Người Chồng Yêu

Chương 142: Chương 142: Chương 139




Bầu trời vẫn âm u, trên đường vẫn ẩm thấp, trong không khí lộ ra loại khí tức ướt lạnh.

Tuy trời không còn mưa nhưng vẫn không thấy ánh mặt trời, toàn bộ bầu trời mây đen kéo dầy, bao phủ toàn trấn nhỏ, người thường thì không có cảm giác gì, nhưng trong mắt thiên sư, dĩ nhiên biết mây đen không tiêu tan, mặt trời không ló ra, là do đám yêu tác loạn, bởi thế mới thấy quỷ vật ở ngọn núi này không còn che giấu mục đích của chúng rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Úc Linh và Hề Từ đi dạo trên con phố trấn nhỏ chật hẹp, nhà trấn nhỏ không cao, đại đa số chỉ có chừng ba bốn tầng, nhìn loang lổ cổ xưa, lộ ra một mùi vị lâu đời.

Bởi lần mưa này mà không khí chẳng mấy khi lại trong lành thế.

“Hẳn là dòng khí thiên địa núi này nghịch chuyển, âm khí hoành hành khắp nơi, ảnh hưởng đến thời tiết thay đổi’’ Hề Từ giải thích với Úc Linh, ‘’Nếu không loại bỏ gì đó trên núi này đi, cứ mặc nó tiếp tục lớn mạnh thêm, chỉ e không lâu thì tính mạng người trong trấn nhỏ này cũng bị ảnh hưởng’’

Úc Linh nhìn thoáng qua mọi người trong trấn nhỏ đang bận rộn, hỏi nhỏ nhẹ, “Có phải là vì em đến nên mới biến thành như vậy không ạ ?’’

Tuy nói như thế là hơi tự kỷ, nhưng cô cũng đã hiểu rõ mình có cái gì mà khiến cho yêu ma quỷ quái yêu thích, chuyện lại trùng hợp như thế. Trước đây trấn nhỏ chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô đến đây mới kích thích mấy thứ kia, xuất thế trước tiên cũng không có gì lạ.

Hề Từ nhìn cô lãnh đạm xen lẫn chút ảm đạm, trong lòng như bị thứ gì đó đâm phải thấy hơi khó chịu, lại cười bảo, “Chuyện đó và em thì có liên quan gì chứ ? Quỷ Đằng muốn sinh trưởng, không phải là chuyện một sớm một chiều. Nó có điều là mơ ước em nên mới chạy đến sinh sự thôi”.

Tuy anh nói thế, Úc Linh vẫn thấy rầu rĩ không vui. Cô quả nhiên vẫn không thích những loại phi sinh vật này. Đương nhiên ở bên con yêu này… coi là là ngoại lệ đi.

Trấn nhỏ cũng không lớn lắm, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy núi xanh cách đó không xa, mỗi ngày họ đều đi xe lên núi đến nơi quay, tính thời gian cũng không quá nửa tiếng. So với trấn nhỏ kinh tế lạc hậu thì vờn quanh núi là rừng cây to sum xuê, cũng chưa từng có dấu vết khai phá.

Đạo diễn Chung từ trước đến nay đều chú ý tới chuyện quay ngoại cảnh rất nghiêm khắc, bối cảnh kịch tính trong phim thế nào thì sẽ phối hợp với ngoại cảnh như thế, hơn nữa còn muốn cảnh hoang sơ vốn có thế này. Vì thế đoàn làm phim mới phải đến tận trấn nhỏ quay ngoại cảnh là trong kế hoạch, chỉ là chuyện Tôn Đông Vân mất tích một đêm khiến họ lo lắng chút thôi.

Đi dạo một lát, Úc Linh cảm thấy chân hơi nhũn ra. Hề Từ cười nhìn cô, mờ ám xoa bóp eo cô, lại cười bảo, ‘Anh cõng em nhé’

Một luồng khí nóng bất giác bốc lên mặt, Úc Linh không kìm được lườm anh một cái, nếu không phải tối qua anh… Cô sẽ vô dụng như thế sao ? Nhìn mặt mày anh rạng rỡ, dáng dấp cao lớn, trông có vẻ giống một công tử quyền quý cao sang ôn hòa, Úc Linh rất muốn nằm úp lên lưng anh để anh cõng.

Hề Từ cõng cô rất dễ dàng, tiếp tục đi dạo phố. Úc Linh nằm trên lưng anh, hai tay đặt lên vai anh, cảm giác thoải mái, ghé sát tai anh thì thào, ‘Trấn nhỏ này thoạt nhìn rất bình yên, có phải không ? »

“Đúng thoạt nhìn rất bình yên”. Hề Từ phụ họa theo.

Vừa nãy họ đi qua một ngôi trường nhỏ trong trấn, Hề Từ nhìn về phía trường nhỏ, hiện giờ đang là kỳ nghỉ hè, trong trường không có ai, chỉ có một ông cụ bảo vệ ở cổng đang ngồi cuốn thuốc lá, thoạt trông rất lạnh lùng.

Úc Linh cũng quay đầu nhìn ngôi trường nhỏ lạnh lẽo trong trẻo, vì trời nắng, trong trường cũng âm u, bóng đen xa xa lay động, cô chỉ liếc mắt một cái cũng không dám mở mắt, không kìm được áp mặt lên cổ anh, cảm giác được hơi ấm từ trên người anh, kêu lên, “Có rất nhiều chuyện về quỷ, vườn trường bình thường hay có, ở đây chắc không có chuyện gì chứ ?”

“Có chút vấn đề, trường nhỏ này âm khí quá nặng, chắc đã từng chết rất nhiều người”. Hề Từ nói xong, bước chân đi mất.

Cả người Úc Linh không ổn lắm, ghé nằm trên lưng anh một lát, mới bảo, ‘Hẳn là có liên quan đến quỷ đằng của ngọn núi này rồi ?”

“Cũng không hẳn vậy” Hề Từ nói chậm rãi, “Em có biết Quỷ Đằng lấy âm khí và hồn phách là thức ăn, từ nửa thế kỷ trước trấn nhỏ này từng là một chiến trường, chết rất nhiều người, oan hồn không tan, dĩ nhiên hấp dẫn rất nhiều âm ma quỷ quái. Quỷ quái du hồn ở đây đều là thức ăn của Quỷ Đằng, trấn nhỏ phát triển nhiều năm như thế, thỉnh thoảng cũng có một số ít người bị chết oan bất ngờ… “

Úc Linh, « …. »

Cô ôm chặt lấy cổ anh, vẻ mặt rối bời, rất muốn bảo anh là đừng nói nữa, nhưng không nhịn được lại muốn hiểu thêm nhiều hơn, đỡ cho mình phải mơ hồ, nhưng càng nghe được nhiều lại càng sợ hãi không kìm nổi.

Đợi lúc họ trở lại khách sạn, đã gần trưa rồi. Vừa vào đến cửa, thì thấy đạo diễn Chung đang đi ngược lại. Đạo diễn Chung thấy Hề Từ cõng Úc Linh về, bất giác không kìm được kinh ngạc hỏi, “Úc Linh sao thế ?”

Úc Linh phụng phịu, trượt từ trên lưng Hề Từ xuống, ra dáng tiểu thư cao quý lãnh diễm, tuyệt đối không nói ra chuyện mình đi chưa được nửa tiếng chân đã mềm nhũn không đi nổi nữa, nói ngắn gọn, “Không sao”.

Hề Từ cười cười nhìn cô một cái, rất yêu chiều lảng sang chuyện khác, nói với đạo diễn Chung, “Chiều mấy giờ thì các ông sẽ quay ?”

Đạo diễn Chung do dự nói, « Hai giờ chiều, Hề tiên sinh cảm thấy thế nào ? Lần này chắc không có chuyện gì xảy ra nữa chứ ? »

Hề Từ cười không nhìn ông, “Yên tâm đi, chỉ cần các ông không vào sâu trong núi thì không sao”.

Đạo diễn Chung nghe thế thở phào, ông mấy lần thoát được là nhờ có Hề Từ, có thể nói, đã có loại tin tưởng đến mức mù quáng với Hề Từ.

Đạo diễn Chung bộc lộ tài năng điện ảnh mới chừng từ mười năm trước, trong mười năm này, ông sản xuất ra chừng vài bộ phim được đánh giá cao, nhưng để ông có địa vị trong giới điện ảnh như bây giờ vẫn là bộ phim mười năm trước, (Người Tây Hoang). Lúc ấy quay bộ phim (Người Tây Hoang), thường quay ngoại cảnh là nhiều, thậm chí còn chọn cảnh ở một số rừng già, núi sâu, nhưng lúc quay cảnh ở đây lại vô cùng bất lợi, chuyện xảy đến chồng chất, suýt nữa thì không quay được.

Cùng là lần này ông mới biết được thế giới này không giống như người thường nhìn thấy bình yên hòa bình như thế, mà là một thế giới phi khoa học. Lần đầu tiên đạo diễn Chung biết hóa ra thế giới này còn tồn tại yêu ma quỷ quái không giống mình.

Cũng mới đó ông cũng lần đầu tiên nhìn thấy Hề Từ, mỗi lần quay ngoại cảnh, vẫn gặp một số sự kiện khó hiểu, dần dần khiến ông ý thức được những chuyện kỳ quái này đều từ mình mà ra. May là quá trình quay phim dù không thuận lợi, nhưng vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn, cũng không để cho ai hoài nghi, hơn nữa thần kỳ ở chỗ là, mỗi lần xuất hiện vấn đề, đều trùng hợp gặp được Hề Từ.

Lúc gặp lần đầu tiên ông tưởng trùng hợp, mãi cho đến lần thứ hai, lần thứ ba, rồi lần thứ tư, ông cũng không còn cho như thế nữa, thậm chí lần ở núi Hoa La đó, cuối cùng ông cũng ý thức được rằng, chắc Hề Từ là người tài ba dị sỹ mà ông từng được nghe vô cùng lợi hại, cũng bởi có Hề Từ, mới khiến ông thuận lợi vượt qua được những lần quay ngoại cảnh, không gặp vấn đề lớn gì.

Ông cảm thấy, là vì Hề Từ, mới khiến cho ông quay mấy bộ phim thành công, hơn nữa đều là gặp hái quá lớn, trong lòng vô cùng cảm kích Hề Từ. Tiếc là mỗi lần Hề Từ đều rất thản nhiên bỏ qua, cứ như một người khách qua đường vậy, chưa từng chủ động xuất hiện hô to gọi nhỏ với ông, xử lý xong mọi chuyện đều bước đi, lần đi quay cảnh quảng áo ở núi Hoa La trước, thậm chí ông còn không biết Hề Từ tên là gì nữa.

Cũng bởi thế, đạo diễn Chung mới có thể tin tưởng Hề Từ như thế.

Sau khi tâm tình đạo diễn Chung buông lỏng, bất giác nghĩ đến Tôn Đông Vân bị quỷ bám thân mất tích, lại không kìm được cau mày, nói với Hề Từ, ‘Sáng sớm nay, đội tìm kiếm đã lên núi rồi, không rõ tình hình thế nào nữa »

Sáng sớm nay là người của ngành đặc biệt, người ngành đặc biệt chuyên xuất hiện giải quyết những chuyện kỳ lạ, nhưng trong mắt người thường, chỉ nghĩ họ là cảnh sát, thành viên của đội tìm kiếm cứu nạn cứu hộ mà thôi.

Trò chuyện một lát, đạo diễn Chung phải đi lo việc, Hề Từ và Úc Linh trở về phòng.

Đi sang phòng bên thăm Trần Minh Minh trước, vừa đến cửa thì thấy cô nàng đang nằm vùi trên giường xem tivi, nhìn đến chỗ phấn khích còn cười ha hả, thoạt nhìn tinh thần rất ổn.

Úc Linh thấy không có gì bất thường, thấy tinh thần cô nàng tốt như thế, dĩ nhiên cũng cao hứng, dặn dò cô nàng nghỉ ngơi hai ngày, có chuyện gì thì bảo tiểu Vương đi làm là được, coi như thả cho cô nàng nghỉ ngơi.

“hị Úc, thật ra em không sao rồi, đi theo chị quay phim cũng không sao mà, chỉ có tiểu Triện đi theo chị em không yên tâm lắm”. Trần Minh Minh là trợ lý sống, có trái tim của một người mẹ, cứ cảm thấy một trợ lý nam tiểu Triệu khác cũng không đáng tin, từ chuyện tối qua đã biết.

Đều bị người ta tránh được, tiếp đó lại còn gặp quỷ gây trở ngại suýt nữa thì không về được, nhìn rất vô dụng mà.

Úc Linh không kìm được phì cười, “Được rồi, em cứ nghỉ đi, có Hề Từ đây rồi “.

TRần Minh Minh nhìn thoáng qua người thanh niên đứng cạnh mỉm cười, không kìm được lại nuốt nước bọt.

Nhìn gần anh, dưới ánh sáng ban ngày, cảm thấy người đàn ông này mới tuấn tú làm sao, khí chất toàn thân trong sáng tinh khiết, cứ như là mây trắng vờn bay ngày đó, như nước suối trong mát, như biển rộng mêng mông, không thể nào tốt hơn đẹp mắt hơn, vốn không thể tìm ra được bất cứ tỳ vết nào.

Là một người linh hoạt, Trần Minh Minh cứ cảm thấy cô nàng rất muốn cướp bạn trai của đại tiểu thư thành bạn trai của cô nàng.

Sau khi thăm trần Minh Minh xong, Hề Từ kéo Úc Linh về phòng, thừa lúc còn thời gian, để cho cô nghỉ ngơi chút.

“Đúng rồi, sao anh lại biết đạo diễn Chung vậy ? Thoạt nhìn ông ấy có vẻ rất tin tưởng anh đó”. Úc Linh vùi mình trên giường, tay nắm độ ách linh hỏi anh.

Hề Từ ngẫm nghĩ nói, “Em có biết, trên người ông ta đeo nguyền rủa của tổ tiên không, vì thế mỗi lần chỉ cần vào núi là gặp chuyện không may, dẫn đến yêu ma tác loạn, khiến khí thiên địa nghịch chuyển. Anh là yêu, nếu đụng tới chuyện thế này, dĩ nhiên là phải xen vào rồi, mấy lần gặp chuyện như thế, ông ấy chắc cũng hiểu ra”.

“Chẳng lẽ mỗi lần đạo diễn Chung chọn quay ngoại ảnh, anh trùng hợp ở bên cạnh sao ? Cái đó cũng thật hữu duyên đó”. Úc Linh kết luận.

Hề Từ ngẫm nghĩ, không kìm được phì cười, như đúng thế thật, xem ra vận khí của đạo diễn Chung cũng tốt, tuy bị nguyền rủa của tổ tiên trên người, nhưng mỗi lần gặp chuyện xui xẻo, anh lại trùng hợp ở ngay bên cạnh, lúc nào cũng có quý nhân giúp ông trấn áp yêu ma tác loạn.

Không thể không nói, đây cũng là một vận khí hiếm có.

Ngủ một mạch đến trưa tỉnh lại, tinh thần Úc Linh cuối cùng cũng đỡ hơn rất nhiều.

Lúc chiều ngồi xe lên núi, những người khác không thấy Úc Linh dẫn theo trợ lý Trần Minh Minh, mà thay vào bên cạnh là một thanh niên tuấn tú trẻ tuổi, không kìm được kinh ngạc, đặc biệt là Úc Linh chẳng che giấu gần gũi anh chút nào, như tuyên bố với thiên hạ quan hệ của họ vậy khiến nhiều ánh mắt cùng nhìn.

Hóa ra vị đại tiểu thư này đã có bạn trai, mà bạn trai còn tươi ngon hơn cả tiểu thịt tươi ở vòng giải trí nữa, non ngon đến nỗi ai cũng muốn cắn một miếng luôn.

Lên đến núi, mọi người bắt tay vào công việc.

Lúc Úc Linh đi thay quần áo, hóa trang, Hề Từ không kìm được nhìn theo, đợi lúc Úc Linh quay, anh đứng cạnh đạo diễn Chung quan sát.

Những người khác thấy đạo diễn Chung không đuổi anh, thậm chí thỉnh thoảng còn khách sáo nói mấy câu với anh, vẻ mặt kỳ lạ, không kìm được nghĩ, chẳng lẽ hậu trường của vị đại tiểu thư này chính là bạn trai sao ?

Cả đạo diễn Chung cũng khách sáo với người này, chẳng lẽ là một đại thiếu gia của gia tộc giàu có, hay là tổng tài bá đạo chăng ?

Nhưng bề ngoài của Hề Từ khiến người ta có cảm giác quá mức thân thiết ôn hòa, không hề giống tổng tài bá đạo tý nào, cứ như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp vậy.

Thời gian quay cảnh buổi chiều rất ngắn, chỉ đến 6 giờ thì đã xong.

Đợi Úc Linh tháo trang sức, thay trang phục diễn, thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào náo động, cô thay đồ xong đi ra gặp hai binh lính mặc quần áo rằn ri, trên lưng một người còn cõng một người.

Đạo diễn Chung trước tiên lên đón.

Tất cả mọi người vây quanh, đợi người lính kia thả người xuống mới phát hiện ra là Tôn Đông Vân mất tích tối qua.

Lúc này Tôn Đông Vân đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng như tờ giấy, hơi thở mong manh, trên người có mấy vết thương lớn, nhìn như bị cây cỏ gây ra, khiến người ta hơi kinh hãi, cứ cảm thấy hơi thở cô ta yếu ớt đến mức như không còn thở nữa, mọi người vây quanh xem ai nấy rất lo lắng.

Dù gì cũng là người của đoàn làm phim, nhưng có vai diễn nặng ký là vai nữ thứ, nếu xảy ra chuyện gì, thanh danh đoàn làm phim cũng không tốt. Cũng may cho họ là nơi quay phim lại là một nơi trên núi, không lo có phóng viên đưa tin, cũng không truyền ra chuyện gây bất lợi cho đoàn làm phim.

Một trong hai binh lính nói, “Vị tiểu thư này không sao, chỉ hơi mất nước chút, mọi người đưa cô ấy đi viện kiểm tra một chút, tốt nhất là nằm viện quan sát mấy ngày”

Đạo diễn Chung gọi người đưa Tôn Đông Vân đi viện ngay, lại nói cảm tạ với hai binh lình ngành đặc biệt.

Sau khi hai người lính chào mọi người về, cũng chưa về hẳn mà nhìn về phía Hề Từ.

Đạo diễn Chung đưa mắt bảo đạo diễn phó bố trí những người khác rời đi trước, cuối cùng chỉ để lại một số ít người.

Đợi những người đó đi rồi, người lính kia mới nói, “Lúc trước vị Lâu thiên sư đã lấy nước trừ tà cho vị tiểu thư kia uống rồi, nhưng do cô ấy bị quỷ bám thân, nguyên khí đại thương, tốt nhất nên để cho cô ấy tĩnh dưỡng mấy ngày”.

Đạo diễn Chung không nhịn được hỏi, “Các anh phát hiện ra cô ấy ở đâu vậy ?”

“Trong một huyệt, ở đó âm khí rất nặng, do Lâu thiên sư tìm được cô ấy trước” Người lính kia trả lời xong, nói với Hề Từ, “Hề tiên sinh, Lâu thiên sư và mấy vị thiên sư ở trong núi, phát hiện ra một nơi rất kỳ lạ, cô ấy có hỏi xem anh có thể đến nhìn qua một chút không?”

Hề Từ cười cười, đáp,”Dĩ nhiên là muốn đi rồi “

Úc Linh vừa nghe thế, bước lên túm lấy tay anh, « Em cũng đi »

Đạo diễn Chung há hốc mồm, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Hề Từ nói, « Em ở lại khách sạn anh cũng không yên tâm, đi cùng nào. Đạo diễn Chung, các ông về trước đi, loại chuyện này người thường tốt nhất là không nên dính vào vẫn hơn”

Đạo diễn Chung thực ra cũng muốn biết một chút, nhưng lời Hề Từ nói không phải là không có lý, muốn xem cuộc vui, cũng phải có mệnh mới được. Ông nhìn thoáng qua Úc Linh, thầm nghĩ chẳng phải cô gái này cũng là người thường sao ? Dẫn cô ấy đi được chứ ? Chẳng may cô ấy bị thương thì phải làm sao ?”

Nghĩ thế ông đã mở miệng nói luôn. Hề Từ nhìn ông một cái, khẽ cười đáp, ‘Không sao, có tôi sẽ bảo vệ cô ấy »

Quỷ Đằng ngọn núi này vì Úc Linh mà đến, dĩ nhiên phải để cô ở trong tầm quan sát của mình mới an tâm, dù sao cuối cũng cũng phải đối mặt, chẳng bằng mang cô ấy đi là được.

Đạo diễn Chung nghe anh nói thế, tất nhiên không nói thêm gì nữa, nhìn họ cùng đi vào núi.

Trời tối rất nhanh, chỉ mới có sáu giờ chiều mà cả ngọn núi đã tối om, hai người lính đi trước dẫn đường bật đèn pin, đi dọc theo ký hiệu đã đánh dấu bước sâu vào trong núi.

Hề Từ và Úc Linh vẫn đi sau, thỉnh thoảng đi trên đường núi hơi khó sẽ ôm lấy Úc Linh. Vì thế cả một đoạn đường dài, giày Úc Linh chẳng dính tý nước nào, rất sạch sẽ, khô ráo, khiến hai người lính kia không kìm được nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.