Người Chồng Yêu

Chương 41: Chương 41: Chương 40




Do trời mưa nhiệt độ trên núi thấp, khiến người ta có cảm giác âm u, lạnh lẽo, vì thế tắm suối nước nóng ngược lại trở thành một chuyện hưởng thụ, do hai ngày trởi đều mưa, cả đoàn làm phim chỉ cần không có việc gì thì đều tới đây tắm suối nước nóng cả, còn sôi nổi ồn ào, thật ra cũng khá tốt.

Úc Linh bị Du Lệ kéo đến váng đầu hoa mắt ra tới, thì gặp mấy em gái trong đoàn làm phim, tíu tít tới hỏi thăm.

Tuy Du Lệ vốn bị người ta gọi là nữ thần bình hoa, nhưng địa vị trong giới giải trí thì cũng khá, cũng được coi như một nữ diễn viên đang tiến bước lên đỉnh cao. Cái vòng luẩn quẩn này quả thật cực kỳ hỗn loạn, nhưng lại luận ra cấp bậc, cấp bậc còn rõ ràng hơn cả vòng luẩn quẩn, chỉ cần người có địa vị thì sẽ được người khác tôn trọng.

Đối mặt với người ngoài, Du Lệ đầu còn đang mắt hoa mày chóng, giây lát biến thành nữ thần, cười rụt rè mỹ lệ, chào hỏi với đám em gái, chẳng nhìn ra chút nào kiểu chân chó vừa nãy. Úc Linh nhìn cô nàng một cái, thầm nghĩ những kiểu đó không phải là cô nàng có kỹ thuật diễn thì thật mù rồi, hiện giờ còn ra vẻ diễn nữa không phải chuẩn con mẹ nó hay sao?

Đợi khi tới phòng nghỉ, Du Lệ lập tức gọi điện xuống bảo tiểu trợ lý tới đây giúp. Úc Linh thay xong quần áo, lau khô tóc, búi tóc lên, rồi cùng tiểu Trịnh đi giúp Du Lệ thay quần áo rồi đỡ cô nàng đi.

Vừa dừng chân ở trong sơn trang, thì đã nghe một trận ầm ĩ, một nhóm người đi thông sang hành lang cổ kính, mồm miệng liến thoắng không rõ là nói cái gì.

Du Lệ trong nháy mắt tinh thần đầy hưng phấn, nói, “Ai da, nhất định là chuyện hay rồi, chúng mình đi coi một cái đi”

Nhìn cô nàng như một đấu sĩ chen qua, tiểu Trịnh cười khổ liếc nhìn Úc Linh một cái, hạ giọng bảo ‘Giang tiểu thư, thật là….làm phiền cô rồi” Vị này toàn dân nói là nữ thần mà phong cách lại như dân chợ búa, hơn nữa còn vô cùng siêu bát quái, chỉ sợ bất cẩn khiến người ngoài phát hiện ra gương mặt thật của nữ thần thì thật sự khiến trợ lý cũng như bị ngọn núi lớn đè xuống vậy.

Úc Linh không nói gì cứ chậm rãi đi qua. Vừa tới đó thì thấy cả đoàn làm phim đang ở đó, có một giọng nữ cao vống lên, “Ai nha, đạo diễn Chung, ngài làm sao thế? Ngài bị thương rồi, nhanh gọi bác sĩ tới đây đi… Bác sĩ có ở đây không? Nhanh đi mang hòm thuốc tới…”

Mọi người vừa nghe giọng thì phát hiện ra ngay là giọng của Ngô Bằng Linh, sắc mặt cả đám lập tức sầm lại.

Mấy ngày nay Ngô Bằng Linh vẫn luôn xum xoe nịnh hót đạo diễn Chung, tiếc là đạo diễn Chung là loại người mà người khác càng ân cần thì ông lại càng là người nghiêm túc, vốn chẳng nhìn ra cái gì trên khuôn mặt nghiêm túc đó của ông, cho dù cứ lòng vòng quanh ông, cố sức để tạo cảm hứng cho ông, nhưng tiếc là hiệu quả không cao.

“Tránh ra, đều tản hết ra…” Trợ lý đạo diễn Chung kêu lên. Lúc này Du Lệ cũng vọt lên trước, liếc mắt một cái thì nhìn ra Hề Từ ướt một nửa người đang đứng cạnh đạo diễn Chung, đôi mắt trợn to, bịt miệng lại hơi giật mình.

Lúc này đạo diễn Chung đang ngồi nghỉ ở ghế hành lang, toàn thân ướt đẫm, quần áo dính đầy bùn đất và cỏ, môi thì tím lại, cũng không rõ là bị thương hay bị mưa lạnh, nhưng một tay khác thì vẫn túm chặt lấy chiếc camera, hai người trợ lý xúm quanh, vẻ mặt nôn nóng, lo lắng đạo diễn Chung xảy ra chuyện gì.

Tuy người ở đây quan tâm tới đạo diễn Chung, nhưng lúc nhìn thấy Hề Từ cao ráo đẹp trai đứng cạnh đạo diễn Chung thì trong lòng tràn ra một ý nghĩ: món thịt tươi này ở đâu ra vậy?

Không thể không nói, lúc này hình tượng Hề Từ nhìn rất mê người, vốn đã là một nhân vật tao nhã lịch sự rồi, khí chất toàn thân đều ôn hòa chững chạc, có thể khiến người ta có cảm tình ngay với kiểu thế này. Lúc này quần áo và đầu tóc trên người đều ướt, bọt nước từ trên gương mặt trắng nõn chảy xuống, chui vào trong áo sơ mi, áo sơ mi ướt dính chặt lấy vòm ngực, có thể nhìn thấy độ cong và màu da của vòm ngực đầy rất đẹp, rõ ràng đây không phải là loại yếu ớt, cả người ướt khiến người ta có cảm giác bị mê hoặc, quyến rũ, bất kể là nam hay nữ ai cũng thầm nuốt nước bọt đánh ực.

“Hề Từ” Du Lệ kêu lên một tiếng.

Hề Từ lạnh nhạt nhìn cô nàng một cái, gật đầu coi như đáp lại, đối mắt lướt qua đám đông nhìn tới, lúc nhìn thấy Úc Linh thì ngưng lại, rồi đẩy đám đông ra, đi thẳng tới chỗ cô.

“Aizz, đợi đã…” Đạo diễn Chung đột nhiên mở miệng.

Hề Từ không để ý tới ông, cứ đi thẳng tới Úc Linh. Úc Linh nhìn thấy cả quần áo của anh đều ướt, lo lắng anh bị bệnh, bảo tiểu Trịnh một câu, rồi lôi Hề Từ đi, ném toàn bộ những người không liên quan ra đằng sau, cũng chẳng có hứng xem náo nhiệt.

Những người khác ở đây thấy cảnh này, đều hơi khó hiểu, thấy đạo diễn Chung rõ ràng đang có ý gọi món thịt tươi tuấn tú này lại, nhưng món thịt tươi này lại như có vẻ hờ hững với đạo diễn Chung, trong nháy mắt thì hiểu ngay là người ngoài ngành giải trí, biết đâu lúc đối mặt riêng với đạo diễn Chung thì lại khác nên có thái độ thế này cũng chẳng sao.

Thấy Hề Từ và Úc Linh rời đi, đạo diễn Chung hơi tiếc, quay đầu nhìn Du Lệ, hỏi, “Du Lệ à, cô có biết vị tiên sinh vừa rồi kia không?”

Du Lệ mắt lấp lánh, mặt hơi cười bảo, “Biết chứ, anh ấy tên là Hề Từ. Hôm nay bạn của tôi tới thăm tôi, anh ấy đi cùng bạn tôi đến”

Đạo diễn Chung nghe xong thì gật gật đầu, không nói gì nữa, mang theo trợ lý và bác sỹ cùng hòm thuốc cùng nhau trở về phòng nghỉ.

Ngô Bằng Linh thấy không ai để ý tới cô ta thì hơi tức giận, hừ một tiếng, quay người đi luôn.

Những người khác thấy không còn việc gì nữa, cũng đi nốt, vừa đi vừa thảo luận chuyện đạo diễn Chung hôm nay làm sao.

“Không phải hôm nay đạo diễn Chung đi ra ngoài ngắm cảnh đó sao? Trong núi đâu đâu cũng là nước, ướt át dầm dề, chắc không cẩn thận nên trượt chân ngã rồi, lúc trước mình nhìn thấy cái vị tiểu thịt tươi ngon kia cùng về với đạo diễn Chung, chắc chắn là vị đó đã giúp đạo diễn Chung rồi…. Aizzz, cái vị tiểu thịt tươi kia nhìn trông rất đẹp trai, không ở trong ngành giải trí thì tiếc quá…”

“Hơi tiếc tý thôi, coi như anh ấy là người ngoài, cách ăn mặc cũng chẳng có vẻ là người có tiền gì…”

Du Lệ đi đằng sau, nghe thấy mấy người đó bàn luận thì mím môi cười.

*

Lúc trở lại phòng, Úc Linh chạy nhanh đi giục anh thay quần áo ướt trên người ra. Đợi khi anh thay xong, cô mang một chiếc khăn bông khô lau tóc cho anh, rồi đi bảo nhân viên sơn trang chuẩn bị cho anh một cốc nước gừng, do hai ngày nay trời đều mưa, thời tiết lạnh, trong sơn trang còn rất ít khách nghỉ, vì thế cũng ân cần chuẩn bị nước gừng cho khách khi cần.

Úc Linh đưa nước gừng tới trước mặt anh, vừa ngồi xuống đã hỏi ngay, “Chuyện Đạo diễn Chung là thế nào?”

“Vừa rồi anh gặp ông ấy ở trong núi, phát hiện ra một con sơn tiêu đang trêu đùa ông ấy, vì thế tiện tay cứu ông luôn” Hề Từ đáp, uống một ngụm nước gừng, ngước mắt nhìn cô hơi cứng đờ, trong mắt không cười tý nào.

Úc Linh cố sức làm cho mình bình tĩnh, nói, ‘Có phải là loại sơn tiêu mà em tưởng tượng ra không?”

“Đúng, đúng là loại em tưởng tượng đó, không phải là loại động vật linh trưởng ở Châu Phi, là loại tinh quái trong núi” Hề Từ cho cô một đáp án khẳng định.

Trong nháy mắt Úc Linh nhớ tới lúc còn nhỏ khi xem cuốn “Sơn Hải Kinh”, trong đó giới thiệu loại sơn tiêu thế này: Phía nam có cống người khổng lồ, mặt tay đều dài, toàn thân đen có lông, xám xịt, thấy ai cũng cười, môi dày mặt tái, ai thấy cũng phải trốn. Lại có chỗ trong báo khác đăng: Sơn tiêu hình dáng giống một đứa trẻ con, có đủ độc, đêm thích đi trêu chọc con người, gọi là tiêu.

Úc Linh nghẹn thở, lại hỏi tiếp, “Dị tượng trên núi là do sơn tiêu kia tác quái đúng không?”

“Không phải, sơn tiêu chỉ thích trêu chọc con người vào núi, nhưng không có bản lĩnh để làm ra chuyện lớn thế. Ở đây hơi thở khá phức tạp, anh còn phải đi xem xem thế nào đã”

Nghe nói thế, Úc Linh hơi rùng mình, để Hề Từ còn phải xem tình hình thế nào, chẳng lẽ là loại vật cực kỳ lợi hại sao? Trong nháy mắt cô quyết định ở lại sơn trang, nhất định không được ở một mình.

Hề Từ bưng ly trà gừng lên uống, rồi hỏi cô vừa rồi làm gì.

“…. Thì cùng Du Lệ tắm suối nước nóng, nhưng lại gặp phải một phụ nữ khó chịu, có thái độ khiến ai cũng ghét” Vẻ mặt cô hờ hững, nhưng lúc nói ra thì nói toạc ra luôn.

Thích thì chính là thích, ghét thì chính là ghét, tính cách cô thế, chẳng thích lươn lẹo. Không phải là không thích lươn lẹo mà bởi vì chẳng sao cả, thật sự không thích nói dối.

Hề Từ cười cười, lấy tay xoa xoa đầu cô, hơi cúi người xuống chạm nhẹ lên môi cô, hạ giọng bảo, ‘Tối chúng mình cùng đi tắm suối nước nóng đi”

Trong đầu chợt nhớ tới câu nói của Du Lệ lúc trước, “Chơi Suối nước nóng tẹt ga” cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn lạnh nhạt đồng ý.

Hai người nghỉ một lát, rồi nghe thấy tiếng đập cửa, mở cửa thì đã thấy đạo diễn Chung và hai trợ lý tới.

Đạo diễn Chung có một khuôn mặt trung niên thoạt nhìn rất nghiêm túc, hơn nữa làn da hơi đen, lúc không nói câu nào thì quả thật có thể gây áp lực với người khác, hơi giống thầy Chủ nhiệm lớp thời trung học, có rất nhiều người vừa nhìn thấy ông thì đã phát run. Nhưng dù tính như thế, cũng không ngăn được mọi người nhiệt tình với ông, đặc biệt là những diễn viên muốn ông chụp ảnh cho, lúc nào cũng đi đón đầu ông, nịnh ông, nhưng dù có nịnh thế nào thì ông lại càng nghiêm khắc hơn, là một vị đạo diễn có phong thái nghiêm chỉnh khó có được trong giới giải trí.

Lúc này đạo diễn Chung nhìn thấy Hề Từ, gương mặt nghiêm túc vốn có ngoài nụ cười trừ ra thì hai người trợ lý đứng cạnh ông cũng hơi kinh hoảng,. Song có thể nhìn ra lúc này đạo diễn Chung cực kỳ có cảm tình với Hề Từ.

Thấy người ta tới Hề Từ cũng không để mặc ngoài cửa mà mời họ vào, Úc Linh rót cho họ cốc nước sôi để nguội, rồi ngồi cạnh Hề Từ.

“Hề tiên sinh, vừa rồi đa tạ anh” Đạo diễn Chung nói.

Hề Từ lễ phép cười đáp, “Không sao, tôi cũng vừa lúc đi qua thôi”

Đạo diễn Chung rõ ràng rất cao hứng, “Mặc kệ thế nào, cũng may anh có đi qua, nếu không tôi hôm nay cũng không về được. Aizz, thằng nhóc có hứng phát triển trong ngành giải trí không? Nếu anh muốn thì ở bên điện ảnh tôi cũng có thể dành cho anh mấy nhân vật dự phòng”

Những lời này của đạo diễn Chung khiến hai người trợ lý giật mình, cả Úc Linh cũng kinh ngạc nữa. Tuy cô hơi lười, nhưng thân trong giới giải trí, cũng có biết chút ít về một số nhân vật, đặc biệt là vị đạo diễn Chung điện ảnh này, rất khó tính, biết bao người muốn nịnh bợ để chen vào nên ai ai cũng biết ông cả. Hề Từ tự nhiên cự tuyệt.

Đạo diễn Chung không nhụt chí, nhìn thoáng qua Úc Linh hỏi, “Vị này là…”

Trên mặt Hề Từ hơi đỏ, nói thẹn thùng, “Cô ấy là vợ của tôi, hôm nay chúng tôi mới lên núi chơi, tiện thăm bạn bè luôn”

Tuy thời tiết kiểu này mà lên núi chơi hơi có gì đó khác thường, nhưng đạo diễn Chung càng có khuynh hướng là Úc Linh lên thăm ban, nếu biết Du Lệ thì hẳn cũng là người trong giới giải trí, quả nhiên lúc hỏi biết Úc Linh là người của truyền thông Cảnh An, cùng một công ty với Du lệ.

Đạo diễn Chung liếc mắt nhìn kỹ Úc Linh một cái, nhìn ngoại hình thì là một người đẹp tự nhiên, trên mặt không có chút dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ, thầm gật đầu, lại nhìn bộ dáng vững vàng của cô, cũng không có ý cố lấy lòng mình, lại thêm hài lòng hơn.

Hai người trợ lý thấy thần sắc đạo diễn Chung, thì biết ngay là cái vị diễn viên nhỏ tên Giang Úc Linh này đã lọt vào mắt đạo diễn Chung, chỉ cần cô không làm thì đây chính là hy vọng lớn. Tuy họ hơi giật mình là cô thế mà đã kết hôn, nhưng hiện giờ minh tinh trong giới giải trí kết hôn cũng khác trước không cần phải giấu, đa phần ai cũng có thể dùng lý trí để đối đãi, nhìn chung cũng không có vấn đề gì lớn.

Hề Từ cũng không phải là người nhìn sắc mặt người khác, thấy đạo diễn Chung cứ khăng khăng muốn cảm tạ ơn cứu mạng của mình thì bảo, “Nếu sau này đạo diễn Chung có bộ phim nào thì có thể cân nhắc đến Úc Linh chút, cô ấy rất tốt”

Hai trợ lý toát hết mồ hôi, vị tiểu soái ca này nhìn khá xinh đẹp, sao lại ngây thơ đến thế chứ?

Úc Linh cũng bị anh làm cho ngơ ra, không ngờ Hề Từ lại nói thẳng ra thế, lại nhìn đạo diễn Chung thấy ông cũng có vẻ không khó chịu, cô cũng không để trong lòng. Với giới giải trí, cô cũng không có dã tâm gì, thuần túy là tùy hứng muốn gây chút với người nhà họ Giang mà thôi, đi đến đâu cũng được cả.

Mà càng khiến cho họ thêm giật mình là, đạo diễn Chung không những mất hứng, mà ngược lại còn bảo, “Được, Hề Tiên sinh yên tâm, chuyện của Giang tiểu thư tôi sẽ để ý”

Lại nói thêm mấy câu, rồi đạo diễn Chung rời đi. Sau khi đạo diễn Chung rời đi,

Úc Linh nhìn vẻ mặt đầy cao hứng của anh chàng, hỏi, “Sao anh lại tranh thủ tìm vai diễn cho em với đạo diễn Chung thế?”

“Anh nghe nói ông ấy chụp ảnh rất được, có nhiều minh tinh đều muốn trở thành nhân vật trong ảnh của ông ấy, chẳng lẽ em không muốn sao?” Nói đến đây, Hề Từ hơi thấp thỏm lo lắng, lo chuyện mình tốt bụng lại thành ra chuyện xấu.

Úc Linh ngưng lại, đem cái câu “Em chẳng sao hết” nuốt xuống, gật đầu nói, ‘Đạo diễn Chung dĩ nhiên là khá tốt”

Hề Từ lúc này rất cao hứng cười tít mắt, “Vậy là tốt rồi”

Nhìn bộ dạng cao hứng của anh, chỉ cần cô thích thì anh cũng thích, Úc Linh cũng không biết rõ cảm giác trong lòng thế nào nữa.

Hiện giờ cô mới hơi hiểu rõ tính cách người đàn ông này, nhìn thì giống như một đứa trẻ to xác, thỉnh thoảng cũng có chút ngây thơ chẳng hiểu gì, ý nghĩ rất đơn giản, cũng không biết có phải nguyên nhân thường xuyên tiếp xúc với yêu ma quỷ quái hay không nữa mà về mặt đối nhân xử thế lại hơi ngây thơ. Vì vậy nên vừa rồi cứ vậy mà nói toạc ra với đạo diễn Chung dành một vai diễn điện ảnh cho cô, trong giới giải trí thì người ta vốn không có khả năng làm thế, chỉ là anh cất lời thì đạo diễn Chung đã đồng ý ngay, vốn không ngờ cô thấy không thích hợp.

Lại có một lần, Úc Linh vì một lần xúc động quyết định gật ngay. Người đàn ông vừa biết làm việc nhà lại có thể bắt quỷ thu yêu, còn có thể trợ giúp vợ trong sự nghiệp, thật sự quá hoàn mỹ.

*

Bên đó, hai người trợ lý của đạo diễn Chung cũng không hiểu vì sao đạo diễn Chung lại sảng khoái đồng ý như thế, nên biết rõ tính tình đạo diễn Chung phải nói là cố chấp quá mức, chỉ cần phim của ông thì do chính ông định đoạt, đến mặt mũi nhà đầu tư cũng chẳng nể nang gì, những người không qua ông khảo hạch, thì vốn chẳng có cách nào tham gia bộ phim của ông cả.

Nhưng lúc này khi vị tiểu soái ca kia nói một câu, ông đã đồng ý ngay, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

“Đạo diễn Chung, sao ông lại…” Một người trợ lý không hiểu hỏi, “Tuy vị Giang Tiểu thư đó là bạn thân của Du tiểu thư, nhưng cũng chưa từng nghe qua tên cô ấy mà”

Ngầm nói là, vốn là người bên cạnh, kỹ thuật diễn chắc giống bình hoa di động, nên mới không nổi tiếng gì cả, thật sự cứ thế tùy ý đồng ý hay sao?

Thần sắc đạo diễn Chung không thay đổi, nói chậm rãi, “Các cậu thì biết gì chứ? Vị Hề Từ đó, chính là… vẫn là tôi được lợi nhất”

“Hả?”

Hai vị trợ lý mờ mịt nhìn ông, nhưng đạo diễn Chung đã ngừng lời, chậm rãi đi mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.