Người Chồng Yêu

Chương 167: Chương 167: Chương 164




Buổi sáng tỉnh giấc đã thấy nằm trong chăn ấm áp rồi. Cảm giác mũi hơi ngứa, Úc Linh bất ngờ hắt xì một cái.

“Sao vậy? Lại bị cảm à?’

Nghe giọng sốt ruột khó giấu thế, Úc Linh rất bình tĩnh thò tay ra rút một tờ giấy ăn trong hộp xì mũi, rồi mới quay đầu nhìn về yêu nam không rõ đã ngồi trên giường từ bao giờ, thấy đôi mắt sốt ruột của anh nhìn mình chằm chằm, không kìm được bảo, “Bị cảm thì sao ạ?”

Thần sắc trên mặt Hề Từ lướt nhanh, do dự mãi nói, “Nếu lại bị bệnh, tối không cần đi ra nữa”

Lúc nói đến đây, anh thoạt nhìn vô cùng bình thường, cứ như đang cố nén cơn thống khổ nào đó vậy.

Chuyện này quan trọng sao?

Úc Linh nhìn anh, không nói câu nào với lời anh nói. Nếu cô không đi ra ở cùng anh, cái dây leo rình ở cửa sổ kia sẽ chọc chết người, đợi lúc ban ngày, lại thấy vẻ mặt ai oán của yêu nam này nhìn cô, bảo cô là đã tới đây rồi, thế mà tối lại nhẫn tâm không ở cùng anh, để cho anh một yêu cô đơn ngồi ở ngoài đó hờn giận, đã đáng thương lại thêm đáng thương hơn.

“Anh nói là thật…” Thấy cô nhìn qua, giọng yêu nam nói có vẻ hơi chột dạ.

Úc Linh ngạo nghễ lườm anh một cái, đưa tay ra ôm lấy hông anh chậm rãi rời giường, mãi cho đến khi anh nhắm mắt theo sát, dùng cặp mắt tím kia nhìn mình chằm chằm, mới chậm rãi nói, “Yên tâm đi, bệnh cảm của em đã tốt lắm rồi”

Nói xong thì vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.

Hề Từ lập tức cười nói vui vẻ, không kìm được kéo cửa nhà vệ sinh ra đi vào thăm dò, đang định liếc mắt đưa tình nói với cô, ai ngờ đâu cô lại cởi quần ngồi trên bồn cầu.

Mặt Úc Linh đang bình tĩnh bỗng trợn tròn mắt há hốc miệng nhìn anh.

Cô đang ngồi trên bồn cầu, trong nháy mắt bản năng sinh lý đều nhịn, lúc này chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Thật sự muốn đánh con yêu quá!

Hề Từ cười khanh khách nhìn cô, nói dịu dàng, “Hôm nay anh dẫn em ra cốc chút, đi mệt thì sẽ tắm suối nước nóng, tắm suối nước nóng thì em cũng không dễ bị bệnh như vậy nữa”

Sau khi nói xong, anh còn không biết xấu hổ ngắm cặp đùi trắng nõn của cô khá lâu, rồi mới đi ra đóng cửa lại.

Úc Linh ngồi ngơ ngẩn một lúc, rốt cuộc cố giải quyết sinh lý cần thiết.

Sau khi rửa mặt xong, cô đứng trước bồn rửa mặt, nhìn vào gương chằm chằm, suýt nữa không kìm được mà che mặt rên rỉ.

Chưa từng mất mặt như thế bao giờ, thế mà yêu nam còn cố tình khiến cô mất mặt lại còn không biết xấu hổ coi cô như trò hề lấy ra thưởng thức, quả thật chỉ muốn tẩn cho anh một trận, hoặc sau này bảo anh mỗi lần vào phòng vệ sinh phải nhớ gõ cửa.

Hề Từ rõ ràng biến thành con người thì trở thành một thanh niên biết điều lễ phép nhiệt tình tốt đẹp biết bao, vì sao lúc phóng thích yêu lực thì lại quá thoải mái, cả người như thay đổi hoàn toàn vậy?

Cuối cùng cũng cố áp chế cơn xấu hổ xuống, Úc Linh mặt lạnh ra cửa. Hề Từ đã vào bếp chuẩn bị bữa sáng rồi.

Úc Linh vừa bước đi về hướng nhà bếp.

Nhà bếp rất rộng, hơn nữa bố trí vô cùng hiện đại, có đầy đủ các dụng cụ nấu ăn, được trang bị đủ hết, thậm chí có ít dụng cụ nấu bếp, Úc Linh là con người chính tông mà chưa từng động vào tý nào, không rõ dùng thế nào, không bằng con yêu này biết cách dùng thành thạo. Ngoài những đồ điện ra, nấu cơm là dùng loại than khí.

Trong sơn cốc này đã có điện, theo lời Hề Từ nói, là huynh đệ nhà họ Lâm cung cấp điện từ chỗ mình ở, cũng tiện cấp điện cho vị Hề Triển Vương chẳng am hiểu khoa học kỹ thuật nhân loại này, thậm chí còn trang bị dụng cụ nấu ăn đầy đủ trong bếp, cũng do anh em họ Lâm giúp hết, quả thật không còn gì để nói nữa.

Dù sao thuộc hạ hưởng thụ công nghệ cao hiện đại mang đến tiện lợi, sao có thể quên cả lão đại chứ?

Cũng bởi có chăm sóc của anh em họ Lâm như thế, mới khiến cho Hề Triển Vương luyện được một tay nấu ăn tuyệt vời đến vậy.

Hiện giờ ở đây có cả điện nữa, khiến trạch nữ Úc Linh cảm thấy thật ra ở đây với ở thành phố chẳng khác gì nhau.

Hề Từ đang nấu cháo thập cẩm, bên cạnh đang chưng gạch cua, dùng đại áp cua trong hồ.

Trong hồ nuôi cua này do không ai lấy, còn con rắn nước kia cũng không thích ăn loại vật nhỏ này, vì thế trông cực kỳ béo, hơn nữa mùi vị ngon tuyệt, hôm qua sau khi Úc Linh khỏi bệnh cảm, Hề Từ đã nấu cho cô một nồi áp cua lớn đầy hương vị, ăn ngon đến nỗi cô không kìm được còn uống tý rượu.

Phát hiện ra cô tới, anh quay đầu nhìn cô, trên mặt nụ cười tươi rói không khác con người lắm, ấm ấp dịu dàng, chỉ có hoa văn diễm lệ trên mặt vẫn còn, hơn nữa còn có hương vị yêu tà, cả người đều thay đổi, cũng không còn cảm giác tinh khiết thật sự nữa, mà biến thành một con yêu có yêu khí ngút trời đầy yêu mỵ tà tứ.

Anh cười nói với cô, “Đợi lát nữa là có thể ăn sáng rồi”

Úc Linh không kìm được nhìn anh, phát hiện ra con yêu này tựa như hoàn toàn chẳng để chuyện vừa nãy trong lòng, tự nhiên như anh không có hành động bất lịch sự xông vào lúc cô đi vệ sinh vậy…

Tuy cả ngày ở cùng một chỗ với anh, nhưng chuyện bài tiết bất kể nói thế nào cũng đều bất lịch sự, cô rõ ràng vẫn duy trì một mặt cực hoàn mỹ của mình, lại không ngờ rằng có một ngày bị con yêu này chẳng hổ thẹn gì phá nát, quả thật hết nói nổi.

Mãi đến lúc được anh kéo đến nhà bếp ăn, Úc Linh cũng không đấm cho anh cái nào, cũng không đề cập tới chuyện hồi sáng nữa.

Ăn sáng xong, Úc Linh thấy sắc trời đẹp, cuối thu mát mẻ, gió nhẹ phiêu diêu, nhấc chân đi tìm con thỏ mập bên hồ.

A Phì đang bị giống cái loài người lòng dạ độc ác lôi từ một hang thỏ ra ngoài, cả ổ thỏ cũng không ổn lắm, vẻ mặt ép buộc nhìn cô. Cả lông nó cũng thay đổi thành một con thỏ con khác rồi, sao cô còn có thể túm nó ra được nhỉ?

Tục ngữ nói, thỏ khôn có ba hang, nhưng nó lại có những mười hang, có thể thấy con người này mỗi lần đều tìm được nó rất chính xác, làm sao vậy được? Cuối cùng là tại vì lông sao? A Phì thật sự nghĩ không ra, thực sự muốn nhảy xuống hồ quá!

“A Phì, hôm nay thời tiết đẹp, đợi lát nữa cùng đi tắm suối nước nóng nhé” Úc Linh vẻ mặt hài hòa hỏi.

A Phì xoay người, quay mông lại cô.

Úc Linh túm lấy đuôi nó, cũng không để ý tới thái độ của nó, dù gì đợi lát nữa kéo nó đến nơi là được chẳng cần hỏi ý kiến nó làm gì.

Xoa xoa một thân béo mập của thỏ mập kia một lúc, cô lại nhìn về mặt hồ, ánh mặt trời rọi xuống hồ, gợn nước lăn tăn, từng gợn sóng lao xao, bèo mọc xanh um, vô cùng xinh đẹp, khiến cô trào dâng xúc động muốn đi du hồ.

Úc Linh ở bên hồ chơi thoải mái với A Phì, nghe thấy Hề Từ gọi cô mới quay đầu lại nhìn, thì thấy con yêu đang dựa vào cột nhà ở hành lang nhìn ra chỗ này.

Trên người anh mặc bộ quần áo dài giống thời kỳ dân quốc, đôi mắt tím sáng như bảo thạch, tay áo hơi rộng, chỗ eo thắt lại, vai rộng chân dài, eo thon, tỷ lệ cực kỳ hoàn mỹ. Tóc của anh lúc này đã bện thành một bện dài thả xuống ngực, mặt mày tinh xảo, thanh tú, lúc cười thì đặc biệt yêu tà, dưới ánh mặt trời rực rỡ lại dường như càng làm nổi bật lên một bức tranh thủy mặc mỹ lệ vô biên.

Thật quá xa hoa đi.

Úc Linh suýt nữa thì nhìn không nổi nữa. Cô phát hiện ra trong tủ ngôi nhà gỗ có rất nhiều y phục kiểu thế, bất giác suy đoán, chẳng lẽ Hề Từ vẫn ăn mặc thế từ thời kỳ dân quốc cho đến giờ…. Nếu thật là thế, thì con yêu này quả thật quá già rồi đi…

Hề Từ đi đến cạnh cô, đội một cái mũ lên đầu cô, nâng cằm cô lên hôn một cái, hỏi dịu dàng, “Đang nghĩ gĩ thế?”

“Đang nghĩ xem anh già đến mức nào”

Hề Từ, “…”

Miệng anh cứng ngắc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái không biết xấu hổ, nói hợp lý hợp tình, “Yêu sống lâu hơn loài người, già rồi cũng vẫn chưa già. Lấy tuổi thọ con người ra mà xem, anh chính là rất trẻ đó, vô cùng xứng đôi với em”

Vẻ mặt Úc Linh hoài nghi nhìn anh.

Hề Từ dắt cô đi ra ngoài sơn cốc, ngẫm nghĩ bảo, “Còn nhớ rõ chuyện lúc em ba tuổi anh hút máu em không?”

Úc Linh gật đầu, tuy không nhớ rõ, nhưng trong mơ màng cô đã nhìn rõ, con yêu này để lại bóng ma tâm lý quá lớn trong cô không cách nào hình dung cho nổi. Hiện giờ tuy đã quen với vóc dáng của anh, tâm tình sợ hãi cũng phai nhạt dần, nhưng dù vậy không phải không còn, chính là cái loại sợ hãi ấy, đã bị cô ép mạnh vào trong một góc.

Nếu đã tiếp nhận thân phận loài yêu của anh rồi, lại chọn chạy tới ở bên cạnh anh, sẽ không so đo chuyện này làm gì.

Sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ không còn sợ hãi nữa.

“Lúc ấy anh bị thương nặng hơn bây giờ, có lẽ lúc đó anh hẳn là sắp chết” Anh nói chậm rãi, ngửa mặt lên nhìn về phía sơn cốc, đôi mắt tím bị ánh mắt trời chọc vào, “Lúc ấy anh bị thương quá nặng, từng ngất đi một lần”

“Mãi cho đến khi anh khôi phục linh thức, anh mới biết tình hình bản thân, vết thương trên người vẫn chưa đỡ, sẽ nhanh chóng mất đi lý trí, sa đọa biến thành yêu vật xấu xí tà ác, không tha cho trời đất. Nhưng lúc ấy anh rất may mắn gặp được em, em bị lạc đường ở trong núi, vừa gặp anh bị thương trốn đi, nhưng em lại bất hạnh gặp lúc anh bị bệnh mất lý trí bắt lại hút máu…”

Nghe đến đó, Úc Linh lại nghĩ đến câu chuyện trong mơ, cảm giác lúc ấy tay bị anh hút máu hơi run lên.

Anh quay đầu nhìn cô, giữ tay cô rất chặt, cũng không buông ra, nói tiếp, “Em là yêu cổ quấn thân, với yêu mà nói có lực hấp dẫn trí mạng. Sau khi hút máu của em ra xong, anh đã nhanh chóng khôi phục lý trí, may lúc ấy không hút khô em, nếu không hiện giờ em cũng chẳng có cách nào… Em có biết sau khi anh hút máu em xong anh biến thành cái gì không?”

Anh đột nhiên hỏi. Úc Linh sửng sốt, sau đó lắc đầu.

Trong mơ chỉ thấy cảnh anh hút máu mình, chuyện sau đó cô vốn không biết.

Anh đưa tay đặt lên vai cô, cúi đầu nhìn cô, cười bảo, “Lúc ấy anh bị thương quá nặng, dù máu em đã cứu anh một mạng, nhưng mà toàn bộ yêu lực mất hết, lại lần nữa trở lại thành bộ dạng con người lúc 10 tuổi” Nói đến đây anh không kìm được cười nham nhở, “Lúc ấy sau khi em tỉnh lại, vẻ mặt đầy mộng, còn thú vị gọi anh là tiểu ca ca nữa chứ, lại hỏi anh chú yêu quái ấy đi đâu rồi”

Úc Linh, “…”

Vẻ mặt Úc Linh thẫn thờ nhìn anh.

“Vì thế anh thực ra không già, tính theo tuổi loài người trưởng thành, hiện giờ anh mới ba mươi tuổi đó” Anh tổng kết lại.

Úc Linh nghe đến đó cuối cùng hiểu ra anh nói nhiều vậy là phản bác lúc trước cô nói anh già, quả thật chẳng biết nói gì hơn. Quả nhiên con yêu này da mặt dày quá, lại còn có thể cãi vì mình nữa chứ?

“Đã hiểu chưa?” Anh mặt dày hỏi lại cô.

Úc Linh hít sâu một hơi, “Được, hiểu rồi”

Sau đó quay đầu chẳng buồn cãi lại loại chuyện không quan trọng này nữa.

Con yêu này không những da mặt dày mà còn vô cùng keo kiệt nữa, thế mà lại để ý lời mình nói anh già, tuổi nhiều vậy lại lần nữa cường điệu là mình trẻ tuổi. Vậy tuổi thật cũng không tính nữa ha!

Lúc đi thẳng một mạch ra cốc, Úc Linh đột nhiên hỏi, “Lúc ấy anh vì sao bị thương nặng thế?”

Hề Từ dừng chân bước, nếu không phải Úc Linh nhìn anh chằm chằm, vốn không phát hiện ra.

Anh không chút để ý bảo, “Ừ, lúc ấy bất cẩn bị phục kích, vì thế mới vô ý bị thương, loại chuyện này rất bình thường, không sao”

Úc Linh không kìm được lại lườm anh, đây là đang nói lấp liếm cô đi.

Anh cúi đầu nhìn cô, thấy ánh mắt cô trợn tròn, chỉ cảm thấy hiện giờ cô đáng yêu đến nỗi tim anh như nhũn ra, không kìm được đặt cô lên một tảng đá trong sơn cốc, cúi đầu hôn lên nhiệt tình, chân dài vươn ra len vào giữa hai chân cô, hồn nhiên hôn đến quên trời đất.

Nếu đến cuối Úc Linh không kìm được mà kéo mái tóc của anh ra, cô nghĩ chắc con yêu không biết xấu hổ này lại còn đi xa hơn. Nghĩ vậy thấy khắp đồi núi đâu đâu cũng là yêu, cô hoàn toàn không có hứng trở thành nữ nhân vật chính phóng đãng trong câu chuyện này được không?

Làm người phải biết xấu hổ chứ!

Anh hôn cô lưu luyến không rời một lúc, môi lưỡi dây dưa, hơi thở xen lẫn nhau mãi đến khi vừa lòng mới lưu luyến buông cô ra.

Úc Linh thở không nổi, không kìm được lườm anh một cái. Anh cười cười, mi mắt đều cong giãn ra, tuy làn da trắng bạch trong suốt, lại lộ ra trạng thái bị bệnh như thế, ôm lấy eo cô, nói ngọt lịm, “Ai bảo em quyến rũ anh trước chứ”

Úc Linh, “….”

Quả thật càn oan hơn cả Đậu Nga đi? Rõ ràng là anh nói linh ta linh tinh hù cô, cô lại không kìm được lườm anh cái nữa.

Úc Linh gạt tay anh ra, đi nhanh về phía trước.

Hề Từ dĩ nhiên không ngại chút tính tình trẻ con ấy của cô, đi theo sau, sau đó thì động tay động chân, lại dễ dàng bò lên eo cô, nói dịu dàng, “Đừng giận, đợi lát nữa đi tắm suối nước nóng, anh sẽ làm em thỏa mãn. Chúng mình đi nơi gần đây nhìn một cái, em vẫn còn chưa được đi ra cốc kìa, chẳng nhẽ không thấy tò mò à?”

Nghe nói thế, mặt cô đỏ lên, bất giác chẳng biết là tức chuyện anh nói linh tinh hay là cái khác vẫn cứ đi nhìn trước tốt hơn.

Yêu không biết xấu hổ quả thực là thiên hạ vô địch.

May là lúc này giữa không trung có tiếng ưng vang lên, ngẩng đầu thì nhìn thấy một con bạch ưng từ xa bay tới, vòng trên đầu họ một vòng rồi mới hạ xuống đậu trên một cái cây.

Bạch ưng đang kêu vài tiếng về phía Hề Từ.

Nụ cười tươi trên mặt Hề Từ trong nháy mắt tắt ngấm, thần sắc hơi lạnh lẽo, giọng nói đầy lạnh lùng, “Hiện giờ tình hình thế nào?”

Bạch ưng lại cất hai tiếng về phía anh.

“Dẫn đường đi, ta muốn đi nhìn xem thế nào” Hề Từ nói với nó.

Bạch ưng giương cánh bay lên.

Tuy Úc Linh nghe không hiểu bạch ưng đó nói gì, nhưng từ trong lời và thần thái Hề Từ thì biết chắc chắn có chuyện xảy ra.

Lúc này Hề Từ nói với cô, “Có chút chuyện xảy ra, anh muốn đi qua xem, em cùng đi với anh nhé”

Úc Linh gật đầu. Thấy cô gật đầu, anh nhìn cô cười, một tay bế cô lên, rồi nhanh chóng chạy về phía núi.

Tốc độ đi lần này nhanh hơn lúc trước, thậm chí khiến người ta có cảm giác sau ngọn núi lớn là vườn hoa, đi trên đất như dẫm đất bằng, đi qua đâu thì vạn vật đều phải nhường đường cho anh.

Gió thổi vù vù bên tai, Úc Linh đưa hai tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt bị gió lớn thổi tới không cách nào mở ra nổi.

Cô tưởng mình đi theo anh đi qua, ai ngờ đâu lại được anh ôm đi qua, hơn nữa với tốc độ này của anh, cô bất kể làm cách nào cũng không theo nổi.

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng gió mạnh cũng ngừng lại. Không, không phải gió ngừng mà là anh dừng lại.

Úc Linh mở to mắt không kìm được nhìn khắp mọi nơi, phát hiện ra chung quanh toàn là cỏ, cỏ này thậm chí còn cao hơn cả người ngăn tầm nhìn. Tiếp đó là một mùi máu vô cùng nồng đậm, mùi nồng như thế, không biết là chảy bao nhiêu máu nữa.

Hề Từ thả cô xuống, đưa tay vạch cỏ ra, nhanh chóng nhìn thấy trong bụi cỏ có mấy xác động vật lớn, máu chảy đầm đìa, thậm chí có mấy con còn bị lột cả da ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.