Người Chồng Yêu

Chương 239: Chương 239: Chương 236




Thần sắc Nhiếp Tiếu Đát hơi ngoài ý muốn, nhưng nhanh chóng thản nhiên đáp, “Ông ấy là chú ruột của anh, cũng là người tộc thông linh”

Úc Linh với đáp án này cũng không quá đột ngột, dù sao thì bọn họ quả thật có quan hệ huyết thống, hơn nữa còn là huyết thống rất gần.

Cô muốn biết là một chuyện khác, “Thân thể ông ấy sao lại thế?”

Nhiếp Tiếu Đát thở dài, nói với cô, “Lúc trước ông ấy sinh ra, ông nội anh phát hiện ra ông ấy có tư chất tốt nhất khó có được trong bộ tộc thông linh, lực lượng huyết mạch vô cùng mạnh. Nhưng loại tư chất ấy khó sống lâu, nhất định sống không quá 3 tuổi, 3 tuổi đã chết. Trăm năm trước, người tộc thông linh đột nhiên chết đột ngột, đã có nhiều người chết, ông nội không đành lòng mất đi một hậu đại, nên nghĩ ra một cách cực đoan, lấy chính sự sống lâu của ông ấy trả giá, phế bỏ lực lượng huyết mạch trong chú ấy, trục xuất ông ấy ra khỏi bộ tộc thông linh, với cách này, có thể để ông sống lâu hơn…”

Nhiếp Ung Hòa sau khi bị phế bỏ huyết mạch, hoàn toàn biến thành người bình thường, trên người không có lực lượng bộ tộc thông linh, vì thế không giống những người tộc thông linh khác, có thể sinh ra đã thông quỷ thần.

Có thể sau khi mất đi lực lượng bộ tộc thông linh mà khỏe mạnh, sau đó thân thể Nhiếp Ung Hòa vô cùng yếu ớt, thể chất quá yếu, cứ thường xuyên bị bệnh nặng nhẹ liên tục.

Tuy cách của ông nội cực đoan, nhưng cũng là cách lấy mệnh đổi mệnh, tranh thủ một đường sống cho con cháu, không để ông chết lúc mới 3 tuổi.

Sau khi bị hủy bỏ lực lượng huyết mạch, là một người bình thường, Nhiếp Ung Hòa không có tư cách ở lại nhà Tiếu Đát, nhà Tiếu Đát đã vứt ông về phía cửa thôn nhà họ Nhiếp, được nhà họ Nhiếp nuôi dưỡng, để cho ông lấy thân phận người thường lớn lên ở Nhiếp gia.

Mãi cho đến khi Nhiếp Ung Hòa trưởng thành, cũng chưa từng gặp lại.

“Ông nội vì chuyện này mà mấy năm cũng mất”

Nhiếp Tiếu Đát thoạt nhìn bình tĩnh, với chuyện sống chết của người thân đã coi như bình lặng, “Sau khi ông nội mất, nhà Tiếu Đát chỉ còn có cha anh. Vào năm anh 5 tuổi, cha anh cảm giác ông ấy không còn sống được bao lâu nữa, trước khi ông ấy chết đột ngột, đã đưa tới bên cạnh chú, để chú nhận nuôi anh”

Úc Linh nghe đến đó, cuối cùng xác nhận lúc trước mục đích Nhiếp Tiếu Đát đi vào, quả thật không phải vì mình.

Cách người tộc thông linh muốn thọ lâu chỉ có cách là lấy mạng đổi mạng…

Trong lòng cô cười lạnh, trên mặt vẫn không lộ ra khác thường, vẫn bình tĩnh như cũ.

“Năm năm trước đưa bảo tháp cho dượng là do anh làm hả?” Cô lại hỏi.

Nhiếp Tiếu Đát rất rõ ràng gật đầu thừa nhận.

Cuối cùng Úc Linh không nhịn được nữa, tát một cái, sức quá lớn khiến cho mặt anh ta đỏ rực lên.

Nhiếp Tiếu Đát không oán không hận thừa nhận cái tát này, mặt anh tuấn nhanh chóng sưng phù lên.

Anh ta biết tính cách cô, cũng biết cô rất để ý Nhiếp Ung Hòa, lúc trước mang cái hộp từ trong cổ mộ ra đưa cho Nhiếp Ung Hòa, cũng không muốn tổn hại ông, mà muốn mượn tay Nhiếp Ung Hòa, dẫn dắt chuyện cổ mộ Tây Bắc.

Chuyện cổ mộ Tây Bắc sớm muộn cũng hiện thế, phải ra tay trước khi cương thi vương thức tỉnh, để cho giới huyền môn phát hiện ra tồn tại của nó.

“Nói tiếp đi, tôi nghĩ muốn biết toàn bộ mọi chuyện” Úc Linh thốt lên lạnh lùng, “Hiện giờ, chắc anh hẳn không dám lừa tôi nữa chứ?”

Nhiếp Tiếu Đát cười khổ, hiện giờ đã không còn chuyện gì cần dấu nữa, đặc biệt là họ đã đi vào An Hồn Hương, từng là chuyện khiến họ thống khổ, chỉ cần đi vào đây là có thể giải quyết.

Anh ta hít sâu một hơi, đem an bài của tổ tiên bộ tộc thông linh một ngàn năm trước ra nói.

Nguyên cổ mộ này vốn là một mật thất mà bộ tộc thông linh xây dựng lên, hộp gấm được phong ấn là lực lượng tổ tiên bộ tộc thông linh, chỉ cần mở nó ra, phóng thích lực lượng phong ấn đó, lấy máu của hậu đại tộc thông linh dẫn dắt, có thể mở ra cánh cửa An hồn hương, bởi vậy có thể tiến vào cố hương bộ tộc thông linh – An Hồn hương.

Hộp gấm này là chìa khóa gì đó, còn không bằng bảo đây là lực lượng tổ tiên phong ấn, dùng máu người tộc thông linh dung hợp cùng một chỗ, có thể mở ra an hồn hương được phong bế ngàn năm rồi.

“Thực ra từ một ngàn năm trước, người tộc thông linh đột nhiên phát hiện ra họ không thể tiến vào An hồn hương được, lúc này tổ tiên cũng hiểu ra nguyên nhân là ông trời sẽ đuổi tận giết tuyệt bộ tộc thông linh”

Một bộ tộc có năng lực nếu vĩ đại quá mức sẽ ảnh hưởng đến pháp tắc cân bằng thế gian, vì muốn ổn định sự cân bằng giữa các chủng tộc, chỉ có thể gạt bỏ sự tồn tại của nó, khiến thế giới một lần nữa trở lại sự cân bằng vốn có.

Đây là một loại lực lượng trói buộc vô hình, chỉ cần sinh sống tại thế gian này, đều không thoát khỏi trói buộc vô hình đó.

Bộ tộc thông linh từ lúc sinh ra đã có năng lực, đứng đầu trong giới thần quái.

Họ tu luyệt thuật thông linh, lực lượng càng ngày càng mạnh, tung hoành âm dương, thông quỷ hỏi thần, lực lượng đã vượt xa mọi cực hạn của sinh linh, theo thời gian, bộ tộc thông linh mất đi trói buộc, thế giới này sẽ lộn xộn vì sự cường đại của họ, toàn bộ thế giới sẽ lâm vào hỗn loạn.

Có thể là ông trời quá để ý tới kết quả này, nên cuối cùng quyết định trời phạt xuống chủng tộc này, gạt bỏ sự tồn tại của nó.

Bộ tộc thông linh mất đi năng lực mở ra an hồn hương, đó là cảnh cáo thứ nhất của ông trời.

Sở dĩ An hồn hương nói là cố hương của bộ tộc thông linh, là vì lúc ban đầu tổ tiên người bộ tộc thôn linh chính là đạt được lực lượng ở đây, có thể có lực lượng tung hoành hai giới âm dương.

Họ sinh ra trong này, sau khi chết trở về nơi đây, trở thành tộc quy của tộc thông linh.

Vì thế họ không phát hiện ra, an hồn hương quan trọng tới mức nào với người tộc thông linh.

Mãi cho đến một ngày, bởi vì lực lượng của họ cường đại khiến trời phạt, đột nhiên không thể tiến vào an hồn hương được nữa. Trong thời gian ngắn thì không sao, mãi cho đến lâu dài, người trong tộc càng ngày càng sống ngắn, đột nhiên chết đột ngột, sau đó bị vứt vào địa ngục trọn đời không thể luân hồi, mới khiến người tộc thông linh để ý.

Họ phát hiện ra, chỉ có tiến vào an hồn hương, người tộc thông linh không phải chết thê thảm, cho dù sau khi chết cũng không mất đi ý thức biến thành quỷ, chỉ có thể bị ông trời ném vào trong địa ngục, cả luân hồi cũng không được.

An hồn hương, đây là nơi chúng ta sinh ra, là nơi mai táng, là nơi linh hồn quy y…

Nguyện sinh ra ở an hồn hương, chết ở an hồn hương, hồn phách quay về an hồn hương.

Đây là nguyện vọng của tất cả người tộc thông linh, nhưng bởi vì không tha hậu thế, ông trời tước đoạt mọi khả năng trở về an hồn hương của họ.

Trời phát đáng sợ thế, nhưng họ đã làm gì sai chứ? Chỉ là bởi họ có được lực lượng quá mức cường đại hay sao?

Không ai nguyện ý chết cả! Nguyện ý nhìn chính hậu duệ mình không thể chết già.

Bộ tộc thông linh vì muốn kéo dài tính mạng cho người trong tộc, không thể không tìm lối đi mới, tìm cách giải quyết.

Cuối cùng họ cũng nghĩ ra một cách, quyết định lừa dối, lấy kiếp nạn trời phạt mà vượt qua, lại lần nữa mở ra an hồn hương, tục mệnh cho hậu nhân.

Cách này chính là lấy bí thuật làm suy yếu lực lượng huyết mạch của bộ tộc thông linh.

Nếu trong huyết mạch có lực lượng cường đại khiến trời phạt, ông trời không tha, vậy làm suy yếu nó, mãi cho đến khi nào tìm được đường sống cho hậu nhân.

Vì thế người tộc thông linh hao phí hơn mười năm, nghiên cứu ra một loại bí thuật, chính là đem mọi lực lượng của người tộc thông linh phong ấn lại trong một chiếc hộp gấm đặc chế, lấy cái này cắt giảm lực lượng huyết mạch.

Tiếc là an bài này cũng không được tất cả mọi người tộc thông linh ủng hộ.

Một người trong tộc ích kỷ tham lam không muốn bỏ lực lượng cường đại, gã vì lòng riêng, liên hợp với người ngoài tộc, tập kích bộ tộc thông linh, định phá hỏng nghi thức ấy.

Nhưng cuối cùng gã thất bại, hơn nữa còn bị trừng phạt nghiêm khắc.

Tiếc là lúc ấy vu ngoại tộc lại xâm lược Trung Nguyên, liên hợp với gia tộc huyền môn khác chèn ép bộ tộc thông linh, khiến nguyên khí bộ tộc thông linh bị thương nặng.

Người trong tộc đó không cam lòng bị suy yếu lực lượng, gã phản bội bộ tộc, liên hợp với người ngoài tộc phá hủy phong thủy mật thất, thậm chí còn phong bế mật thất lại, tác thành lăng một cho vương ngoại tộc.

Gã vì chống lại vận mệnh tộc thông linh, sau khi tu thành lăng mộ vương, lúc tiến vào cổ mộ, dẫn uế khí vào cơ thể, sa đọa thành cương thi.

Cương thi thu oán khí trời đất, sinh ra do uế khí, không già không chết bất diệt, bị người trong trời đất ném ra khỏi lục đạo chúng sinh.

Người tộc thông linh biến thành cương thi, đã không còn ba hồn bảy vía, mặc dù không còn là con người, lại thành công thoát khỏi vận mệnh của bộ tộc thông linh.

Nhưng bởi vậy biến thành sự tồn tại dơ bẩn mà bộ tộc cực chán ghét, lại khiến lòng người trong tộc kia không cam lòng, oán hận bộ tộc thông linh.

Vì thế, gã lấy ngàn năm làm hạn định.

Sau ngàn năm, gã lấy thân phận là cương thi vương thức tỉnh, tìm mọi huyết mạch của hậu nhân tộc thông linh, cắn nuốt toàn bộ huyết mạch và lực lượng tộc thông linh, phá tan sự trói buộc bộ tộc thông linh, lấy được trường sinh bất lão.

“Một ngàn năm sau, người trước ngủ say trong cổ mộ sẽ tái hiện, cương thi vương tỉnh lại sau khi ngủ say. Lúc cương thi vương thức tỉnh, gì đó mà tổ tiên tộc thông linh để lại cho hậu nhân, cũng sẽ hiện ra” Nói đến đây, Nhiếp Tiếu Đát dừng lại, sau đó nhìn về nam nhân đứng dưới tàng cây giống như tiên nhân kia.

Úc Linh cũng nhìn qua, đã thấy người đó nhìn họ cười, máu áo trên người y không giấu được vẻ phong hoa tuyệt đại của anh ta.

Nam nhân đứng dưới ánh mặt trời, là người tốt đẹp đến nỗi chẳng giống người.

Nam nhân này lúc trước tự nguyện bỏ đi thân phận nhân loại, thủ hộ hộp gấm, mãi đến ngàn năm sau mới thức tỉnh, tự mình giao thứ này cho hậu nhân tộc thông linh, hơn nữa lúc trước còn diệt sát kẻ đắc tội bộ tộc thông linh.

Đây là sứ mệnh anh ta sống đến giờ. Điều này cũng là một đường sống mà tổ tiên an bài cho nhóm hậu nhân.

Tru trừ cương thi vương, lại mở ra an hồn hương lần nữa, tục mệnh cho hậu nhân, vượt qua kiếp nạn trời phạt bộ tộc thông linh.

Đây là chuyện một ngàn năm trước của nhóm tổ tiên, để kéo dài huyết mạch bộ tộc thông linh.

Nghe xong mọi chuyện, trong lòng Úc Linh chấn động cực lớn, nổi lên lòng kính nể đối với nỗi khổ tâm của tổ tiên an bài một đường sống cho hậu nhân.

Sau đó cô nghĩ đến một chuyện, hỏi, “Nếu lần này chúng ta vẫn không cách nào tiến vào an hồn hương, anh không phải chọn cách mạng đổi mạng chứ?”

Lúc trước thực ra Ô Thượng lấy được tin tức cũng không sai, người tộc thông linh muốn thọ duyên, chỉ có một cách, chính là trong đồng tộc lấy mạng đổi mạng, đây là một loại bí thuật của tộc thông linh.

Tựa như cha Nhiếp Ung Hòa vì để cho ông sống sót, dùng chính mạng mình tặng cho con trai mình vậy.

Lần này có thể lần nữa mở ra được an hồn hương, mọi người trong tộc thông linh chết cũng gần hết, chỉ còn lại có hai hậu nhân, lực lượng trong huyết mạch bị suy yếu không thể xét nổi.

Cũng bởi vì thế, với lực lượng tổ tiên phong ấn trong hộp gấm, lấy máu họ làm chất dẫn, có thể mở ra an hồn hương lần nữa.

Đây là mưu đồ của tổ tiền bộ tộc thông linh ngàn năm trước, mới tìm được một đường sống cho hậu nhân.

Thậm chí lúc trước họ cũng không thể xác định được, rốt cuộc cách này có thể mở ra an hồn hương lần nữa hay không.

Có lẽ một ngàn năm sau, lúc cương thi vương và Tiếu Đát Phong thức tỉnh, người bộ tộc thông linh đã chết hết rồi; cũng có lẽ lúc đó, ông trời vẫn ở chỗ cũ, làm cạn kiệt lực lượng phong ấn của tổ tiên, vẫn không cách nào mở ra nổi; có lẽ….

Còn nhiều khả năng lắm.

Nhiếp Tiếu Đát nhìn cô, nói thành thật, ‘Anh không rõ! Ít nhất cho tới tận bây giờ, chưa từng có ý nghĩ thế này, anh chỉ muốn cho em sống thật tốt, sức sống không xói mòn nhanh vậy, bởi vì bộ tộc thông linh chỉ còn lại có chúng ta. Nhưng mà….” Anh ta nói nhẹ nhàng, “Nếu lần này vẫn không thể mở an hồn hương ra mà nói, anh không biết vì để kéo dài huyết mạch cho tộc thông linh, có thể xuống tay với em không nữa”

“Anh không thể chắc chắn được”

Anh ta không thể khẳng định, chính mình có thể vì muốn kéo dài bộ tộc thông linh, dùng mạng của cô đổi lấy mạnh mình không nữa.

Là người bộ tộc Tiếu Đát cuối cùng, anh ta chấp nhận huyết mạch bá đạo của bộ tộc thông linh, trong thiên tính có loại truyền thừa huyết mạch bướng bỉnh.

Nhà Tiếu Đát không cách nào giống nhà họ Úc sống thong dong, vì thế Úc Thiên Cạnh với chuyện chết chóc lại tiếp nhận bình thản, Úc Mẫn Mẫn chỉ thầm mong con gái trưởng thành, cũng không thèm để ý đến sống chết.

Nhưng anh ta không làm được, chính mắt anh ta thấy ông nội, cha chết, muốn thừa kế ý niệm của họ, tiếp tục kéo dài huyết mạch bộ tộc thông linh, đây là chấp niệm của anh ta.

Trong lòng Úc Linh hơi khổ sở, nhưng loại khổ sở ấy bị cô ép xuống. ít nhất hiện giờ họ đã đi vào an hồn hương, có thể tìm cách tục mệnh.

Chỉ cần vượt qua kiếp này, sau này lại nhớ giáo huấn, đừng để cho trời phạt nữa, người bộ tộc thông linh sẽ không chết sớm, sau khi chết chỉ cần trở về an hồn hương là được, sẽ không biến thành lệ quỷ nữa.

Đột nhiên trong rừng núi xa xa, có một đám chim chóc bay lên, cánh đập dưới ánh mắt trời nở rộ rực rỡ, phát ra tiếng kêu to, rồi bay về phía xa, lông chim rực rỡ nhiều màu chói mắt.

Úc Linh và Nhiếp Tiếu Đát nhìn chăm chú say mê. Bởi vì chim này, vốn không phải là loài chim gì trong thế giới hiện thực mà ngược lại giống như loại chim trong câu chuyện cổ tích vậy.

Tiếu Đát Phong lộ ra thần sắc hoài niệm, “Đây là chim trọng minh, chúng ta có thể đi theo chúng, chúng sẽ dẫn chúng ta tới chỗ cương thi vương”

Nói xong, anh ta dẫn đầu đi theo hướng chim trọng minh bay đi.

Úc Linh và Nhiếp Tiếu Đát dĩ nhiên muốn đuổi theo.

So với người cổ đại Tiếu Đát phong một ngàn năm trước này, hơn nữa từng tiến vào an hồn hương của tộc thông linh, hai người họ chẳng biết cái gì là an hồn hương cả, chỉ có thể đi theo anh ta.

**

Lúc chim trọng minh bắt đầu cũng khiến cho một đám yêu ở vách núi xa xa để ý.

“Đây là….chim gì thế?’ Chúng yêu ngơ ngác nhìn chim bay hỏi.

Nhạc Chính Tước vuốt cằm, “Nó có lông vũ sáng màu, còn có tiếng kêu, hơi giống chim trọng minh trong truyền thuyết”

“Lão đại Nhạc, ngài đã nói là truyền thuyết, vậy chứng minh thứ đó không tồn tại rồi, đừng đùa chúng tôi nữa nha! Tuy chúng tôi là yêu nhưng biết chuyện cổ tích xưa gì đó không còn tồn tại nữa”

“Đúng thế, nếu ngàn năm trước, yêu quỷ hoành hành, nhân loại cư trú ở thành phố, biết đâu còn có thể nhìn thấy chim thần này đó. Giờ trong xã hội hiện đại, sao còn có loại chim thần này tồn tại chứ, môi trường bị ô nhiễm nặng như thế, loài yêu chúng ta sinh tồn khó rồi, huống chi là chim thần trong hoàn cảnh tối khủng hoảng, đã sớm chết hết rồi”

“Các ngươi thì biết gì!” Nhạc Chính Tước tát một tát qua, nói cho hai con yêu nước mắt đẫm lệ, rồi mới bảo, “Nơi này là một nơi rất tốt, các người xem chỗ đó đi”

Chúng yêu cùng nhìn về hướng anh ta chỉ, đúng lúc thấy trong khe hở của một gốc cây có một cây hoa cỏ dạng lông chim màu trắng.

“Đây là cỏ huyền vũ, có phải hoa của nó rất giống lông chim trắng không? Đây chính là thứ tốt đó, nếu bị thương, thì nuốt trực tiếp một đóa, lập tức sẽ ổn ngay! ở đây cả loại cỏ huyền vũ một ngàn năm trước đã bị diệt sạch vẫn còn, chim trọng minh thì là gì chứ?”

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía yêu đứng cạnh, “Hề Triển vương, anh nói xem có phải không?”

Hề Triển Vương yêu diễm tuyệt lệ không nói gì, mà âm trầm nhìn đàn chim trọng minh bay lên kia, trên mặt sát khí đằng đằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.