng lẽ có báo ứng sao. Cũng bởi vì anh đã từng làm chuyện sai lầm, ông trời cũng không giúp anh sao?

Trên bàn điện thoại reo, thư ký báo lại, một vị họ Lục tiên sinh muốn gặp anh.

Định làm thuyết khách sao? Thật là đúng lúc, Thường Tân cười lạnh. Lâm Sâm Sâm ơi Lâm Sâm Sâm, sức hấp dẫn của em thật không nhỏ, để cho những người đàn ông cao quý, ưu tú người trước tiếp người sau gấp gáp ra mặt vì em. Đến đây đi, ta chờ tiếp chiêu, có nước cờ thần thông gì sử dụng hết đi. Ta Thường Tân đây: một không có bối cảnh hai không có của cải, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình và kỹ xảo xã giao dốc sức tạo ra địa vị hôm nay, xem các người có thể làm gì ta.

Vậy mà, chuyện xảy ra luôn ngược lại với dự tính, Thường Tân không ngờ tới, con người Lục Tuấn Huy này quả nhiên có cốt cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.