Người Chồng Yêu

Chương 137: Chương 137: Chương 134




Lời đạo diễn Chung nói rất chuẩn, quả nhiên mưa đến rất nhanh.

Tính toán thời gian, họ đã đi đến đây bắt đầu quay cũng chừng một tuần rồi, một tuần quay đều diễn ra rất thuận lợi, không khí đoàn làm phim cũng khá tốt, ngoài đạo diễn Chung và Úc Linh nửa đêm bị tiếng gõ cửa quấy nhiễu ra thì những người khác cũng không có gì khác lạ, cuộc sống của những người như thế thật khiến người ta hâm mộ.

Lúc sáng thức dậy chỉ thấy trời mưa, nhưng trời cũng mưa không lớn, từng giọt tý tách, cứ như những bút nước chấm vậy, núi xanh phía xa được màn mưa bụi bao phủ nhìn vô cùng tú lệ thướt tha.

Đạo diễn Chung thấy mưa như thế thì quyết định nhân cơ hội quay hai cảnh trong mưa.

Hai cảnh diễn trong mưa cũng không thu hút Úc Linh, song cô vẫn phải miễn cưỡng đi theo.

Nhưng dù có hay không có cảnh diễn, mọi người vẫn phải đi lên núi, ngắm cảnh đẹp hiếm có, dù sao đoàn làm phim cũng quay cảnh ở trong này, nơi đặt chân chính là một trấn nhỏ, kinh tế trấn nhỏ cũng bình thường, còn kém xa thành phố lớn, không có chỗ tiêu khiển ăn chơi, muốn đi thành thị gần nhất cũng phải mất hai tiếng xe chạy, hơn nữa quy định của đoàn làm phim rất nghiêm, vì thế ngày thường mọi người đều phải đi theo đoàn, đúng là quá thanh tâm quả dục rồi.

Úc Linh thấy mọi người đã đi hết, vì thế cũng theo đám đông lên núi.

Giờ vốn đang là mùa hè, ban ngày dù ở trong núi cũng vẫn rất nóng. Nhưng sau cơn mưa, xua tan nóng bức, nhiệt độ trên núi giảm xuống nhanh chóng, nhiều người mặc áo ngắn, quần soóc đều không chịu nổi run rẩy.

Úc Linh mặc một chiếc áo khoác do Trần Minh Minh chuẩn bị cho, vùi mình trong căn lều dựng tạm, trong tay bưng chén trà gừng nóng hổi, có thể thấy thích thú đến thế nào.

Người chung quanh nhìn thấy bộ dáng kia của cô, đều không kìm được giật giật khóe miệng, muốn nói cái vị đại tiểu thư này đến là để xem cảnh diễn của ảnh đế Hướng và Nguyễn Vi Vi mà, cô lại nhìn chung quanh, hờ hững. Định bảo cô đến để tham gia trò vui, thì trời lại mưa xuống, có gì vui mà tập trung chứ?

Thật khiến người ta thấy không thể hiểu nổi vị đại tiểu thư này nữa.

Đúng, tuy hiện giờ có rất nhiều người vẫn không rõ đằng sau Úc Linh như thế nào, nhưng có một chuyện mà Trần Minh Minh có một lần lỡ miệng gọi một câu “Đại tiểu thư” kia ra, thì có rất nhiều người cũng ngầm gọi cô như thế. Ngược lại bất kể cô có phải là đại tiểu thư không, tư thế cô như vậy, đến đạo diễn Chung cũng khoan dung với cô, gọi cô là đại tiểu thư cũng không quá.

Nếu như cô chỉ có vẻ có tư thế là một đại tiểu thư thì cũng không sao, nhưng lần trước Úc Linh ngã từ trên không xuống, rồi cái lộn ngược đẹp đẽ ra sau đó, còn có mấy lần diễn cảnh đánh nhau nữa, cô không cần thế thân mà tự mình diễn, thân thủ gọn gàng nhanh nhẹn, đến cả sư phụ chỉ đạo võ thuật đều chịu phục động tác của cô, chỉ riêng thế thôi cũng đã thuyết phục không ít người.

Chí ít lấy Trần Minh Minh cầm đầu có rất nhiều cô gái nhỏ đều lén liếc trộm cô, thậm chí còn mò lên trang web của cô, để lại dưới trang web của cô rất nhiều tin nhắn, toàn là kêu gào cái gì mà đại tiểu thư linh tinh.

Vì thế, dưới sự hướng dẫn của một nhóm người đó, trên trang web của Úc Linh, ai ai cũng đều dần gọi cô từ nữ thần chân dài gì đó, đã biến thành đại tiểu thư, càng khiến người qua đường không rõ chân tướng cũng cứ vậy mà gọi theo.

Sắc trời dần tối, Úc Linh đột nhiên đứng dậy, vén lều tránh mưa bước ra, trên mặt không hề có cảm xúc nhìn mấy bóng cách đó không xa vút qua.

Trần Minh Minh nhìn theo cô, không rõ vì sao mà ở chỗ đó chẳng có gì đặc biệt cả.

Trời bắt đầu mưa càng ngày càng lớn, đạo diễn Chung thấy thế, lập tức gọi mọi người thu dọn xuống núi, quyết đoán vô cùng.

Trở lại phòng khách sạn trong trấn, rất nhiều người cảm thấy đợt rét lạnh đến dồn dập, vội vàng đi về phòng rửa ráy.

Úc Linh thật ra không thấy sao, cô đứng ở dưới lầu một nhìn rừng núi cách đó không xa.

Đạo diễn Chung người ướt nhẹp đi vào, thấy cô đứng đó, từng đợt gió mưa lạnh phất vào làm ướt giày của cô, không nhịn được nói, ‘Mưa mỗi lúc một lớn, Úc Linh, đừng đứng ở đó dính mưa nữa, không sẽ bị cảm đó”

Úc Linh nhìn ông lên tiếng đáp, đột nhiên thần sắc hơi động.

Đạo diễn Chung thấy thế, cũng vội vã quay người nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một bóng đen mờ như ẩn như hiện trong màn mưa. Trần nhỏ này cũng không giàu có, người bình thường cũng ít, lúc này vì trời mưa, trên đường phố không có ai đi lại, lúc bóng kia đi tới, không hiểu sao khiến người ta có một cảm giác kỳ lạ, chỉ hơi không để ý cũng không in vào mắt.

Nhưng cảm giác kỳ lạ qua rất nhanh, bởi người đó đã vượt qua màn mưa đi tới trước mặt.

Là một phụ nữ tóc dài mặc áo màu trầm kỳ lạ, tóc quấn sau đầu thành vòng nhìn như ni cô vậy, trên đó còn cắm hai cây châm Nga Mi, dáng người lung linh đầy hứng thú, diện mạo nhìn khá được, có thể được coi là một người đẹp đầy ý vị, còn đẹp hơn những người đẹp thẩm mỹ trên màn ảnh nhiều, bởi khí chất của cô rất độc đáo, rất dễ khiến người ta tách riêng cô với người thường.

Trong lòng đạo diễn Chung bất giác rung động, đã suy đoán ra thân phận của người phụ nữ này.

Quả nhiên chỉ thấy cô nàng vừa vào đến cửa nhìn về phía Úc Linh cười nói, ‘Tiểu thư Giang, lại gặp nhau rồi”

Úc Linh hơi kinh ngạc nói, ‘Lâu tiểu thư, sao lại là cô? Cô ở gần đây à?’

Người tới đúng là Lâu Duyệt, Úc Linh có duyên gặp mặt hai lần.

Lâu Duyệt hé miệng cười bảo, ‘Tôi vừa ở gần đó làm người khua xác, sau đó nghe nói cô đến báo với phân cục tổ Dị Văn ở gần trong thành, nhìn thấy tên cô, tôi liền tới luôn » Nói xong thì nhìn cô nở nụ cười đầy thân thiết.

Từ lúc biết Úc Linh ở trong quỷ mộ cứu Lâu Tình, Lâu gia đã coi cô như ân nhân cứu mạng, cũng khiến cho trên dưới Lâu gia ai ai cũng biết đến cô. Con gái trong Lâu gia vốn vô cùng quý giá và ít ỏi, Úc Linh cứu Lâu Tình, Lâu gia dĩ nhiên nhớ kỹ ân tình đó. Cũng bởi thế, khi biết được Úc Linh ở chỗ này, Lâu Duyệt đã xung phong nhận việc tới đây.

Nếu những người khác ở tổ Dị Văn lập hồ sơ xin giúp đỡ, ở cái nơi nhỏ bé như thế, chỉ cần phái một thiên sư tới đây xem tình hình là được, song Lâu Duyệt lại biết mệnh cách của Giang Úc Linh khác, trong vận mệnh lại mang mệnh sát, gặp mấy việc cực nhỏ thì tính là việc nhỏ. Đây là là do bản thân Úc Linh có thể khống chế, còn mệnh cách của cô lại dẫn đến vận thế kỳ lạ.

Vì thế Lâu Duyệt mới bỏ việc ở gần đó xuống, tiếp nhận nhiệm vụ mà tới đây.

Sau khi hai người hàn huyên xong, Úc Linh mới giới thiệu Lâu Duyệt với đạo diễn Chung, sau đó nói với đạo diễn, « Vị này là Lâu thiên sư Lâu Duyệt, Lâu gia là một trong gia tộc huyền môn rất lợi hại »

Đạo diễn Chung không biết gia tộc huyền môn là gì, nhưng thấy Úc Linh tôn sùng cô nàng như thế, cũng tin, rồi mời Lâu Duyệt phòng mình trên lầu nói chuyện, dù gì cũng thấy bất tiện khi nói chút chuyện riêng ở chỗ công.

Lâu Duyệt nhìn thấy đạo diễn Chung, thực ra thấy hơi kinh ngạc, trong kinh ngạc lại hiểu rõ chút, sau đó nhìn về phía họ với con mắt đồng tình, giống như là tổ hợp hai người một chỗ vậy, thành ra cái gì xui xẻo đều do tổ hợp hai người này thúc giục cả.

Dạo diễn Chung và Úc Linh bị ánh mắt của cô nàng nhìn mà thấy đờ đẫn, rốt cuộc cô có tinh thần đồng tình là gì ?

Vì ánh mắt của Lâu Duyệt, Úc Linh quyết định cùng đi nhìn một cái, nên nói với Trần Minh Minh bảo, « Đây là Lâu Duyệt, là bạn của chị, em ra ngoài bố trí cơm nước lại đây, lát nữa chị và chị ấy sẽ về phòng ăn cơm »

Trần Minh Minh liếc mắt nhìn Lâu Duyệt ăn mặc kỳ lạ, tuy trong lòng thấy hơi kỳ quái, có điều Đại tiểu thư dặn dò khá quan trọng, nên gật đầu đáp lại.

Sau khi đến phòng đạo diễn Chung, đạo diễn Chung nói thẳng vào vấn đề mà gần đây gặp cho cô nàng.

Lâu Duyệt nhìn gian phòng đạo diễn Chung chút, lấy ra một lá bùa vàng, tiện tay vung lên, lá bùa tự dưng bốc cháy, sau đó vung lá bùa cháy về phía cửa, mãi cho đến lúc lá bùa bị đốt sạch, cô nàng mới nhìn kỹ đường nối đến tận cửa, rồi mới nói với đạo diễn Chung, « Tình hình của ông có hơi phiền phức chút »

Ai ngờ đạo diễn Chung lại nói hết sức bình thản, ‘Tôi biết rồi, Lâu thiên sư, chỉ cần có thể bình an hoàn thành cảnh quay ở trong núi này là được, những cái khác tôi cũng không ép »

Sau khi Lâu Duyệt nghe xong, bất giác hiểu rõ nói ngay, « Nếu ông không thể hóa giải nó, cả đời ông đều phải trải qua chuyện như thế. Không chỉ có ông, mà còn có con cháu đời sau của ông nữa, đều không thể tránh khỏi »

Da mặt đạo diễn Chung giật giật, nói hơi chán nản, ‘Lâu thiên sư có cách nào hóa giải không ? »

« Không » Lâu Duyệt đáp vô cùng dứt khoát, thấy trên mặt ông có vẻ như « tôi biết ngay mà » thì cười híp mắt bảo, ‘Có điều tôi thì hết cách nhưng tổ sư gia huyền môn chúng tôi thì lại có cách, chỉ tiếc… »

« Tiếc cái gì ?’ Đạo diện Chung vội hỏi ngay.

« Tiếc là tổ sư gia đã rất lâu không xuống núi rồi, tôi cũng rất nhiều năm chưa từng thấy tổ sư gia »

Nói vậy thà không nói ra còn hơn, có điều đạo diễn Chung cũng không mấy thất vọng, rõ ràng đã quen rồi, lại hỏi hiện giờ làm sao hóa giải vấn đề này, nói luôn, « Chỉ cần thuận lợi quay xong ngoại cảnh là được, tôi hy vọng trong thời gian này, không có tình huống bất ngờ gì xảy ra là tốt nhất, trước đây cũng là như thế »

Lâu Duyệt bấm đốt ngón tay, cũng không nói quá thẳng, nói với ông, « Mai tôi sẽ cùng các ông lên núi xem tình hình thế nào »

Nói xong chuyện này, Lâu Duyệt đã kéo Úc Linh đi mất, bảo là đi ăn cơm trước, sau khi ăn cơm xong thì nhìn xem tình huống đêm nay thế nào.

Sau khi rời khỏi phòng đạo diễn Chung, gặp Hướng Vinh Tu và Nguyễn Vi vi, Tôn Đông Vân ba người đang đợi. Bọn họ thấy Lâu Duyệt thì hơi kinh ngạc – kinh ngạc là vì trang phục của cô nàng, có điều thấy Úc Linh dẫn cô nàng tới nên cũng vô cùng tốt tính tới đây chào hỏi.

« Vị này chính là bạn của Úc Linh sao ? » Hướng Vinh Tu hỏi ôn hòa, ảnh đế Hướng với ai cũng đều rất ôn hòa, trong giới giải trí danh tiếng rất tốt.

Lâu Duyệt liếc anh một cái, mắt đột nhiên sáng lên, nói, ‘Anh không phải Tu công tử sao ? Cho tôi xin chữ ký với » Nói xong lập tức rút một quyển sổ trong túi ra xin chữ ký.

Tu công tử là nhân vật trong bộ phim cổ trang trước đây của Hướng Vinh Tu, do nhân vật này quá suất sắc, nên bên trong tên của anh cũng có thêm một chữ « Tu », rồi được rất nhiều người gọi là « Tu công tử »

Tuổi Hướng Vinh Tu cũng không lớn, chừng ba mươi, đang là thời điểm đàn ông nhiệt huyết, tướng mạo anh tuấn đoan chính, hành động không tầm thường, đột nhiên có người muốn ký tên, vẫn không từ chối, mà cười ký tên cho cô nàng.

Lâu Duyệt lại đòi Nguyễn Vi Vi và Tôn Đông Vân ký tên cho rồi mới cùng Úc Linh rời đi, lúc tiến vào phòng của Úc Linh, cười nói với cô, « Đợi sau này cô nổi tiếng, cũng phải ký tên cho tôi đó, có thể bán được rất nhiều tiền đó »

Úc Linh tùy ý đáp lại, trong lòng càng cảm thấy hành động của thiên sư cũng khác lạ.

Trần Minh Minh nhanh chóng mang cơm hộp nóng hổi về, còn bưng một phần của mình về phòng mình ăn.

Lâu Duyệt không khách sáo cầm lấy hộp cơm ra ăn, vừa ăn vừa bảo, ‘Tôi chạy mất nửa ngày mới đến, không ngờ giữa chừng lại gặp phải cơn mưa, còn chưa ăn gì, ô, đồ ăn nhà này làm cũng được đó »

Úc Linh phát hiện ra, người Lâu gia nếu đã biết người, thì rất tự do thoải mái, chẳng khác Mễ Thiên Sư là mấy.

« Lâu Duyệt, có chuyện gì với đạo diễn Chung vậy ? » Úc Linh hỏi, vừa rồi nghe thấy cô nàng và đạo diễn Chung nói, Úc Linh chỉ cảm thấy họ như đang nói bí mật gì đó vậy, cô nghe nửa hiểu nửa không.

« Ừ, tổ tiên của ông ấy bất cẩn chọc vào một con ma, con cháu đời đời đều bị nguyền rủa hành hạ, nhưng không mất mạng, chỉ hơi phiền phức chút thôi » Lâu Duyệt nói xong lại nhìn cô một cái bảo, ‘Cô hẳn là biết mạng của cô khá kỳ lạ đi, cô là yêu cổ quấn thân, trong vận mang sát, có số phận rất tốt, lại thường gặp nhiều khúc chiết, tất cả đều là do thể chất mà ra cả »

Vì thế một kẻ trên lưng đeo nguyền rủa của tổ tiên, còn một thì trong vận mang sát, cùng gặp chuyện giống nhau cũng không phải đơn giản là 1 + 1 = 2 được, tình hình nghiêm trọng hơn, quả thật là muốn mạng người.

« Vốn tôi cứ nghĩ đến chỉ là yêu ma gì đó bạo loạn thôi, nhưng nhìn tổ hợp các người, tôi không xác định được » Lâu Duyệt hơi chút ai oán, ‘Sao các người lại cùng đến với nhau thế ? »

Úc Linh nói rất bình tĩnh, ‘Ông ấy là đạo diễn, còn tôi là diễn viên, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao ? Ở đây còn phải ở một khoảng thời gian nữa, hẳn là không xảy ra chuyện gì lớn đâu nhỉ ? Chỉ cần qua được một tuần nữa là xong »

« Khó nói lắm’ Lâu Duyệt hơi mất tự tin, « Đêm nay tôi xem tình hình trước thế nào đã »

Tuy không tự tin lắm, nhưng sức ăn của Lâu Duyệt vẫn không giảm, Trần Minh Minh mua đồ ăn về đủ cho 4 người, cuối cùng lại ăn hết hai xuất, lúc Trần Minh Minh đến thu dọn, đều rất kinh ngạc, không kìm được nhìn nhìn bụng Lâu Duyệt, phát hiện ra bộ dạng cô gái này xinh xắn lanh lợi, nhưng sao lại có thể ăn được nhiều thế chứ ?

Lâu Duyệt ăn cơm xong, no bụng rồi liền đi đến nơi đạo diễn Chung để bố trí.

Tới tối, Úc Linh tắm xong, theo lệ thường nằm trên giường nói chuyện điện thoại với Hề Từ, nói về chuyện của Lâu Duyệt cho anh nghe.

« Lâu Duyệt bảo, tổ tiên đạo diễn Chung bị một con ma nguyền rủa, vì lẽ đó người Chung gia mỗi lần vào rừng núi, sẽ gặp không ít chuyện linh tinh, mấy lần trước yêu ma bạo loạn, chắc cũng có liên quan đến chuyện nguyền rủa của ông ấy đó’

Hề Từ kinh ngạc nói, ‘Hóa ra là vậy, thế mà anh không nhìn ra’ Anh trầm ngâm một lúc lại nói, ‘Xem ra tổ Dị Văn hẳn là nhằm vào tình huống tổ tiên của đạo diễn Chung mà phá án đây’

Nếu không thế Lâu Duyệt cũng không chỉ một lời là xong.

Yêu và ma không khác nhau mấy, so với yêu, loại ma là sinh vật càng thần bí có lực sát thương lớn hơn, giáo đình phương tây coi ma như một loại sinh vật hắc ám cần loại trừ, còn ở trên đại lục phương đông này, loài yêu lại tương đối nhiều, ma tồn tại rất ít, hơn nữa cũng không được thiên sư chào đón.

Hề Từ bất giác thấy hơi bận tâm, bảo, « Những ngày qua em theo Lâu Duyệt đi, đừng cách xa cô ấy quá, có chuyện gì thì cẩn thận chút »

Úc Linh đáp lại một câu, hỏi, « Mộ Tu La thế nào rồi ? Chừng nào thì mới giải quyết xong ?’

« Không biết nữa, e là thời gian ngắn cũng không cách nào giải quyết xong được đâu »

Hề Từ thở dài, một mực gặp chuyện như thế, anh hơi hối hận để Úc Linh dây dưa với đạo diễn Chung, coi như cô không làm diễn viên anh cũng không thèm để ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.