Người Chồng Yêu

Chương 230: Chương 230: Chương 227




Buổi tối họ đóng quân dã ngoại ở sa mạc.

Ngày đêm trên sa mạc nhiệt độ chênh lệch quá lớn, Úc Linh vừa từ trong xe ra, thì cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh thấy lạnh lẽo, lạnh run rẩy, mãi cho đến khi Hề Từ kéo vào trong lều vải do Lâm Đạt dựng lên, khoác áo khoác lúc này mới thấy ấm lên chút.

Thiên sư và yêu này, tuy cũng biết lạnh nhưng cũng không lạnh giống cô, vẫn có thể chấp nhận nổi.

Địa điểm đóng quân dẫ ngoại là nơi nhóm Thiên sư tổ Dị Văn đã định trước đó.

Nơi này cách cổ mộ chừng ba mươi dặm, khoảng cách này không tính là gần, nhưng cũng không xa. Mà mọi thiên sư và yêu đều có thể ở trong phạm vi chịu đựng được, nếu gần quá mà nói, buổi tối vốn không ai chợp mắt nổi, dù sao uế khí tràn ra từ trong cổ mộ, quấy nhiễu mạnh đến tất cả thiên sư và yêu.

Một lều vải được dựng lên, rồi nhanh chóng có nhiều lều vải cũng xuất hiện, xe được vây quanh thành một vòng, mà trong khu vực lều vải, xuất hiện một hàng rào trạng thái, chia là hai phần, một đường ngăn ở giữa, nhóm lều bạt đầu là nhóm lều của thiên sư, còn lều khác là loại của yêu.

Bên ngoài nổi lửa, bắt đầu làm bữa tối, mùi thức ăn nhanh chóng lan xa.

Úc Linh ngồi lại, ngửi thấy mùi thức ăn, trong bụng phát ra tiếng kêu ục ục, thay quần áo ấm vào, theo Hề Từ ra khỏi lều.

Cánh đồng bát ngát tối om, khu vực chung quanh có mấy ngọn đèn chiếu sáng, toàn bộ khu vực đều sáng rõ, có thể nhìn thấy tất cả chung quanh, nghiễm nhiên bóng tối là mục tiêu.

Nhưng với mấy thiên sư và yêu mà nói, họ cũng không ngại động vật và thợ săn trong tối, thiên sư nuôi quỷ nô để cảnh giới, còn có trận bùa có thể thiết kế ra cảnh khác lạ. Còn cảm giác của yêu thì lại lớn hơn người thường, có thể giảm giác được dị thường ngoài mấy dặm.

Ở đây tụ tập toàn bộ thực lực cực mạnh của nhóm đại yêu và thiên sư hoa quốc, cho dù là Quỷ Vương, cũng không chiếm được thứ gì tốt.

Úc Linh được HỀ Từ kéo vào ngồi trong một nhóm yêu.

Úc Linh nhìn nhìn, yêu này ngoài anh em họ Lâm quen thuộc ra, còn có mấy con yêu gặp ở nhà gỗ vào dịp năm mới, đều là người một nhà, cô rất bình tĩnh ngồi cạnh Hề Từ, tiếp nhận bát canh dê nóng hổi Hề Từ đưa cho, không nhìn đi đâu khác.

Tuy thiên sư và yêu chia thành hai khu vực lều, nhưng mà thiên sư ở cùng thiên sư, còn yêu ở cùng với yêu, hình thành vòng tròn nhỏ hẹp của bạn.

Hiện giờ Úc Linh đang ở chính là khu vực phía nam trong vòng tròn loài yêu, chung quanh có mấy vòng tròn quây quanh, đều là khu vực yêu, không có yêu nào dám vi phạm.

Bên phía thiên sư kia cũng thế, mỗi gia tộc đều tự làm một vòng tròn.

Hôm đó lúc nhóm thiên sư nhìn thấy có người ngồi thản nhiên trong đám yêu, quả thật thấy khen lá gan lớn của cô. Hoặc nói là kẻ không biết không sợ, người thường không cảm giác được yêu khí và uy hiếp trên người, vì thế cũng không quan tâm ngồi ở đâu.

Mà vị đại tiểu thư không biết ấy, lại trở thành sự tồn tại khiến hầu hết nhóm thiên sư đều kính nể.

Lúc này bất kể là người hay yêu, đi nửa ngày đường đã đói bụng mắt mờ, đều phải giải quyết nồi cơm tối, sau đó chuẩn bị ngủ ngon, nghênh đón chiến đấu ngày mai.

TRong bầu không khí đó, từ xa vang lên tiếng động cơ xe. Có 7 chiếc xe việt dã từ bóng tối đằng xa tiến đến, dừng trước cửa doanh trại.

Tiếp đó có một đám người hộ vệ mặc đồ đen, đeo kính mát xuống xe, sau đó cung kính đón ba người một phụ nữ áo đỏ, hai gã đàn ông mặc áo đen tăng lữ đi xuống xe.

Mọi người và yêu trong khu vực đều không kìm được nhìn về phía nhóm khách không mời mà đến này.

Tổ Dị Văn với cổ mộ cương thi này vô cùng coi trọng, cũng từng phát thiệp mời giới thần quái Đông Phương, mời nhóm người tài ba dị sỹ đến diệt sát cương thi vương. Vì thế, tổ Dị Văn thậm chí bỏ lửng kế hoạch đả kích vào Hắc Long đường, Hắc Long đường đối với trận giới thần quái Đông Phương coi trọng cũng phái thiên sư tới đây.

Thiên Sư và loài yêu có thể vì lợi ích của nhau mà đấu đá, đều tự vì chiến, nhưng có thể đoàn kết với nhau vì giới thần quái Đông Phương.

Nhưng nhóm người này cũng không phải trong vòng mong muốn của họ.

Bị một đám nam nữ áo đen bảo tiêu nghênh đón ba người vu nữ ở vu điện đảo quốc tới, trên người áo trắng quần đỏ cầm trong tay một cái chuông, mái tóc ài dùng giấy bọc lại, trên chân đi đôi giày rơm, trong trẻo lạnh lùng đứng ở đó, rõ ràng là thánh nữ không dính khói lửa nhân gian.

Còn hai tăng lữ khác đứng cạnh cô ta, trên người cũng mặc bộ đồ đen tăng lữ rộng thùng thình, thần sắc an tường nghênh đón đủ loại đánh giá từ trong khu vực, mãi cho đến lúc nhìn xuống đám người yêu thì hơi dao động chút.

Thực sự liền có thiên sư đại diện đi tới nghênh đón họ vào, dĩ nhiên đón họ đi tới lều thiên sư, mang thẳng đi gặp tổ trưởng tổ Dị Văn.

Những thiên sư khác thì vây quanh lửa trại ăn tối, vừa nhỏ giọng thì thào nhóm khách không m’ời mà đến này.

“Đó có phải là mấy người đến từ vu điện đảo quốc không? Họ tới đâyv làm gì? Hay là do tổ trưởng chúng ta mời họ đến nhỉ?”

“Coi vậy đi, với sĩ diện đức hạnh của tổ trưởng Hà, bà ấy nguyện bản thân đi ép cương thi cũng sẽ không mời đám người giới thần quái nước hắn tới đâu.”

“Bọn họ tới đây thì có thể làm được gì, dĩ nhiên là đến vì cổ mộ rồi”

“Sẽ mặc thành vậy sao? SÁch!’ Có một nữ thiên sư lên tiếng khing thường.

Bên cạnh có một thiên sư thiên về nam tính manga cười hà hà bảo, ‘Thực ra nhìn vu nữ này rất đẹp, nếu gầy chút cao chút, thì lại càng đẹp hơn”

Nữ thiên sư kia thấy mắt anh ta lấm la lấm lét, ảo não ném một lá bùa tới, dính vào miệng anh ta.

Còn một nữ thiên sư khác thì lại nói khinh miệt, “Mặc như vậy mà tiến vào cổ mộ à? Bó tay bó chân, đến lúc đó không bị cương thi xé xác mới là lạ”

Nữ thiên sư khác lại sôi nổi gật đầu đồng ý, rất không quen kiểu vu nữ Đảo quốc bọc trong mình như thế. Thiên Sư và vu nữ đều tu tập thuật pháp khác nhau, đều là những thuật pháp thần thông, vì chiến tự thủ trong khu vực, có chức trách của bản thân, bảo vệ một phương bình an, đã dung nhập vào tận trong xương thành loại trách nhiệm của họ rồi.

Nhưng người tài ba dị sĩ ở những khu vực khác thì cũng tồn tại đấu tranh. Chẳng hạn như Hoa quốc và Đảo quốc, vu nữ Đảo quốc và tăng lữ xem thường thiên sư huyền môn và yêu năm đó ký kết hiệp nghị lúc kiến quốc, cho là yêu chính là tai họa, phải diệt trừ, tại sao lại hợp tác, quả thật là mất hết mặt mùi, khinh thường làm bạn.

Thiên sư Hoa quốc tương tự cũng xem vu nữ và tăng lữ Đảo quốc ra vẻ đạo mạo, chán ghét đưa tay ra bắt tay với họ, cứ như chó đánh nhau dành khu vực vậy, chỉ lúc nào cũng rình coi giới thần quái Hoa quốc. Chẳng hạn như giờ phút này, tổ Dị Văn vốn không mời người vu điện đảo quốc tới, thì họ lại chạy thẳng tới.

Cái loại này làm không nhìn sắc mặt người ta, hành động không mời mà đến từ trước tới nay thực sự khiến chẳng ai thích cho nổi.

Lại càng chưa nói đến một ít lịch sử hấp hối và mẫn cảm về chính trị, thiên sư thực sự không thích giới thần quái Đảo quốc còn có nguyên nhân làm việc khác tôn chỉ, đặc biệt là v’ới yêu tà quỷ quái, khó có thể hợp tác với nhau mà không mâu thuẫn.

Tóm lại, xét cho cùng, vẫn là do quan niệm bất đồng sinh ra mâu thuẫn, cả đời cũng không cách nào sửa được loại này.

Vì thế, đang nhìn thấy vu nữ và tăng lữ đảo quốc đột nhiên xuất hiện, nhóm thiên sư cũng không có ý nghĩa cảm kích gì với chuyện họ tới viện trợ, chỉ cảm thấy họ xuất hiện ở đây, càng thêm chế giễu, tổ trưởng Hà cũng là người sĩ diện, nhất định sẽ rất tức giận.

Nhóm thiên sư đang bàn luận đám khách không mời mà đến, còn yêu cũng bàn luận các cô ả đó, hơn nữa, đối với mấy vu nữ và tăng lữ đến từ đảo quốc đánh giá cực thấp, thậm chí còn thấp hơn cả thiên sư.

“Những mụ đàn bà tiểu quốc ấy thật đáng ghét!” Một nam yêu dáng khôi ngô nói, “lần trước tôi và người công ty đi Đảo quốc, còn chưa làm ra chuyện gì, đã bị một vu nữ địch ý nhảy ra, muốn tiêu diệt yêu nghiệt như tôi đây, oan chết tôi mà!”

“Đúng vậy nha, những vu nữ đó còn chán ghét hơn thiên sư nữa, trong mắt chẳng chấp nổi một hạt cát, muốn diệt yêu nghiệt tai họa thiên hạ, một lời chưa kịp nói đã đuổi tận giết tuyệt, tuyệt đối không thánh khiết, đều là một đám phụ nữ hung ác”

“Nghe nói vu nữ trong điện có địa vị cực cao, tăng lữ đảo quốc đều phải chấp kễ nhường cho các cô ấy, có thể không ác sao?”

“Lần này họ phái ba vu nữ và hai tăng lữ tới đây, còn ăn mặc như vậy, có khả năng gì chứ? Cương thi Hoa quốc chúng ta cũng không giống tiểu yêu quái đảo quốc đối phó dễ như vậy, chỉ là một thân làn da cứng cũng đủ cho họ đau đầu rồi, các cô ấy cứ vậy chạy tới, chẳng phải muốn chết sao?’

“Muốn tìm cái chết cũng không dễ, đến lúc đó chúng ta lén cào cho họ mấy cào”

“Được rồi, anh đừng có vội, cương thi này cào mấy cào cũng đủ cho họ rồi”

Bất đồng khu vực và văn hóa, sẽ nảy sinh bất đồng tinh quái và yêu tà.

Văn hóa và tinh thần Đảo quốc, lại sinh ra yêu quái khác hẳn với Hoa quốc, bởi vậy cũng hình thành nên đảo quốc khác hẳn giới thần quái người thường.

Tóm lại, nhóm yêu bên hoa quốc này rất chán ghét với giới thần quáo Đảo quốc chẳng kém gì nhóm thiên sư, ít nhất thiên sư vì hiệp nghị, thừa nhận sự tồn tại hợp pháp của yêu, sẽ không ra tay với yêu. Nhưng giới thần quái Đảo quốc thì lại cho rằng trên đời này không có thứ gì chung giữa mình và yêu nên phải diệt, thái độ như thế, sao có thể khiến cho đám yêu tự nhận mình cao này chấp nhận nổi?

Nghe nói có yêu từng đi qua đảo quốc, đều bị vu nữ này nhảy ra tuyên bố muốn tiêu diệt, mỗi lần đều do thiên sư tổ Dị Văn ra mặt gỡ rối. Lâu ngày loài yêu cũng lạnh nhạt với các ả, vô cùng khó chịu.

Úc Linh ngồi trong đó, nghe một đám yêu mồm năm miệng mười thảo luận, coi như cũng biết thêm chút ít.

Hóa ra giới thần quái ngoại quốc là như thế, khác quốc gia không có chung văn hóa và giới thần quái.

Lúc này nhóm vu nữ được thiên sư và yêu bàn luận đã đi vào trong lều của tổ trưởng tổ Dị Văn rồi.

Tổ trưởng Hà dẫn theo một vị tổ phó khách sáo tiếp họ, đợi nghe xong người cầm đầu vu nữ nói về phái đoàn riêng của vu điện đến hành động trợ giúp lần này, sắc mặt tổ trưởng Hà cũng không tốt lắm.

Dựa theo cách nói của vu điện đảo quốc, tuy cương thi cổ mộ Tây Bắc là ở Hoa quốc, tương đương với chuyện tình giới thần quái hoa quốc, nhưng hoa quốc và đảo quốc đều là láng giềng cạnh nhau, nếu có chuyện Hoa quốc không làm được, để cương thi chạy tới, ai biết có thể ảnh hưởng tới an toàn của hàng xóm láng giềng không đây?

Vì thế là một hàng xóm tốt bụng, bọn họ phái mấy vị vu nữ và tăng lữ tới đây, một là để trao đổi kinh nghiệm, hai là xem tình hình có cần trợ giúp một tay không, ba là nếu tình hình không đúng, cũng đúng lúc báo lại tình hình cương thi cho vu điện, để có đối sách tốt.

Trên thực tế, từ sau khi chuyện cương thi cổ mộ Tây Bắc truyền ra, toàn bộ giới thần quái đều cực kỳ chú ý đến chỗ này, quanh hoa quốc có mấy đại diện giới thần quái nước khác đều phát điện tới hỏi thăm, hỏi xem có cần viện trợ không, tổ trưởng Hà đều cự tuyệt cả.

Đảo quốc là người nhiệt tình nhất, mấy ngày trước còn điện hỏi thăm một lần, tổ trưởng Hà vẫn cự tuyệt.

Bà tình nguyện nhận ý tốt của vu nhân và đầu sư ở Đông Nam Á và vùng Nam Dương, chứ không nhận ý tốt của vị hàng xóm này, cũng đều là hàng xóm, cũng có bạn tốt kẻ xấu vậy.

Nước lớn mêng mông, cũng không cần xin giúp đỡ của nước nhỏ khác giải quyết chút chuyện cỏn con này.

Tổ trưởng Hà thản nhiên nói, “Đa tạ ý tốt của vu điện, nhưng mấy vị hẳn nên biết, cổ mộ có cương thi vương ngàn năm, chuyện này vô cùng nguy hiểm”

Tổ trưởng Hà suýt nữa còn định nói thêm là: Các người chỉ có mấy người đánh không được cũng nên trốn đi luôn đi!

Nữ vu cầm đầu nói rụt rè, “Chúng tôi biết cương thi vương đáng sợ thế nào, trước đó cũng đã từng chuẩn bị tốt để hy sinh, tổ trưởng Hà không cần lo cho chúng tôi! Nếu để cương thi vương trốn ra, giới thần quái Đông Phương sẽ nghênh đón một trận kiếp nạn, không những quý quốc thậm chí còn lan tới quốc gia của tôi nữa, vu điện đây mới phái chúng tôi tới chỗ này”

Vì thế chúng ta muốn nhìn xem, cũng không thực sự muốn giúp đỡ, đừng có lên mặt đến vậy.

Mắt thấy tổ trưởng Hà sắp tức đến nổ tung định cho quỷ nô đuổi ba con nhóc và đám đầu trọc bóng loáng này ra ngoài, Phó tổ trưởng Ân đã nắm bắt được câu chuyện, nói ôn hòa, “Mấy vị vất vả rồi, đa tạ ý tốt của vu điện, chỉ là chuyện này nguy hiểm vô cùng, bên tôi cũng không hy vọng mấy vị đi vào nguy hiểm, đỡ phải lúc đó xuất hiện sự hy sinh vô ích”

Ra vẻ người tốt suy nghĩ cho các cô ả.

“Đừng lo, chúng tôi đều có cách tự bảo vệ mình, đến lúc đó các người không cần để ý tới chúng ta là được’

Cứ anh một câu tôi một câu đưa đẩy, cuối cùng tổ phó Ân cũng tủm tỉm cười bảo thiên sư canh bên cạnh dẫn mấy vị khách quý đi nghỉ, xem như tiếp nhận ý tốt của mấy vị vu nữ và tăng lữ do vu điện phái tới.

Thiên sư nhận được lệnh rũ mắt xuống, giấu ý cười trong mắt, trong lòng giơ ngón tay cái lên tán thưởng tổ phó Ân.

Nhóm thiên sư Tổ Dị Văn đều biết, tổ trưởng Hà là một kẻ kỹ diện, cả đời kiên quyết không thể chịu được sự cười nhạo của giới thần quái, gần như tự mình phát triển huyền môn lớn mạnh, đem mọi tai họa ngoại tộc đẩy sạch thu phục và diệt sạch, trả lại cho thế gian một khung cảnh tự nhiên thanh tịnh.

Điểm xuất phát của tổ trưởng Hà là tốt, nhưng thời đại thay đổi, đã không còn giống ngày xưa để nhìn thế giới hiện đại nữa. Đáng tiếc tổ trưởng Hà là kẻ cực cố chấp, lại cực sỹ diện, khó có thể chấp nhận được chút thanh âm không hài hòa khác.

Hôm nay có mấy vu nữ và tăng lữ tới, không thể nghi ngờ chính là như tát một cái lên mặt tổ trưởng Hà.

Song bàn tay này nhanh chóng bị tổ phó Ân đánh bật trở lại, hơn nữa bàn tay ba vu nữ và tăng lữ bị đánh cũng mất cảm giác, thậm chí cả bản thân lọt vào cạm bẫy từ ngữ của tổ phó Ân lúc nào không biết, đến lúc đó mặc kệ họ xảy ra chuyện gì, không liên quan tới giới thần quái Hoa quốc.

Chuyện trong lều không đợi ba vu nữ và hai tăng lữ đi ra đã truyền khắp khu vực đóng quân.

Thủ đoạn thiên sư quỷ dị, muốn nghe lén mà nói dễ như trở bàn tay, hơn nữ tổ phó Ân cũng không ngăn cản họ nghe lén, thông qua nhóm quỷ nô ẩn giấu trong bóng tối thuật lại, nhóm thiên sư đều biết mấy vị khách không mời mà đến này là có ý đồ mà đến, với phản kích của tổ phó Ân bất giác thấy sảng khoái.

Đây là chuyện của Hoa quốc bọn họ, có liên quan gì đến vu nữ và tăng lữ đảo quốc các người nhúng tay vào chứ?

Như vậy quả nhà người ta mà cần người khác nhúng tay vào hái coi sao được chứ?

Đất Hoa quốc rộng, nhiều tài ba dị sỹ, thiên sư đại yêu lại đong, chưa cần các người không đủ lực bàn tới chuyện giúp đỡ gì đâu.

Ba vu nữ và hai tăng lữ cũng không biết có cảm giác được thiên sư và yêu không chào đón bọn họ không, họ vẫn duy trì dáng vẻ duyên dáng đi qua nơi đóng quân của yêu, đột nhiên một vu nữ nhìn lại về hướng này.

Ánh mắt cô ả dừng lại trên một người duy nhất trong đám yêu, ánh mắt lóe sáng, rồi nhanh chóng làm như không có gì rời mắt đi.

Tiếc thay, thiên sư và yêu ở đây đều ngầm để ý tới họ rõ ràng, dĩ nhiên là thấy rõ hành động của họ, bất giác nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ.

Cảm giác kiểu gì cũng thấy vu nữ đó không giống như vì cổ mộ mà đến mà hình như còn có mục đích khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.