Người Chồng Yêu

Chương 34: Chương 34: Chương 33




Lúc xe dừng lại, Hề Từ quay đầu nhìn về phía Úc Linh. Dưới ánh đèn đường sáng, Úc Linh cũng quay đầu nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh.

Vừa rồi tiếng Mễ Thiên sư trong điện thoại, cô cũng nghe được rất rõ, cảm thấy nếu cả hai người là bạn tốt, thì hiện giờ Mễ Thiên Sư gặp nguy hiểm thì Hề Từ là một “Phụ trợ Thiên sư chiến đấu” giúp anh ta là chuyện đương nhiên. Tuy bắt quỷ hàng yêu gì gì đó vẫn khiến cô tê dại như cũ, trong nháy mắt trong não xuất hiện cảnh tượng đáng sợ, nhưng tốt xấu gì cũng phải giữ gìn hòa bình thế giới không phải sao, cô cũng không có ý kiến gì.

Ngay lập tức nghe thấy Hề Từ nói luôn, “Anh sẽ đưa em về nhà trước”

Úc Linh ừ một câu, hỏi, “Mễ Thiên Sư bên đó có vẻ rất nguy hiểm, cứ đưa em về trước thì anh có kịp nữa không?’ Vừa rồi nghe thấy giọng Mễ Thiên Sư có vẻ tình hình không ổn thật sự, chậm trễ một tý chắc mất mạng như chơi.

“Không sao đâu, bọn họ là hậu bối ưu tú trong Huyền Môn, một lát cũng chẳng chết được đâu” Hề Từ nói nghe bình thản vô cùng, vốn chẳng có chút lo lắng, nhiều nhất cũng chỉ khiến họ chịu khổ thêm chút, sau đó chậm rãi trị liệu là được.

Xe tiếp tục đi, Úc Linh ngồi ở bên cạnh lái xe, nhìn đèn đường ven đường lướt nhanh, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, đột nhiên mở miệng nói, “Thôi, đừng đưa em về nhà, hiện giờ đi tới đó đi”

Hề Từ kinh ngạc nhìn cô một cái, cô sợ những thứ phi nhân loại kia đến mức nào, mấy ngày nay anh đều biết rất rõ, loại chuyện này cô tránh còn khong kịp sao có thể chủ động cùng đi tới xem được? Ánh sáng đã ảm đạm hẳn, anh có thể nhìn thấy nét trắng xanh trên mặt cô cứng đờ, nhưng thoạt trông vẫn rất bình tĩnh, hẳn là không tới mức sợ đến nỗi quyết định mất lý trí.

Úc Linh thấy bộ dạng kinh ngạc của anh, thầm tỉnh táo lại, không biết có phải mấy ngày nay biểu hiện của mình rõ đến mức mà anh phát hiện ra mình là con hổ giấy không nữa. Nhưng cô cảm thấy chuyện sợ loại quỷ quái này cũng coi như chẳng phải chuyện mất mặt gì, con gái sợ quỷ chẳng phải rất bình thường đó sao.

Vẻ mặt cô bình tĩnh nói đầy thành thật, ‘Tuy em không muốn nghĩ tới… tiếp súc gần gùi, nhưng nếu hiện giờ thả em một mình ở nhà, em sẽ quen thói thế, ngược lại càng không đợi được, chẳng bằng đợi ở bên cạnh anh vẫn hơn. Vì thế em nghĩ, vẫn nên đi cùng anh thì hơn” Quỷ quái đều sợ anh, biết đâu chừng ở cạnh bên anh còn an toàn hơn chút.

Sau khi quyết định, cô lại không kìm được hỏi, ‘Sẽ rất nguy hiểm phải không?”

Vì nguyên nhân sợ quỷ, nên không dám xem phim kinh dị và quỷ, vì thế thực ra cô cũng không hiểu lắm mấy ngày nay Thiên Sư bắt quỷ thế nào. Đương nhiên sản phẩm cương thi khôi hài linh tinh trong nước không tính, do con người giả dạng, trong lòng biết rõ đó là giả nên hiệu quả khủng bố cũng không lớn, còn kém hẳn so với việc cô nhìn thấy quỷ quái thực sự trong viện nữa.

Hề Từ không kìm được bật cười, “Không nguy hiểm” Nói tới đây anh lại hơi do dự. Nếu anh không bị thương mà đang ở thời kỳ đầy năng lượng thì cái kẻ hèn thệ quỷ đó vốn anh coi ra gì, nhưng hiện giờ thương thế lại chưa khỏi hẳn, yêu lực dùng ra chỉ đạt được một hai tầng, một mình mình thì không sao, nhưng anh lo lắng xảy ra chuyện bất ngờ, rồi chính mình cũng chẳng có cách nào bảo vệ được cô.

Chỉ là nhìn cô đang âm thầm nắm chặt tay, Hề Từ lại cười rộ lên, “Không sao, anh sẽ bảo vệ em”

Cái câu “anh sẽ bảo vệ em” đó cô nghe thấy mà tim đập mạnh, cảm xúc trong lòng dâng trào, mềm mại, vô cùng xa lạ, trong lúc nhất thời bỗng ngơ ngẩn xuất thần.

Hề Từ đã quay đầu xe, đánh thẳng xe về phía ngoại thành huyện thành. Khoảng chừng hơn nửa giờ thì cũng sắp tới gần mục tiêu.

Xa xa, một cơn gió núi thổi ào qua, Úc Linh run rẩy lập cập, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh. Chung quanh tối đen không nhìn thấy tay đâu, ánh trăng lặn trong mây, cả bóng núi cũng không thấy rõ lắm, chỉ có ánh đèn xe chiếu sáng một khoảng trước mũi xe, ở đó là vùng hắc ám đặc sệt ánh sáng không xuyên thấu nổ, áp lực đè nặng trên người, mang tới một loại hít thở nặng nề khó thở, không cảm giác.

Tiếng xe ma sát trên đường rồi đột ngột dừng lại.

CẢ người Úc Linh theo quán tính nhào về trước, sau đó được dây an toàn kéo lại nên không bị đập đầu hại não.

“Phía trước xe không thể vào được, chỉ đành đi bộ thôi” Hề Từ dừng xe vào rìa đường, sau đó cởi dây an toàn giải thích với cô.

Mặt Úc Linh chẳng biểu hiện gì nhìn anh, não không khống chế được tự động chuyển, tự động nói với anh: Nguyên nhân xe không vào được, thực ra là do quỷ đánh tường đi? Nghe nói đây là hiện tượng rất bình thường, có nhiều người đi trên đường đêm đều gặp phải…

Đợi sau khi họ xuống xe, Hề Từ lấy một ít đồ, rồi lấy từ sau xe một chiếc áo khoác khoác lên người cô.

Sau khi xuống xe, Úc Linh mới phát giác ra đêm nay trên núi lạnh không tưởng nổi, cuối tháng năm ở huyện thành thực ra cũng đã chính thức chuyển sang hè, về cơ bản ai ai cũng đều mặc dồ mùa hè cả. Chỉ lúc này khiến cô cảm giác như mùa xuân se lạnh tới rồi vậy, lạnh tới mức làn da tê dại cả.

Sau khi khoác áo ấm lên người, cô lập tức thấy ấm áp hẳn. úc Linh thấy trên người anh vẫn còn mặt áo sơ mi mùa hè và quần rộng, bất giác hơi lo lắng hỏi, “Anh có lạnh không?”

“Còn ổn, cũng không lạnh”

Lời Hề Từ nói này là thật, chỉ là trong mắt người thường thì thời điểm này không lạnh mới lạ, Úc Linh hơi mấp máy môi định nói gì đó thì Hề Từ đã cầm tay cô kéo đi hiên ngang đón gió phía trước rồi.

Trong tay Hề Từ cầm một chiếc đèn pin chiếu sáng, hai người cứ vậy đi bộ tới quốc lộ Bàn Sơn.

Hiện giờ đã sắp vào khuya, chung quanh im ắng, không có chiếc xe nào đi ngang qua, nếu ngày thường thì vẫn có, nhưng từ sau khi biết bên đường này xảy ra vấn đề rồi tai nạn xe cộ xảy ra thường xuyên thì tối không còn xe nào đi nữa.

Càng đi về phía trước, gió núi như quỷ quái rít gào, phát ra tiếng u u, khiến người ta có cảm giác như mình đang đi từng bước tới âm tào địa phủ vậy. Úc Linh cũng càng cảm giác chung quanh thêm quỷ dị, loại kỳ dị này dù là người thường cũng cảm thấy rất rõ ràng.

Đột nhiên ở trong một thế giới đen nhánh, ở nơi xa có một chiếc đèn Khổng Minh từ từ bay lên, tựa như bóng đèn sáng trong đêm, chỉ dẫn cho mọi người tới, cũng cho họ thấy phương hướng. Hề Từ lập tức kéo tay cô, đi hướng về phía đèn Khổng Minh đi tới.

“Đó là.. cái gì thế?” úc Linh vừa đi vừa thở hổn hển vừa hỏi, thời điểm thế này, cô cảm thấy chiếc đèn Khổng Minh đó không đơn giản.

“Là đèn dẫn hồn của Vân gia” Hề Từ đáp lại. Đèn dẫn hồn gì đó, vừa nghe tên đã hiểu ý là gì, Úc Linh càng biết rõ ràng thêm, bản thân mình sẽ đối mặt với cái gì tiếp theo, da mặt cũng cứng đờ hơn, định nói lời hối hận cũng không nói nổi, chỉ đành làm cho bản thân thêm bình tĩnh thong dong hơn, cố sức không kéo chân sau.

Đi được một lúc Hề Từ đột nhiên nhét đèn phi vào tay cô, sau đó bế cô lên, bắt đầu chạy như điên trên đường. Úc Linh ngơ ngác, tay nắm chặt lấy đèn pin, úp mặt vào trong ngực anh.

Anh chạy quá nhanh, cũng khiến cho cô thấy vòa lúc này mà bảo anh thả ra cũng không ổn, đành để cho anh mệt vậy. Nghe tiếng gió núi rít gào bên tai, cứ như đang ngăn cản họ đi tới, song úp mặt vào trong ngực anh, độ ấm trên người anh cách bộ quần áo ướt sũng truyền đến da thịt cô, khiến cô cảm giác từng cơn ấm áp lan tràn.

Đúng vậy, cho dù chung quanh hoàn cảnh có càng ngày càng khủng bố chăng nữa, cho dù lát nữa họ có phải đối mặt với tình hình đáng sợ tới thế nào, thì lúc này úc Linh lại thấy không sợ.

Chắc là bởi được ở bên người đàn ông này đi, lúc này lại vô cùng đáng tin cậy. Úc Linh lại phát hiện ra lần nữa, bản thân mình xúc động lựa chọn thực sự là nhặt được vàng mà.

Tốc độ Hề Từ rất nhanh, mặc dù có ôm thêm một người chạy vội nhưng với anh mà nói cứ như chẳng có gánh nặng gì cả vậy, rất nhanh, Úc Linh nghe thấy rất rõ tiếng động tĩnh truyền ra ở đằng trước, có tiếng người khiển trách, có tiếng dã thú gầm gừ, còn có một âm thanh như cười như khóc, đầy kỳ ảo, cười cũng không phải cười, mà vô cùng rợn người.

Loại không khí khủng bố ấy vốn không cần bổ sung thêm mà đã dọa cho người ta suýt tè ra quần rồi! Giấu trong bóng đêm, âm khí trong núi rất mạnh, ở nơi xa còn nồng đậm sát khí. Chỉ hơi nhìn một cái, Hề Từ liền biết sát khí kia sắp thành hình.

Đợi khi sát khí thành hình, thệ quỷ thoái khỏi trói buộc, chỉ sợ mục tiêu bị nó phân chia ra thì trấn Bình sẽ là nơi đứng mũi chịu sào bị thệ quỷ oán huyết tẩy, cũng chẳng trách mà người tổ Dị Văn sau khi biết được chuyện ở đây, lại coi trọng đến thế, thậm chí không tiếc phái Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên tới đây xử lý, lấy năng lực hai người này, chắc chắn thế là đủ.

Chỉ tiếc là chắc không như dự đoán, còn có yêu vật cắm một chân, khiến cho hai người họ suýt nữa bị thua ở đây.

Ngay khi nhóm Hề Từ vừa vào tới nơi, thì thấy ở trên chỗ cao của ngọn núi, bộ dạng Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên rất chật vật đang dựa lưng vào nhau đứng cùng, trước mặt họ là một con quái vật có thân hình khổng lồ, lúc này con quái vật kia trên người bị một sợi dây tơ đỏ trói nhìn không rõ, loại dây tơ đỏ này lóe lên ánh sáng nhạt, thỉnh thoảng khiến con quái vật kia giãy giụa mà co lại hoặc giãn ra, nhìn tình hình hiện giờ thì chắc là bị nó tránh trói lại rồi sau đó nhào ra cắn họ một ngụm.

Lúc này trong tay Mễ Thiên sư cầm một la bàn, một tay thì bóp quyết chặt ấn trên la bàn; còn Vân Tu Nhiên một tay bắt quyết dùng dây tơ đỏ trói chặt con quái vật lại, cả người thoạt nhìn chẳng nhẹ nhàng tý nào.

Trên đỉnh đầu họ, vẫn là chiếc đèn dẫn hồn kia, chung quanh đèn dẫn hồn có rất nhiều quỷ phiêu đãng quay quanh, những mặt quỷ đó lúc thì khóc lúc thì cười lúc thì đau đớn, khổ sở, vui vẻ hoặc bi thương… Đã hình thành nên trăm ngàn gương mặt con người có đủ hình thái khác nhau.

Úc Linh ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh như thế, suýt nữa bị dọa tè ra quần. Đi vào nơi này, gió còn lớn hơn nữa, có thể so sánh ngang với cơn bão Đài Loan ập qua, cứ như muốn cuốn sạch tất cả mọi thứ trên trời đất này vậy.

Trong gió đêm rít gào, đèn dẫn hồn trên đỉnh đầu Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên vẫn vững vàng cố thủ ở trên vị trí bọn họ, cũng không bị ảnh hưởng tý nào.

Hề Từ đến, cứ như đánh nát cả mảng trời đất đang giằng co này, cũng khiến cho Mễ Thiên Sư đang dùng la bàn đánh thệ quỷ suýt nữa vui quá mà khóc.

“Thật tốt quá, Hề lão đại anh đã đến rồi! Chỉ yêu vật này đã sa đọa, giao cho anh xử lý”

Anh ta nói rất nhanh, Vân Tu Nhiên cũng dứt khoát lưu loát run tơ hồng trong tay lên, tơ hồng giống như linh xà đột nhiên đẩy ra, ánh sáng mất đi, trở lại trong tay anh ta.

Sau khi chỉ yêu vật kia không còn bị trói buộc nữa, rít gào một tiếng, thân thể to lớn như bị biến dị vậy, lao ầm ầm về phía nhóm Hề Từ.

Úc Linh nấp trong ngực Hề Từ, trong tay còn cầm đèn pin, dưới ánh sáng đèn pin chiếu, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng con quái vật kia nhào tới, ngoài thân hình biến dị ra, trên người nó còn đeo một cái mồm to, liều mạng lao tới, trông cực kỳ ghê tởm.

Chỉ liếc một cái cô còn chưa kịp thấy ghê tởm thì Hề Từ đã dùng một sức mạnh phi nhân loại nhảy dựng lên, một chân đá về phía con yêu vật đang nhào tới kia, đá bay nó ngược ra ngoài, đập mạnh vào trên vách đá, khiến cả ngọn núi chấn động mạnh.

Hề Từ cứ thế ôm úc Linh, coi chỉ yêu vật kia như quả bóng cao su đá đi đá lại.

Mễ Thiên Sư dùng la bà định vị chỉ thệ quỷ kia, dành chút thời gian nhìn thoáng qua, khóe miệng lập tức méo xệch, cảm giác như mình bị ngược vậy.

Anh ta không hề nghĩ đến Hề Triển Vương tới là tới, nhưng sao lại mang cả vợ tới đây nữa là có ý gì thế? Dù là yêu cổ quấn thân đi nữa chỉ sợ chưa từng thấy qua trận thế này bao giờ, không sợ cô ấy không chịu nổi sao? Có ân ái thì cũng đừng ân ái kiểu đó chứ, thật sự là chó độc thân bị ngược quá mà.

“Mễ Thiên sư, định thần đi!” Vân Tu Nhiên nổi giận gầm lên một tiếng. Mễ Thiên Sư thu nhanh mắt lại, bấm đứt ngón tay, đem máu bôi lên trên la bàn, la bàn trong tay anh ta cứ như xiếc ảo thuật vậy đột nhiên xoay tròn mấy vòng rồi ném về một hướng, bay nhanh tới chỗ hắc ám nhất.

“Đèn dẫn hồn!”

Vân Tu Nhiên thốt lên một tiếng “tật”, chiếc đèn vốn đang đứng im trên đầu họ cũng hướng không trung bay nhanh đi, đem loại bỏ mọi hắc ám chung quanh, đồng thời cũng đuổi sạch sát khi đang lẩn khuất giữa không trung, lộ ra gương mặt thật của thệ quỷ.

Thệ quỷ sinh ra, quy vì bặc, sách vì thệ, vốn là thệ bặc chi linh, do dính phải oán khí thiên địa kéo dài không tan mà biến thành thệ quỷ, dùng phẩm hạnh ti tiện ma cọp vồ mà không ngừng chế tạo ý chí giết người qua đường, khiến con người bỏ mạng đem theo oán khí, oán khí sau khi bị thệ quỷ hấp thu hóa thành sát khí, khi sát khí hình thành, thệ quỷ liền có thể thoát khỏi phương thức trói buộc, tùy ý tàn sát bừa bãi sinh linh, vì chính oán khi và sát khí đã tan của mình mà khiến cho toàn bộ thế giới trở thành địa bàn của nó mới thôi.

Hiện giờ Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên đang làm là bức sát khí trong thệ quỷ ra, không để chỉ yêu vật kia quấy rối làm họ phân tâm, với bản lĩnh và pháp bảo của họ, chỉ cần một lúc thì đã tìm ra thệ quỷ ngay.

Thệ quỷ ẩn nấp trong sát khí, chỉ lộ ra nửa gương mặt quỷ dữ tợn, hai mắt to như chuông đồng vọt ra, trên mặt ngập tràn những tia máu đỏ.

“Tinh la bàn, càn chỉ Khôn động!”

Mễ Thiên Sư hô lên một câu, tinh la bàn phát ra một đám ánh sáng trắng nhu hòa, mặt thệ quỷ lộ ra vẻ thống khổ. Vân Tu Nhiên tung sợi tơ hồng ra, tơ hồng ở giữa không trung hóa thành thiên la địa võng, chụp lên thệ quỷ đang bị ánh sáng tinh la bàn kia cố định. Ngay khi chiếc võng tơ hồng chụp lên thệ quỷ, ánh sáng đỏ bùng lên, một tấc lại tinh lọc sát khí chung quanh. Phệ quỷ phát ra âm thanh như khóc như than, khiến người nghe thấy động lòng, thương tâm, rơi lệ.

Hai người hợp tác, sát khí quanh thệ quỷ tan dần, còn thệ quỷ thì cũng bắt đầu có thay đổi, từng bước từng bước quỷ hồn từ trên người thệ quỷ vọt ra, đây đều là những oan hồn con người bị thệ quỷ giết chết, chúng thoát khỏi khống chế của thệ quỷ, được đèn dẫn hồn hấp dẫn, theo đèn dẫn hồn thổi đi.

Úc Linh thấy cảnh như thế, tim gan đều run lên. Cô đột nhiên phát hiện ra, bắt quỷ gì đó, khi tận mắt thấy còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng nữa, đặc biệt lúc này chính mình tự thể nghiệm, sau này trong não cô lại được bổ sung phong phú, quả thật không thể ít hơn.

Chri yêu vật kia bị Hề Từ đá đi dá lại như quả bóng cao su một lúc lâu, chắc bị đá tới mức đầu óc hồ đồ cả, giống con lật đật lắc trái ngã phải, sau đó khựng lại rồi gục xuống đất.

Hề Từ thả cô xuống, móc từ trong người ra một cái bao mang theo, sau đó vọt nhanh tới, tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng chỉ yêu vật kia kêu gào thảm thiết, cả thân hình to lớn với tốc độ mắt thường nhìn thấy bẹp xuống, cứ như bị rút hết máu thịt vậy, dần dần bẹp thành một khối da.

Úc Linh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy kiểu này quá phi khoa học, cảnh tượng hiện tại cũng rất phi khoa học, đừng có nói chuyện liên quan tới khoa học gì.

Ngay lúc Hề Từ dùng cái túi kia thu lại bộ da, Úc Linh cả người cứng đờ cảm nhận được một trận lạnh lẽo, lấy áo khoác che lại run lập cập, chậm rãi quay đầu, sau đó đúng lúc nhìn thấy mặt quỷ vừa rồi thất khiếu đổ máu.

Đầu óc trống rỗng, lúc phản ứng được thì cô đã theo bản năng dùng hai tay che lấy mặt, muốn ngăn cản con oan quỷ nhào tới bên người.

Lúc oan quỷ kia chỉ còn chưa bổ nhào lên người cô, thì bỗng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cứ như bị một trận bạo kích hoàn toàn vậy….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.