Người Chồng Yêu

Chương 217: Chương 217: Chương 214




Mấy hôm trước, Hề Từ gọi điện tới hỏi họ lúc nào thì về, đã nói qua với Úc Linh, đến lúc đó sẽ tới sân bay đón.

Lúc ấy Úc Linh chỉ nghĩ tới anh lại giống y chang lần trước, phải ngụy trang trước sau, sau đó đợi ở trên xe, nào ngờ thế mà anh đi thẳng tới, hơn nữa còn lấy bộ dạng con người để tới nữa.

Từ sau Tết Trung Nguyên năm ngoái, Úc Linh đã mấy tháng không nhìn thấy bộ dáng con người của Hề Từ rồi, gần như đã quen với bộ dạng loài yêu chẳng giống người kia của anh. Hiện giờ đột nhiên nhìn thấy một thanh niên tuấn tú văn nhã đi từ trong đám đông tới, bất giác ngây ra, đợi lúc cô phản ứng kịp thì đã không nhịn được chạy thẳng tới anh.

Hề Từ mỉm cười đưa tay ôm lấy người ngọc vào lòng, không kìm được chôn mặt vào cổ cô hít hơi thở của cô, mang theo nụ cười ấm áp vui sướng.

Hình ảnh đôi nam nữ trẻ tuổi gặp lại ôm nhau ở giữa sân bay dễ thu hút người xem, đặc biệt lại à vào thời tiết cuối năm, cái cảnh này tượng trưng cho ngày đoàn viên, cũng khiến khá nhiều nhiều nhìn, mà hầu hết đại đa số người xem đều với ánh mắt thưởng thức.

Sắc mặt Giang Vũ Thành hơi khó coi, nhìn con gái rượu vậy mà lại quên mất người ba này, cứ nhào vào lòng người đàn ông khác, chỉ còn lại mình ông với con chó khủng lấy chân chó đặt trên vai ông kêu ư ử, thực sự nói không hết những lời đáng thương.

Nhưng lúc thấy rõ bộ dáng của Hề Từ, ông cũng sợ run lên, không thể không thừa nhận, Hề Từ này so với lúc bị hóa yêu trước đó thì Hề Từ này thuận mắt hơn nhiều, khiến ông đỡ tức giận hơn.

“Hề Từ”

Úc Linh ôm chặt lấy anh, ngửi mùi hương hoa thoang thoảng thầm kín trên người anh, bất giác ngẩng đầu nhìn anh cười tươi. Bởi vì quá vui nên lúc này cô cũng chẳng biết nói cái gì, chỉ đành nhìn anh mà cười.

Hề Từ cũng cười lại, trên gương mặt tuấn tú như ngọc ấy, lại thấy mê người khó nói nên lời.

NHưng Hề Từ vẫn còn nhớ rõ ở đây còn có một người cha vợ nữa, một tay ôm vợ, mỉm cười chào hỏi người đàn ông đang dắt chó đứng không xa đằng đó, “Cha, xe ở bên ngoài rồi, chúng ta đi thôi”

Giang Vũ Thành hừ lạnh một tiếng, lườm cái tay anh đang ôm trên lưng con gái ông.

Hề Từ coi như không thấy, tiến lên xách giúp hành lý của họ, trong lúc Nhị Hắc thì hưng phấn chạy vòng quanh anh, anh đưa tay xa xoa đầu nó.

Lên xe xong, Úc Linh ngồi ở ghế lái phụ, không kìm được lại quay đầu nhìn Hề Từ.

Trong mấy tháng này Hề Từ vẫn duy trì bộ dáng yêu hóa, thực ra Úc Linh đã quen một Hề Từ tím như thế, lúc trước khiến cô động lòng cũng là một Hề từ như thế. Cô thích bộ dáng con người của Hề Từ, thấy vui hơn lúc anh bị yêu hóa – chẳng cần anh có bộ dáng yêu hóa lại đẹp kinh động lòng người hay vẫn là bộ dáng con người của Hề Từ vẫn khó quên được.

Hiện giờ cuối cùng anh cũng khôi phục lại bộ dáng con người, khiến cô nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Lúc xe dừng chỗ đèn đỏ, Hề Từ khẽ nghiêng đầu nhìn sang cô một cái, nụ cười như thế, mặt mày thanh nhã thoát tục.

Úc Linh không kìm được bật cười, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc nhìn thấy Hề Từ như thế, trong lòng không biết nói thỏa mãn tới cỡ nào.

Giang Vũ Thành và Nhị Hắc cùng nhau ngồi ghế sau, thực sự không nhìn quen con gái ông trong lòng đã bị yêu nam câu mất, hỏi luôn, “Hề Từ, vết thương của con khỏi rồi à/’

Nghe nói vì lúc trước bị thương quá nặng, nên không cách nào thu lại yêu lực được, mới đành phải duy trì bộ dạng yêu diễm kia, hiện giờ nhìn anh đã khôi phục lại thành một thanh niên tuấn tú thanh khiết, Giang Vũ Thành cảm thấy có phải vết thương anh đã khôi phục gần khỏi rồi chăng, vì thế mới khôi phục lại bộ dáng cong người.

Với ông mà nói, con rể là loài người quả thật còn tốt hơn là con rể yêu, không tấm tắc đến vậy.

Con gái thoạt nhìn đã nhận định con yêu này rồi, đoán chừng cả đời này cũng không tách ra cùng con yêu này, tuy Giang Vũ Thành mệnh yếu ớt nhưng cũng không dám chia rẽ bọn họ, đành phải nuốt nghẹn chấp nhận đứa con rể này.

Chỉ cần Hề Từ không làm chuyện gì thương tổn Úc Linh, cả đời yêu cô chiều cô, Giang Vũ Thành cũng không phải là không chấp nhận nổi con yêu là con rể.

Với câu hỏi của cha vợ, Hề Từ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, nói ôn hòa, “Đã gần như khỏi hẳn rồi ạ”

“Gần như khỏi hẳn là sao?” Úc Linh thấy lạ hỏi, “Hay thực sự vẫn chưa khỏi hoàn toàn”

Hề Từ nhìn cô cười, nói trấn an, “Thực ra cũng gần như khỏi hoàn toàn rồi, em đừng có lo”

Úc Linh cảm thấy như anh đang lừa mình, nhưng giờ đang lái xe, hơn nữa còn có mặt ba nữa, cũng không nên hỏi lại.

Xe rời khỏi thành phố tới thị trấn, thì trời đã xế chiều, Hề Từ dẫn hai cha con đến phòng nghỉ trước, tiện ăn cơm luôn.

Hề Từ đi nấu cơm, Giang Vũ Thành và Nhị Hắc thì tò mò đi dạo trong phòng,

Đi vào một nơi xa lạ, Nhị Hắc không những không sợ mà ngược lại tò mò tìm hiểu, giống như nó tuần tra nơi sinh sống tương lai của nó vậy. Với mỗi một nơi nó đều ngập tràn tò mò, hoàn toàn là một con chó vô tư lự đầy ngốc nghếch.

Dạo xong một vòng toàn bộ phòng, giang Vũ Thành và Nhị Hắc thích nhất là chỗ sân trồng đầy hoa cỏ kỳ lạ. Giang vũ Thành phát hiện ra không khí ở đây còn tươi mát hơn chỗ ban công nhà ông, liên tưởng đến thân phận Hề Từ, ông cảm thấy có phải yêu có vẻ thích chút hoa cỏ thì có khả năng khiến không khí tươi mát lên không.

Vẹt Kim cương không ở mà đã đi theo bà ngoại về thôn Ô Mạc rồi.

Giang Vũ Thành sau khi xem xong phòng, do dự lát, chạy tới nói với con gái Úc Linh, “Úc Linh à, ba nhớ rõ con có mấy người họ hàng ở thị trấn này, lát nữa có cần tới chào hỏi chút không/’

Úc Linh đang cầm món điểm tâm Hề Từ làm cho cô ăn, thấy bộ dạng thấp thỏm của cha, biết cha đang để ý mẹ và cô, nên mới để ý tới họ hàng bên này.

Nói tới mới thấy thực ra ông chỉ muốn tạo niềm vui cho mẹ thôi, để mẹ được vui vẻ.

Úc Linh không biết lúc trước ba mẹ cô ly hôn, họ hàng bên này cảm thấy họ thế nào. Trong trí nhớ cảu cô, họ đã ly hôn rồi, bên Úc gia bên này họ hàng cũng không hề nói tới ba cô, cho dù thỉnh thoảng có nhắc đến, cũng chỉ là lắc đầu thở dài, cảm thấy không nên đề cập tới vậy.

Úc Linh nhìn ba cô cười bảo, “Ba, không sao, lát nữa con sẽ dẫn ba tới nhà chú Lục chút, muộn chút chúng ta còn về thôn đó’

Giang Vũ Thành gật đầu, tùy con gái an bài, cũng gọi điện cho Bàng quản lý Giang thị được phân tới thành phố Y.

Ăn trưa xong, quản lý Bàng mang một đống quá mừng lễ tới. Đây là quà năm mới Giang Vũ Thành bảo ông ta mua giúp, dù sao đây cũng là lễ mừng năm mới mà Giang Vũ Thành mất mười mấy năm mới đi tới nhà cha mẹ vợ, dù gì cũng phải chuẩn bị quà mừng, còn tặng lễ vật cho trưởng thôn Ô Mạc nữa, chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

dù sao ông có tiền, có tiền đập người, cũng không tin đập ra được tý tình cảm gì.

Úc Linh duy trì trầm mặc với hành động của ba, làm vậy khiến ông tin tưởng chút thì để mặc ông vậy.

Mang theo đám quà mừng tới nhà chú Lục, Úc Linh và Hề Từ đi cùng Giang Vũ Thành tới tiệm tạp quá chú Lục.

Đã gần tết âm lịch, trên đường đâu đâu cũng có người bán hàng tết, tiệm tạp góa cũng nhân đó có nhiều hàng tết, chú thím Úc Lục ngày nào cũng bận rộn không ngừng, thừa dịp trước tết kiếm chút tiền ăn tết.

Cứ vậy giữa ngã tư đường ngập tràn hơi thở của dân chúng bình thường, đột nhiên có một vị tổng tài mặc comle giày da đi tới, khiến ai ai cùng nhìn.

Không, hoặc là nói mặc kệ là tổng tài Giang hay đại tiểu thư, hay Hề Triển Vương, đều khiến người ta nhìn hết, đặc biệt là còn tổ hợp này, bất giác khiến mọi người trên phố đều nhìn.

Chú thím Úc Lục đang vội vã đóng quà hạt dưa mừng năm mới cho khách, bỗng thấy Hề Từ và Úc Linh cùng đến, vẻ mặt vui vẻ, đợi đến lúc thấy Giang Vũ Thành đi sau họ, bất chợt không nhận ra nổi ông, mãi cho đến lúc Úc Linh bảo đây là ba cô, thím Úc Lục mơi cười cười miễn cường.

Năm đó chuyện Úc Mẫn Mẫn và Giang Vũ Thành ly hôn, người trong thôn bọn họ bị chấn động, dù sao ở cái nơi như nông thôn này, rất ít có người ly hôn, nếu có ai ly hôn, dĩ nhiên người ta sẽ nhìn. Đặc biệt nghe nói Giang Vũ Thành vẫn là đại thiếu gia có tiền ở thành phố B, ông ấy kết hôn với Úc Mẫn Mẫn rồi lại ly hôn, khiến nông dân ai cũng khiếp sợ.

Nhà họ Úc rất thương Úc Mẫn Mẫn, sau khi biết họ ly hôn, bất kể là ai đúng ai sai, không có thái độ hòa nhã gì với con rể cả.

“Hóa ra là ba Úc Linh nha…. Là về ăn tết sao/’ Thím Úc Lục phản ứng nhanh, khách sao hỏi.

Giang Vũ Thành nháy mắt biến thành tổng tài tinh anh, kỹ năng giao tiếp tinh tế, nói ung dung, “Đúng vậy, khó có được năm nay không có việc gì, muốn bồi Úc Linh về ăn tết một năm. Tôi vẫn nghe Úc Linh nói tới anh chị Lục đã chăm sóc cho mẹ vợ và Úc Linh, mẹ vợ bà ấy đã phiền các người chăm sóc rồi, xin cảm ơn”

Lời này nói rất dễ nghe, trong lòng thím Úc Lục thấy mất tự nhiên, trên mặt thì không kìm được bật cười.

rồi rất nhanh chú úc Lục cũng bị gọi về, hai người đàn ông ở hai giai tầng khác nhau cùng ngồi xuống nói chuyện.

Đợi khi nhóm Úc Linh đi khỏi, Giang Vũ Thành đã quen với hai vợ chồng chú Úc Lục như họ hàng bình thường rồi, thím Úc Lục còn cười bảo, ‘Nếu mọi người đã tới thị trấn, còn nhớ đến chỗ này thăm tôi, lần sau đến cùng ăn bữa cơm, nói chuyện”

giang Vũ Thành mỉm cười bảo, ‘Chắc chắn rồi, đến lúc đó làm phiền anh Lục chị Lục rồi”

Úc Linh và Hề Từ đứng một chỗ, thấy ba cô dễ dàng lấy lòng được người thị trấn thuần phách, đâu còn bộ dạng không yên lòng trước khi ra khỏi nhà nữa chứ? Không thể không cảm khái ông có thể đưa Giang thị phát triển đến như thế, thực ra cũng có nguyên nhân.

Nhưng dành được họ hàng Giang Vũ Thành cũng không thấy vui lắm, ông lo lắng tới mẹ vợ còn ở thôn Ô Mạc, vị này mới là vị khiến ông đau đầu.

Với tình cảm Giang Vũ Thành dành cho Úc Mẫn Mẫn, cho dù Úc Mẫn Mẫn đã chết, ông cũng không bỏ mặt người nhà bà, đặc biệt là mẹ vợ đã nhiều năm tang chồng tang con gái, bị đả kích nặng nề, dù thế nào Giang Vũ thành cũng cố sức chăm sóc cho mẹ vợ.

Tiếc là tính mẹ vợ tương đối cứng rắn, chưa bao giờ thèm sự quan tâm chiếu cố của ông, thậm chí còn cấp ông không được xuất hiện trước mặt, đỡ cho mỗi lần nhìn thấy ông lại nhớ đến đứa con gái của mình vì cứu ông mà chết, khiến bà lão không kìm được hận ông ghê gớm.

Giang Vũ Thành cũng sợ và lão tức giận, mấy năm cũng không trở về, đều dặn Úc Linh hoặc quản lý Bàng cố gắng chăm sóc bên này nhiều hơn.

Lần này ông tự về, dĩ nhiên còn dẫn theo Úc Mẫn Mẫn về thăm mẹ vợ nữa, nhưng lo mẹ vợ lại đuổi ông ra khỏi nhà.

Với tâm tình bất an không dứt, hai người một yêu dẫn theo một con chó ngốc lúc chạng vạng lên xe về thôn Ô Mạc.

Trên đường đi vẫn ngồi trên xe lừa nhà Nhị thái gia.

Nhị thái gia lúc nhìn thấy Giang Vũ Thành, cũng không nói gì, chậm rãi lái xe, dùng giọng nói già nua, tán gẫu với Hề Từ.

Nhị Hắc thì ngồi xổm trên xe lừa, được Úc Linh đeo một đôi kính trên mặt, thoạt nhìn có vẻ rất lạnh lùng, khiến Nhị thái gia nhìn mà ngạc nhiên.

Đợi lúc xe lừa đến cửa thôn, đi qua thôn người trong thôn thấy họ, đều nhiệt tình chào hỏi Hề Từ, thấy Giang Vũ Thành có chút ghen tị.

Thường thường đều là con rể, nhân duyên cũng cùng một chỗ, thật khiến người ta bất bình, nhưng nếu không cân bằng, cũng chỉ đành chịu, ai bảo trước đây ông không cố sức bảo vệ vợ con, mới bị lờ đi thế.

Sau khi xe lừa dừng lại, Úc Linh và Hề Từ xuống xe, hai người đàn ông mang theo hành lý xuống, Úc Linh tươn cười ngột ngào cảm ơn Nhị thái gia, rồi mới cùng chồng và ba cô, một con chó, đi tới nhà bà ngoại.

Thực ra Giang Vũ Thành cũng không lạ với thôn Ô Mạc, năm đó vì ông truy đuổi Úc Mẫn Mẫn, đã từng đuổi tới tận thôn này, thậm chí còn có lần ở lại trong thôn giúp cha mẹ vợ làm việc nông mới gây được cảm tình của họ. Đã trải qua nhiều năm, phát hiện ra thôn này dường như cũng không thay đổi mấy, muốn nói thay đổi, thì nói là có nhiều nhà ngói đỏ đã biến thành nhà xây rồi.

Ép lá bùa ngực lại, giang Vũ Thành nói nhỏ, “Mẫn Mẫn, anh dẫn em về nhà…”

Giọng nói này rất nhỏ, nhỏ chỉ đủ như lẩm bầm lầu bầu, chỉ có Hề Từ là nghe được.

Hề Từ quay đầu nhìn ông một cái, cũng không nói gì nhiều, cùng Úc Linh đẩy cổng ra, gọi vào bên trong, “Bà ơi, chúng cháu đã về”

BÀ ngoại đi từ phòng bếp ra, trên người mặc chiếc áo bông mùa đông, đeo tạp dề, thấy cháu gái và cháu rể cùng về, vui vô cùng, chỉ là đang tươi cười đột ngột ngừng lại, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng ở cửa kia, cuối cùng nhận ra ông, giọng nói đầy lạnh lùng, ‘Cậu tới làm gì?”

Lúc này Giang Vũ Thành hoàn toàn không còn là bộ dạng thong dong bình tĩnh như lúc đối mặt với khách hàng hay chú thím Úc Lục nữa, nói yếu ớt, ‘Mẹ, đã lây không gặp, con và Úc Linh còn có Mẫn…. cùng về ăn tết với mẹ”

“Nơi nông thôn này của chúng tôi sao có thể được đại tiếu gia Giang tới thăm chứ? Cái loại nơi ở nông thôn này xem ra rất không hợp cậu, vẫn nên về thành phố đi” Bà ngoại nói lạnh lùng.

Giang Vũ Thành hơi xấu hổ nói, “mẹ….”

BÀ ngoại lại hừ một câu, nhìn thoáng qua Úc Linh, cuối cùng không nói câu gì nữa, xoay người vào bếp.

Bà lão biết hôm nay cháu gái ngoại sẽ về, sớm đã chuẩn bị thức ăn nó thích, ước lượng thời gian họ về, đã chuẩn bị xong đợi họ về, không có tâm tư đâu để ý tới người chẳng được chào đón làm gì.

Hề Từ nói với Úc Linh một câu, cất xong hành lý, đi vào trong bếp giúp bà ngoại nấu ăn, để lại hai cha con cùng nói chuyện.

“Ba” Úc Linh đi tới cạnh ba cô, thấy bộ dạng xấu hổ và ảm đạm của ông, chẳng biết an ủi ra sao.

Giang Vũ Thành nhìn cô cười, cũng không để ý lời mẹ vợ nói, nói nhỏ với cô, “Năm đó lúc bà con vào thành phố tìm mẹ con, ông bà nội con còn có Vũ Nhã họ cũng nói những lời rất khó nghe với bà con, lúc ấy họ còn nói khó nghe hơn thế, đừng trách bà con”

Vì vậy vừa rồi bà ngoại có nói những lời này, thực ra cũng không phải thuần túy là châm chọc Giang Vũ Thành, mà là những lời người Giang gia từng nói. Giang Vũ Thành cũng không khinh thường nông dân, ông thích Úc Mẫn Mẫn, thích đến mức bỏ cả thân phận đại thiếu gia họ Giang, chạy đến tận góc thôn này để lấy lòng cha mẹ vợ.

Nhưng trong mắt người họ Giang, cái loại địa phương nông thôn này, quả thật khó tưởng tượng nổi, Giang Vũ Thành tôn quý ăn ngọc ngà lớn lên, sao có thể chịu nổi ở một nơi đầy lạc hậu như thế được.

Úc Linh giật mình, đồng tình vỗ vỗ vai ba cô, xem ra mấy năm nay nguyên nhân bà ngoại cô ghét ba, ngoài chuyện mẹ cứu ba chết ra thì còn có một đám heo ở đằng sau ngăn cản, là bởi vì mẹ cô là nông thôn.

Cô có thể tưởng tượng ra, lúc trước ông bà nội và các bác nói khó nghe tới mức nào, dù sao thì các bác ấy lúc nào cũng khinh thường nhà quê.

Đợi tới lcus ăn cơm, Giang Vũ Thành mặt dày ngồi vào bàn, tuy bà ngoại vẫn chưa có thái độ hòa nhã gì với ông, nhưng cũng không làm khó xử ông trước mặt bọn nhỏ, bữa cơm này coi như gió êm sóng lặng.

ăn tối xong, trời đã tối hoàn toàn, nhiệt độ không khí trên núi lạnh hơn trong thành phố nhiều, toàn bộ thế giới đều an bình trầm tĩnh chỉ thuộc về vùng núi.

Úc Linh giúp bà ngoại rửa bát đĩa, ý bảo Hề Từ dẫn ba về phòng.

Giang Vũ Thành vào phòng con gái, gỡ lá bùa đeo trên cổ xuống.

Nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, một quỷ ảnh âm trầm đột nhiên xuất hiện. Úc Mẫn Mẫn nhìn chung quanh, nhận ra đây là phòng ở của nhà mình, không kìm được che miệng muốn khóc, sau đó lại vội vàng nhìn nhìn, nơi này ngoài Giang Vũ Thành và Hề Từ ra, không nhìn thấy mẹ và con gái đâu.

Lúc bà định đi ra ngoài tìm, Hề Từ gọi bà lại, cầm mấy lá bùa trong tay, nói với bà, “Mẹ, đây là bùa trị liệu ạ”

Úc Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua bùa trị liệu kia, hít sâu một hơi, cảm kích gật đầu với Hề Từ, sau đó nhắm mắt lại, để mặc lá bùa kia tiến vào trong thân thể mình.

Một lát sau, vết máu loang lổ trên ngực Úc Mẫn Mẫn biến mất hoàn toàn, hơn nữa thân thể cũng trở nên ngưng thật, qua mấy tháng trị liệu và tĩnh dưỡng, hiện giờ bà cũng có bộ dạng giống quỷ bình thường rồi. Bà cảm giác tình hình dưới thân thể mình, nhìn Hề Từ cười, chạy thẳng ra ngoài.

(Mẹ…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.