Người Chồng Yêu

Chương 30: Chương 30: Chương 29




Sau khi Hề Từ giúp Úc Linh xử lý xong vết thương bên ngoài, Mễ Thiên Sư cũng dọn dẹp ổn thỏa hiện trường. Nhưng vì chung quanh quá tối Úc Linh không nhìn thấy tình hình hiện trường, lấy động tĩnh lúc trước mà xem thì nơi này chắc chắn bị phá hỏng cực kỳ nghiêm trọng, dù không rõ Mễ Thiên Sư dùng cách gì để dọn dẹp, mà thi thể hai con quái vật kia được xử lý thế nào, sáng sớm mai chắc không ai phát hiện ra điểm gì bất thường đâu.

Hiện giờ Úc Linh đã hoàn toàn khẳng định, bất kể Mễ Thiên Sư hay Hề Từ, đều không phải là người thường được.

Người bình thường vốn không cách nào đối phó được với loại quái vật như thế.

Đầu óc cô hơi hỗn loạn, lại không cố theo đuổi, chỉ đành ấn ấn thái dương, im lặng không nói câu gì.

“Hề lão đại, vị mỹ nữ này thế nào rồi? Có cần phải rời nơi này trước không?” Mễ Thiên Sư đứng cạnh đưa mắt nhìn Úc Linh trong mắt lóe sáng.

Úc Linh cũng tương tự nhìn anh ta một cái, phát hiện ra hiện giờ anh ta hẳn có nhiều lời muốn hỏi Hề Từ, nhưng vì có mình nên anh ta vẫn chưa dám hỏi. Cô cảm thấy Mễ Thiên Sư muốn hỏi Hề Từ trả lời có lẽ không muốn người bình thường như mình nghe được.

Hề Từ gật đầu với anh ta, hỏi, “Sao anh lại tới đây?”

Đêm qua điện thoại Mễ Thiên Sư còn bảo là đợi anh ta xử lý xong mọi việc rồi mới tới, nhưng mới chỉ có một ngày, tốc độ xử lý của anh ta nhanh thật, chẳng biết là từ đâu tới đây nữa.

“Đương nhiên lái xe đến rồi, hơn nữa là chi phí chung nha” Giọng Mễ Thiên Sư nhộn nhạo, rõ ràng chiếm được chỗ tốt.

“Dừng, mang xe anh lại đây, tiện nhìn xem xe máy còn dùng được không, không dùng được thì anh tìm chỗ nào cất đi, mai tôi sẽ cho người tới xử lý”

Mễ Thiên Sư bị lời lẽ sai khiến của anh làm cho tức giận, nói, “Hề lão đại, hiện giờ anh sai tôi thật thuận buồm xuôi gió nhỉ, tôi nhìn giống con chim nhà anh kia lắm sao?”

Tuy oán giận, song nhìn em gái ngồi ở dưới lùm cây kia, Mễ Thiên Sư vẫn ngoan ngoãn đi xử lý, tiếp đó anh ta mang xe tới, đó là chiếc Landrover màu đen, phối hợp với bộ quần áo dài cổ của anh ta thật không hợp. Anh ta tựa như một đạo sỹ mới từ trên núi xuống vậy, lại còn là một đạo sỹ hai ba chục niên đại thế kỷ trước nữa chứ.

Hề Từ ôm Úc Linh lên xe, nói với Mễ Thiên Sư, “Đi thôi, về nhà tôi”

Không chỉ có Úc Linh bị anh ôm kiểu công chúa làm cho tức ngốc đi, mà cũng khiến Mễ Thiên Sư cũng ngốc tức theo.

Mễ Thiên Sư lại xác nhận lần nữa. “Thật sự là về nhà anh à?”

Anh ta dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Hề Từ đối đãi với con gái khác hẳn, như mới biết và hiểu vị này vậy, anh ta cũng chưa từng thấy xuất hiện bên cạnh anh loại sinh vật thế này bao giờ – Những yêu tinh giống cái trước lúc kiến quốc thì không tính, cũng chưa từng thấy anh ấy đối đãi với người phụ nữ nào săn sóc dịu dàng đến thế, thậm chí còn bế đi bế lại nữa.

Đừng có nhìn người này có bộ dạng nho nhã tuấn tú nhé, cảm giác như đối xử với ai cũng ôn hòa hết vậy, thực ra ích kỷ từ trong xương mà ra, con người có chết trước mặt anh cũng chẳng chớp mắt tý nào, điển hình là tác phong của yêu rồi.

“Đương nhiên, có vấn đề gì à?” Hề Từ lườm anh ta.

Mễ Thiên Sư tức khắc im bặt, nhấc chân dẫm ga, rời khỏi nơi hắc ám thị phi này đi.

Hai mươi phút sau, chiếc Landrover dừng ở đầu con phố cũ. Sau khi mở cửa xe, Hề Từ lại ôm Úc Linh xuống xe, thì bị cô cự tuyệt lạnh tanh, “Để em tự đi”

Vẻ mặt Hề Từ lo lắng nhìn cô, thấy cô quay mặt đi không chịu thỏa hiệp, đành đỡ cô xuống xe, cố sức không gây ra động tác mạnh, tránh cô lại bị đau ngực hơn.

Vẻ mặt Mễ Thiên Sư như gặp quỷ vậy nhìn họ, sau đó xoa xoa cổ mình, lập tức muốn rớt nước mắt.

Trước đây, họ vừa mới bắt đầu hợp tác, vì thực lực anh ta vô dụng, sau khi chân bị gãy, được người lãnh khốc vô tình này kéo đi, lúc đó Hề Triển Vương mới bá đạo làm sao, chẳng ai dám tranh giành, dù đang trong hình dáng con người đầy quyến rũ mê ly ôn hòa, xong trong xương cốt lại là kẻ nói một không nói hai, đã từng khép nép như thế với người khác bao giờ chưa?

Quả nhiên có khác, mới hiểu rõ mình gặp bi kịch tới mức nào, dù anh ta có là nam tử hán cũng không thể đối đãi khác như thế được mà!

Vẻ mặt Mễ Thiên Sư nghẹn khuất đi theo họ vào cửa.

Vừa tiến vào, tiếng con Anh Vũ kim cương tím lam ồn ào vang lên, ‘Hề Triển Vương, mỹ nữ, xin chào mừng đã về nhà! Ai da, Mễ cũng tới à, xin chào, xin chào!” Đang lúc bay tới trước mặt họ, phát hiện ra sắc mặt Úc Linh tái xanh, cánh tay thì quấn băng, nó lại hét lên, ‘Oh! My god! Mỹ nữ người làm sao thế? Bị thương à?”

Úc Linh cười cười nhìn nó, bảo, “Không sao đâu, chỉ bị thương chút thôi”

Con Anh Vũ Kim Cương nhìn Hề Từ cẩn thận đỡ cô tới ngồi trên sô pha, lúc này mới thấy chắc chắn không phải bị thương nhỏ, thì nói ồn ào, “Mỹ nữ, thuốc không thể không uống nha, bị thương rồi nhất định phải uống, uống thuốc rồi ngủ một giấc thì tốt ngay. Đúng rồi, Hề gia chúng ta có loại thuốc tổ truyền tốt nhất đó, rất thích hợp trị liệu ngoại thương, bôi lên miệng vết thương sẽ nhanh khỏi thôi”

Đôi mắt Hề Từ phát sáng, không cần con Anh Vũ nói thêm đã đi tới tủ tường phía đông mở tủ lấy thuốc.

Mễ Thiên Sư lặng lẽ nắm tay, thấy không ai để ý, đành xoa xoa mũi, ngồi yên lặng trên sô pha, mắt nhìn Úc Linh tìm tòi nghiên cứu, suy đoán thân phận của cô. Hiện giờ anh ta đã có thể khẳng định thân phận người phụ nữ trú ngụ trong nhà Hề Từ này rõ ràng khác hẳn, không giống như những người thường trước đây bọn họ bắt yêu ma quỷ quái tý nào.

Thấy bộ dạng họ ở chung, chỉ sợ hai người này ở cùng một nhà rồi đi.

Cái từ ở chung này khiến mắt Mễ Thiên Sư giật giật chút. Nhưng thực ra Úc Linh lại để ý tới anh ta, nói với con Anh Vũ Kim Cương, “Anh Anh, có khách”

Con Anh Vũ Kim Cương bay tới tay vịn sô pha đậu, nghe xong thì a một tiếng, bảo, “Mễ, ngài cứ tự nhiên, mỹ nữ bị thương, điểu hiện giờ không nghĩ tới ngài đâu”

“Mày đây là đối đãi khác nhau đó, chẳng phải tính điểu nữa rồi” Mễ Thiên Sư nổi giận nói, ‘Nhớ trước đây, tao mỗi lần tới, mày là điểu mới nhiệt tình hiếu khách làm sao, coi tao như người nhà vậy, hiện giờ lại vứt bỏ tao như giầy rách thế hả”

Con Anh Vũ vẫn không để ý tới anh ta.

Hề Từ rất nhanh tìm ra một đám bình lớn, lấy bình sứ đựng thuốc, nhìn bên ngoài thì hoa văn trên bình rất cổ kính, lúc mở nắp gỗ ra có một mùi thơm lạ lùng xộc thẳng vào mũi, bên trong thuốc trắng ngà, run rẩy co vào nhau, ánh sáng màu cực kỳ đẹp, cũng không kém những thứ thuốc bán ở ngoài tiệm thuốc, thậm chí còn tốt hơn nhiều.

“Lên lầu tắm trước đi rồi trở lại thoa thuốc được không?” Hề Từ hỏi cô, giọng đầy ôn hòa.

Úc Linh do dự, không đáp hỏi lại, “Thứ vừa rồi tập kích các anh là gì thế? Các anh… các anh …. Là người nào?”

Sắc mặt Hề Từ cứng đờ, Mễ Thiên Sư lại thực ra không coi ra gì bảo, ‘Những vật đó là yêu vật sa đọa, máu tanh hiếu chiến, không có lý trí, rất thích máu tươi, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, lực sát thương cường đại, vô cùng khó đối phó, có rất nhiều người không muốn đối chiến với chúng. Đến nỗi chúng tôi, như cô thấy đó, tôi chỉ là một thiên sư chuyên theo đuổi việc bắt quỷ hàng yêu thôi. Đúng, là loại thiên sư mà các cô hay nói đó, không phải là tên của tôi”

“Tôi hiểu rồi, cũng là loại thầy tướng xem phong thủy, đoán mệnh coi bói thôi” Úc Linh nói tiếp.

Mễ Thiên Sư nghẹn thở, “Xem phòng thủy đoán mệnh coi bói thì là kỹ năng của chúng tôi, đương nhiên, không phải ai cũng có thể tính chuẩn cả, còn phải xem thiên phú nữa”

Úc Linh cũng quay đầu nhìn về phía Hề Từ, “Anh cũng là thiên sư à?”

Hề Từ do dự, mở miệng nói, “Không phải, anh…”

“Anh ấy là sư phụ trợ chiến đấu thiên sư, chính là nhân viên ngoài biên chế mà quan chức chính phủ muốn lôi kéo vào, lập hồ sơ riêng đó” Mễ Thiên Sư lại mồm lanh nói tiếp lời, “Tôi cũng là nhân viên ngoài biên chế, đơn giản mà nói, chính là một loại nhân viên công vụ vậy, nhưng cũng khác hẳn loại nhân viên công vụ bình thường, chúng tôi là những người chuyên phụ trách đi bắt quỷ, hàng yêu, nhưng cũng vì chưa qua khảo thí nên chỉ xem như nhân viên ngoài biên chế thôi”

Úc Linh lại gật gật đầu, trong lòng thả lỏng, thật tốt quá, chỉ cần anh ấy không phải quỷ quái hay yêu vật xấu xí gì khác con người là được…

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên ngẩn ra, vì sao mình lại nghĩ thế nhỉ?

Đột nhiên cô lại nhớ tới chuyện xảy ra ở bệnh viện, đột ngột nhìn anh hỏi, “Mấy buổi tối nay, những quái vật đó lúc nào cũng muốn hút sinh mệnh bà ngoại em, thực ra anh cũng nhìn thấy chứ hả? còn nữa, tối hôm trước ở buồng vệ sinh, em gặp phải một con quái vật đó, anh lúc ấy cố ý dẫm đó hả?”

Hề Từ cứng đờ gật đầu, nói “Chúng nó là phệ âm quỷ, là loại quỷ có cấp bậc tương đối thấp, chuyên môn đi hút sinh khí những người bị các loại ốm đau tra tấn, cũng không khó đối phó”

Úc Linh nghe xong bất giác trầm tư hẳn lên.

Hề Từ vẫn cứng đờ người nhìn cô, đến mức Mễ Thiên Sư nhìn không chịu nổi buồn bực, liên tiếp nháy mắt với anh, song Hề Từ lại có bộ dáng thất thần, rõ ràng như kẻ mù khi người ta ném ánh mắt sang nhìn, khiến anh ta hơi nhụt chí, thấy lần này Hề Triển Vương thật tài.

Một đại yêu vương thống lĩnh một phương lại thua trong tay một con người, chẳng phải khiến những kẻ trong Tổ Dị Văn cười chết mất sao?

Úc Linh gỡ bỏ nghi hoặc trong lòng, hơn nữa còn biết chồng mình còn có thể bắt quỷ hàng yêu đuổi ma nữa, lại lần nữa cảm giác mình nhặt được may mắn, nhìn thấy anh thế nào cũng tốt, quả thật không thể vừa lòng hơn, ai biết mình sẽ gặp may mắn thế, xúc động tìm bừa một người kết hôn thế mà lại nhặt được một người chồng có thể làm được việc nhà vừa có thể bắt quỷ hàng yêu như thế này chứ? Quả thật có thể thấy chọn được người đàn ông tuyệt vời may mắn tới mức nào. Lập tức nhìn anh cười cười, hai mắt âm u phát sáng long lanh xinh đẹp dị thường.

Mễ Thiên Sư thấy thế, bất giác kinh ngạc, cảm thấy năng lực tiếp thu của mỹ nữ rất mạnh, thế mà lại chẳng có tinh thần hoảng hốt, hỏi có mấy câu rồi tin ngay những chuyện phản khoa học này, thậm chí còn không nổi điên, không hổ là nhân vật bị yêu cổ quấn thân, có mệnh cách kỳ lạ.

Hề Từ cũng cười trở lại, thần sắc giãn ra, tựa như một kẻ ngốc nhìn thấy nụ cười của người yêu vậy. Chỉ có ở cùng với anh lâu rồi Mễ Thiên Sư mới biết rõ, anh không phải cao hứng thực sự, không phải hơi hồ đồ, mỹ nữ nhà người ta cứ nhìn anh cười, cười đến đáng yêu như thế, anh không cao hứng mới lạ?

Bởi Úc Linh còn thương tích trên người, Hề Từ bảo cô đi tắm trước rồi lát nữa trở lại là được.

Đợi sau khi cô lên lầu, Mễ Thiên Sư hỏi kỳ lạ, “Sao trông anh chẳng cao hứng gì thế?”

Hề Từ chép miệng, “Anh không hiểu đâu”

Anh đã phát hiện ra lúc Úc Linh nhìn thấy sinh vật phi nhân loại đó đều có tâm tính muốn tránh không kịp, thậm chí còn coi như không thấy nữa, bảo trì loại thái độ làm lơ, nếu cô ấy mà biết anh cũng không phải là con người tương tự thì chỉ e…

Lúc trước anh quả thật muốn mượn chuyện này để làm lộ chân tướng với cô, cũng không muốn lừa gạt cô nữa, nhưng cái tên gia hỏa Mễ Thiên Sư mồm miệng nhanh nhẹn này lại đúng lúc rời đề tài đi, hơn nữa còn để cô hiểu lầm, đây là thái độ người thường đối đãi với người Tổ Dị Văn, cơ bản thích dối lừa, lừa dối không thành thì tẩy sạch ký ức.

Kết quả này khiến trong lòng anh cũng thở phào, án tử hình cũng chậm lại khiến tâm tình càng rối rắm thêm.

Mễ Thiên Sư quả thật không hiểu tâm tính nam yêu này tý nào, ngược lại còn hỏi, ‘Đúng rồi, chuyện đêm nay là thế nào, chỉ hai yêu vật thôi, thế mà anh không thể bám trụ được, …. Chẳng lẽ lần trước anh bị thương ở núi hoang vẫn chưa khỏi sao?”

Hề Từ gật đầu, quả thật là nguyên nhân này, nếu không phải anh bị thương chưa lành, sao lại bị một con yêu bám trụ chứ, phán đoán sai lầm suýt nữa còn làm Úc Linh bị thương.

Mễ Thiên Sư hơi lo lắng, trong lòng chẳng chút kỳ lạ, vết thương anh ta tuy nặng nhưng cũng không bị nhiễm khí ô uế, với yêu lực cường đại tự lành, loại thời điểm này hẳn là đã khỏi rồi mới đúng chứ, sao tự dưng lại vậy nhỉ?

Thấy Hề Từ không nói nhiều, Mễ Thiên Sư cũng biết người và yêu khác nhau, bọn họ kiêng kỵ khá nhiều, cũng không dễ thổ lộ tình cảm với người ta, không muốn làm đề tài này rối lên nữa, mà ngược lại nói, “Hề lão đại, anh chừng nào ở chung với cô gái nhà người ta thế? Còn nữa, có cần tẩy sạch ký ức đêm nay của cô ấy không? Nếu không khó mà ăn nói với Tổ chức bên kia đó”

“Không cần” Hề Từ chẳng chút nghĩ ngợi cự tuyệt, thần sắc hơi lạnh. Mễ Thiên Sư vừa thấy thần sắc của anh có cảm giác bất ổn, “Vì sao?”

Hề Từ nhìn anh ta một cái, sắc mặt hơi hòa hoãn chút, thậm chí còn hiện lên nụ cười ướt át, hai chân giao nhau, dùng giọng điệu có hơi đắc ý nói, “Hôm trước chúng tôi kết hôn rồi, hiện giờ cô ấy là vợ của tôi”

Mễ Thiên Sư phản ứng bằng cách ngây ra. Đợi lúc anh ta tỉnh táo, thần sắc thất kinh kêu lên, “Sao các người lại kết hôn rồi là thế nào?”

Hề Từ ừ một tiếng, gọi con Anh Vũ Kim Cương ra pha nước rót trà, thong thả ung dung uống một ngụm.

Mễ Thiên Sư thấy rối rắm, rốt cuộc cũng tiếp nhận sự việc là bọn họ thế mà kết hôn rồi, sau đó dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhớ lại lúc trước Úc Linh phản ứng thế nào, trong lòng khẳng định đối phương không những không biết thân phận không phải con người của anh, thậm chí khả năng sau khi anh phóng thích yêu lực ra cũng chưa từng thấy.

Mễ Thiên Sư tự nhận mình vẫn rất hiểu vị yêu này, chưa nói tới anh ta sau khi biến thành Hề Triển Vương thì khí thế bá lậu thế nào, yêu nghiệt ngút trời ra sao, bộ dáng con người cũng có nhiều tật xấu vô kể, chỉ riêng cái thói ăn ở sạch sẽ tới trình độ khiến không ai chịu nổi nữa, nhưng mà khi anh ta ở trạng thái con người vào lúc nào đó thì vẫn là một người đàn ông vô cùng dịu dàng thanh nhã chu đáo cực kỳ, khiến các phụ nữ lớn tuổi ai ai cũng thích kiểu đó.

Một nam nhân ôn hòa dịu dàng như thế, hẳn cũng sẽ không chủ động tìm con gái nhà người ta kết hôn đâu…

“Các người… ai cầu hôn?”

“Cô ấy cầu hôn”

Mễ Thiên Sư ngây ra nhìn anh, chắc là anh ta bị Hề Triển Vương bắt nạt cho tới mức bộ dạng thê thảm rồi, nên phát hiện ra anh lúc là con người thì toát ra khí thế nhưng lại không phải loại khí khái của đàn ông, kìm không nổi, nói đầy khinh bỉ, “Anh thế mà lại để cho em gái cầu hôn trước, anh có còn là đàn ông nữa không đây? Không đúng, anh có còn là giống đực nữa không hả?” Mễ Thiên Sư khinh bỉ anh, cảm thấy vị yêu này quả thật rất đánh khinh.

Hề Từ mặc anh ta nói, dù gì thì chỉ cần ở cùng cô ấy là được, cái gì cũng được hết.

“Đúng rồi, sau khi các người kết hôn có dự định gì không?” Mễ Thiên Sư căn cứ vào sự hợp tác của họ mà quan tâm, không kìm được hỏi thêm một câu.

“Gì cơ?”

“Chẳng hạn như kế hoạch chung sống, kế hoạch công tác, kế hoạch nối dõi tông đường gì đó đó. Aizz, anh không phải cho là một đôi nam nữ sau khi kết hôn rồi cũng không phải là chuyện lớn gì chứ? Đúng rồi, các người một là con người, một không phải con người, sau này không biết sinh ra cái gì nữa nhể” Mễ Thiên Sư nói tới đây, hơi lo lắng, vốn trở thành bạn của một con yêu thiên sư chính tông, anh ta vẫn coi anh như anh em tốt, chỉ hy vọn con yêu này có thể sống tốt trong thế giới con người là ổn.

Nói tới trẻ con, mặt Hề Từ hơi đỏ, thoạt nhìn có vẻ rất động tâm. Nhưng rất nhanh sau đó anh lại nói, “Úc Linh còn trẻ, sau này nói sau”

Vẻ mặt Mễ Thiên Sư nhìn đồ ngốc anh nói, “Tuy tôi không rõ vợ nhà anh làm gì cả, nhưng tôi lấy con mắt thường xuyên tiếp xúc với một số nhân vật lớn mà nói, thân phận của cô ấy chắc chắn không đơn giản, nếu không cũng không cách nào dưỡng ra được khí chất và vẻ đẹp ai ai cũng xem trọng như thế đâu, lão tổ tông chúng ta từng nói, “cư di khí, dưỡng di thể” lời này đâu phải nói đùa. Một người đẹp như thế, sao tự dưng lại gả cho một thằng nhóc nghèo ở huyện thành chứ? Anh tốt nhất là chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, biết đâu một ngày nào đó các người bị chia rẽ anh cũng không có chỗ nào khóc đâu đó… Đúng rồi, chuyện cô ấy kết hôn với anh, chắc chưa nói cho người nhà cô ấy biết đâu nhỉ?”

Hề Từ trầm mặt nhìn anh ta. Mễ Thiên Sư phát hiện ra mình đoán đúng, có vẻ đắc ý, anh ta chỉ là rất quan tâm tới Hề Từ thôi mà, nhưng không gặp mấy ngày, Hề Triển Vương đã kết hôn mất rồi, cứ tưởng là vội vã cao hứng quyết định, em gái nhà người ta là một người đẹp giàu có, lại gả cho anh một kẻ nghèo trong mắt nhân loại, chắc chắn có nguyên do, chỉ là cũng không thể ngờ cốt truyện lại một đống máu chó đến thế.

Một lúc lâu Hề Từ mới nói chậm rãi, “Quả thật là chưa, nhưng đó cũng có phải là chuyện lớn gì đâu chứ”

Nói xong, anh chẳng thèm để ý tới Mễ Thiên Sư nữa, thong thả ung dung đi lên lầu. Mễ Thiên Sư nhìn bộ dáng thong dong thanh thản của anh, không thể không thừa nhận, Hề Triển Vương đúng là Hề Triển Vương, dù hiện giờ trong hình thái con người nhưng trong xương cốt thì vẫn khác hẳn con người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.