Người Chồng Yêu

Chương 79: Chương 79: Chương 76




Từ sau lần gặp ông ngoại bị luyện thành Quỷ Vương ở thôn Ô Mạc, trong lòng Úc Linh vẫn còn đầy tâm sự, sau đó lại phát hiện ra người mẹ đã chết của mình thế nhưng không tiến âm phủ đi đầu thai, trong lòng cô luôn cảm thấy chắc hai người đều bị hại.

Chuyện Thân Đào mưu đoạt ấn triện phong thủy, Úc Linh cũng từ chỗ Mễ Thiên Sư biết được một ít chuyện từ đầu tới cuối, biết được trên thế gian này còn có thiên sư chính thống, họ tuân thủ quy định làm việc của thiên sư, đều bị quản bởi điều lệ ước thúc về hành động lời nói, không dễ hại người. Trừ lần đó ra thì còn có một ít thiên sư không chính thống, làm việc vô độ, không bị quản thúc, thiện ác chỉ trong suy nghĩ, không biết có bao nhiêu người bị chết trong thủ đoạn bỉ ổi của họ rồi.

Những thiên sư phi chính thống đều có một đặc điểm, xuất thân là chiêu số hoang, thân phận vô cùng khả nghi, hơn nữa làm việc quá mức tàn nhẫn trái với cách làm của thiên sư, phạm vào rất nhiều án tử, người của tổ Dị Văn cũng đều truy tra tung tích của họ.

Hiện giờ, bọn họ có thể xác định chuyện ông ngoại bị luyện thành Quỷ Vương đó là do thế lực của bọn thiên sư phi chính thống gây ra, mặc dù không biết những kẻ đó là ai, song loại quỷ thuật cấm kỵ này thì không phải do thiên sư chính thống làm ra.

Từ chuyện Cát Tân bị trúng tà cũng rõ, kẻ đứng đằng sau thủ đoạn độc ác, là do thiên sư không chính thống gây ra. Tuy không biết thiên sư này có phải là thế lực đó không, nhưng Úc Linh vẫn muốn tra một chút.

Hề Từ dĩ nhiên biết ý nghĩ của Úc Linh, lập tức trầm ngâm một lúc, quay đầu hỏi Vu An, “Đối phương còn an bài gì nữa không?’

Vu An không rõ ý họ là gì, nói thành thật, “Tôi cũng không biết, tôi đã nói hết mọi điều mình biết cho mọi người rồi. A, đúng rồi, kẻ đó còn bảo tôi qua vài ngày nữa thì đem dây thừng đỏ đó để lên người Cát Tân” Nghĩ đến chuyện đó ông ta nói ngay.

Cát Tân lập tức quay đầu nhìn đám dây thừng đỏ trên bàn kia, không rõ não vừa nghĩ tới cái gì, vừa sợ vừa giận, nhào tới bóp cổ Vu An, giận dữ kêu lên, “Các người không phải muốn tôi chết hả? Tôi rốt cuộc làm gì có lỗi với các người, cũng bị các người hại thành như vậy, sao ông không chết đi…”

Vu An bị bóp cổ khó thở, nói khó khăn, “Đúng….xin lỗi…. buông ra…”

“Xin lỗi thật thì có ích gì hả? Có thể để cho tôi trở lại giới giải trí được không? Có thể để cho tôi khôi phục lại tâm linh được không? Có thể để cho toàn thế giới quên hết tất cả được không? Thế giới của tôi xem như đã bị các người hủy cả rồi!” Cát Tân bi phẫn nói.

Cuối cùng vẫn là Hề Từ đạp cho Cát Tân một cái, mới khiến cho Vu An khỏi bị vận mệnh bóp chết.

Vu An liều mạng ho khan, mãi một lúc sau mới nói, “Tôi còn xui xẻo ….hơn cả cậu…. nữa, nếu không….cậu… với tính tình thế này, bọn họ sẽ biến cậu trở thành mục tiêu sao? Tôi chỉ là người đại diện của cậu… đã bị theo dõi, nói gì thì nói, người ta để ý tới trước chính là cậu, sau đó mới tìm tới tôi, tôi cũng vậy bị cậu liên lụy…”

Vu An nói không sai, ít nhất so với trúng tà quá sâu bây giờ Cát Tân khôi phục lại còn thông minh hơn, hiểu rõ chỉ lấy cớ tìm mình.

Cát Tân im lặng, đờ đẫn một hồi lâu cuối cùng mới có phản ứng, cả giận nói, “Rõ ràng là do chuỗi phật châu của ông hấp dẫn để những người đó chú ý tới ông, đâu có gì liên quan tới tôi chứ? Chính là ông làm hại, ông hại tôi thành như thế, tôi có chết cũng không tha cho ông đâu!” Nói xong, nhìn gã oán độc, rốt cuộc cũng không thò tay ra bóp cổ gã ta nữa.

Cả hai người đó cãi nhau, Hề Từ thì cùng Úc Linh thương lượng làm cách nào để dụ kẻ thiết kế đằng sau Cát Tân tới.

“Có cần Mễ Thiên Sư giúp không?’ Úc Linh hỏi, nếu đến lúc đó mà cần thiên sư đấu pháp, có Mễ Thiên Sư thì cũng có thể giúp khá nhiều. Không phải là cô không tín nhiệm Hề Từ, mà chồng của cô dĩ nhiên là chuẩn nhất, yêu quỷ còn không sợ huống chi là đối phó với quỷ quái linh tinh gì đó, có vẻ làm thiên sư rất thành thạo.

“Đại Mễ giờ không ở B thị, nghe nói hiện giờ đang ở hải đảo tróc quỷ nước, ở mỗi hải vực nơi đó đang bị quỷ nước làm loạn” Hề Từ bảo.

Úc Linh, “…” Hóa ra thiên sư là làm việc thế sao? Quỷ nước nghe qua thì thực đáng sợ, Úc Linh thấy tóc gáy hơi dựng lên, xua vội những thứ này đi, trông mong nhìn Hề Từ hỏi, “Vậy phải làm sao đây?”

“Thiết kế cạm bẫy gài hắn xuất hiện đi” Hề Từ trầm ngâm nói, cầm lấy dây thừng đỏ kia. Rõ ràng là sợ Úc Linh vẫn không quản được lòng tốt của mình, không kìm được hỏi, “Dùng nó để làm gì?”

Nhìn dây thừng đỏ này, khác hẳn cái dây thừng đỏ Vân Tu Nhiên chuyên đi bắt quỷ kia, màu sắc dây này đỏ sậm, như dùng thứ chất lỏng nồng nặc nào đó bôi lên, nhìn không rõ lắm.

Cát Tân và Vu An cũng bị thứ dây thừng đỏ này gây tác dụng cùng quay đầu lại.

Hề Từ nhìn cô, khóe môi nhếch lên, dùng giọng cực kỳ ôn hòa dịu dàng nói, “Đây là loại dây thừng đỏ dùng máu của bốn mươi chín ngươi chết oan nhuộm mà thành, trên mặt dây quấn đám lệ khí cực ác, người có thân thể suy yếu một khi bị nó trói, lập tức chết đột ngột ngay, sau khi chết không thể siêu thoát”

Chỉ rõ ràng là một câu vô cùng ôn hòa hiền lành dịu dàng mà khiến mọi người ở đây có cảm giác một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bò lên, không kìm được sợ run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn sợi dây đỏ trông vô hại kia. Úc Linh không kìm được dán sát gần anh, muốn cách xa nó ra.

Cát Tân lại khoa trương, nhảy thẳng tới sau lưng Hề Từ, bộ dạng như ôm đùi. Chỉ có Vu An thì vẫn bị trói gô, cho dù sắp bị dọa tè ra quần vẫn chẳng cách nào nhúc nhích cách xa nó được.

Hề Từ vỗ nhẹ lên bả vai Úc Linh, nói tiếp, “Tuy thứ này hung ác vô cùng, nhưng mặt trên có thuật pháp thiên sư giúp, đến lúc đó có thể dùng thứ này mê hoặc hắn, dẫn kẻ nọ tới”

“Vậy vậy…. muốn muốn muốn…. sao sao, dẫn thế nào tới?” Cát Tân run rẩy hỏi. Hề Từ lại mỉm cười nói, “Tối sẽ có đáp án’

Cả ba người không dám hé răng, nhìn vẻ mặt tuấn tú của anh, bất giác vừa thấy sợ hãi vừa chờ mong, điển hình không làm không chết.

Nói xong, Hề Từ kéo tay Úc Linh đứng dậy nói, “Đã muộn giờ cơm rồi, chúng ta trước tiên đi giải quyết cơm chiều đã, ăn no rồi tối mới làm việc’

Cát Tân lập tức cầm ngay ví tiền trên bàn, vẻ mặt hào khí nói, “Các người muốn ăn gì tôi mời”

Hề Từ không để ý tới anh ta kéo Úc Linh ra cửa, Cát Tân da mặt dày đuổi theo sau, Vu An thì tiếp tục chịu khổ bị trói chặt ở trong phòng.

Cả ba người đến nhà hàng gần đó ăn cơm, Cát Tân gần như hận không thể biến thành người hầu nhỏ hầu hạ hai người ăn cơm, ngoan ngoãn hầu hạ họ đầy đủ, để họ còn giúp anh ta bắt được cái kẻ thiên sư tà ác kia.

Nhưng Hề Từ thực ra lại ghét anh ta vướng tay chân, đá anh ta sang một bên, cau mày nói, “Ngồi xuống, đừng cản trở chúng tôi ăn cơm” Nói xong, thì múc một bát canh cho Úc Linh.

Cát Tân không dám chọc giận anh, uất ức ngồi một chỗ, mắt nhìn hai người chằm chằm, chỉ cần bọn họ cần thứ gì thì anh ta nhất định lao lên làm ngay. Nhưng nhìn rõ lâu đột nhiên cảm thấy cử chỉ của hai người đó, đặc biết biết có thể họ là tình nhân, vẻ mặt quả thật như ăn cứt chó vậy.

Đợi sau khi ăn xong, Cát Tân mới cẩn thận mở miệng dò xét, “Tiểu thư Giang, hóa ra cô cũng là nghệ sỹ của Cảnh An, sao trước đây tôi chưa từng thấy qua cô vậy?”

“Bởi vì tôi không hay đi công ty, vẫn ở bên người nhà suốt” Úc Linh thuận miệng đáp.

Lừa người! Hôm qua còn thấy An Như và cô ấy ăn cơm cùng nhau, các cô nhất định là biết nhau. Ai mà chẳng biết nói An Như là kim bài đại diện Cảnh An, đứng đầu giàu có, muốn nâng đỡ ai mà chẳng quá đơn giản, đặc biệt là điều kiện ngoại hình Úc Linh vô cùng đẹp, hôm nay còn nổi tiếng trên mạng nữa, sao chẳng thấy nổi tiếng chứ?

Tuy thấy hơi khó hiểu, nhưng nhìn cô vẫn bộ dạng lạnh lùng thản nhiên, cũng thấy không sao. Ăn cơm xong, trời đã tối hẳn.

Cát Tân vô cùng rối rắm, quyết định không mang cơm chiều cho Vu An, trước đây Vu An tuy có vẻ chăm sóc cho anh ta, nhưng lần này lại hại anh ta thảm hại vậy, ý nghĩ xấu nảy ra, cho ông ta bị đói một hai bữa cũng chẳng sao.

Lúc ba người trở lại nhà Cát Tân thì phát hiện ra nhà Cát Tân lại bị quỷ chiếm mất rồi.

Sau khi mặt trời lặn, trong trời đất ánh sáng cuối cùng biến mất, âm khí bị đọng một ngày lại tiếp tục ngưng tụ trên mặt đất, đặt biệt trong nhà Cát Tân còn có một tụ âm trận, khi mặt trời lặn, âm khí ở đây tụ nhanh nhất, cũng là cực hấp dẫn quỷ quái nhất.

Hôm nay ngoài con quỷ hôm qua Úc Linh biết nhận làm đệ tử nữ quỷ kia ra, thì có mấy con mới vừa tới, hôm qua đến đây nguyên nhân bị Hề Từ dọa chạy, thì đã chạy sạch, còn những con mới tới này không biết ở đây có một đại yêu, tự nhiên theo âm khí mà đến.

Mở cửa ra, nhìn thấy đám quỷ trong phòng, trước mắt Úc Linh biến thành màu đen.

Nhưng Cát Tân hiện giờ thực ra không mở mắt nên cũng không nhìn thấy quỷ, biểu hiện khá bình thường, chỉ cảm thấy sau khi mặt trời lặn, trong nhà đột nhiên trở nên âm u lạnh lẽo hơn, khiến trong lòng anh ta đập lộp bộp, vừa sợ hãi nhìn chung quanh, vừa tự an ủi mình, thế giới này là thế giới khoa học, anh ta cũng không thấy được gì hết!

Nữ quỷ bay tới trước mặt Hề Từ, làm ra dạng thi lễ cực kỳ tôn trọng, mở miệng nói, ‘Hai vị đại nhân, tối qua tôi đã tra xét một lượt mọi nơi gần đây, không phát hiện ra người nào khả nghi, ban ngày cũng không có kẻ nào khả nghi tới đây’

Hề Từ ừ một tiếng, nói với cô, “Đêm nay ta muốn dụ dỗ kẻ vẽ tụ âm trận này tới, cô ở gần đó canh gác, nếu lúc đó thấy có tình hình gì thì tới đây ngay”

Nữ quỷ vui sướng lên tiếng đáp lại, rồi xuyên tường đi ra ngoài.

Lúc nó đi rồi, mấy con quỷ mới ở trong phòng mới cảm giác được hơi thở đáng sợ trên người Hề Từ, đại khái không dám thở mãnh, thấy anh không có phản ứng gì mới chạy nhanh xuyên tường đi mất.

Cát Tân đột nhiên nghe thấy anh nói, hơn nữa không rõ là nói với ai, bất giác da gà nổi đầy, hỏi cẩn thận, “Hề tiên sinh, anh đang nói chuyện với ai thế?’

“Đương nhiên là quỷ rồi” Úc Linh tốt bụng nhắc nhở, thấy anh ta sợ tới mức mặt trắng bệch, tay chân cứng ngắc, bất giác mất thăng bằng.

Ai cũng đều sợ quỷ, không lý nào chỉ có mình cô sợ hãi cả. Tiếp đó Hề Từ đi làm công tác chuẩn bị, hơn nữa còn dẫn mấy con quỷ tới.

Cát Tân trở về phòng nhìn Vu An, Úc Linh thì bối rối một chút, xem xét mấy con quỷ bị Hề Từ đem tới, quyết đoán đi theo Cát Tân vào trong xem Vu An, xem Cát Tân ép Vu An còn tốt hơn là nhìn mấy con quỷ này.

Úc Linh quyết đoán đi rồi, lại không nói cho Hề Từ biết cô đi ra, cũng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt vốn tuấn tú ôn hòa trong nháy mắt biến thành lạnh lẽo, nhìn về phía mấy con quỷ kia đầy lạnh lùng, thốt lên, “Ta gọi các ngươi tới là muốn các ngươi giúp cho một việc, nếu không muốn thì cứ việc đi”

Mấy con quỷ ác nghĩ thầm trong lòng: Ngài chỉ cần phất tay là có thể nghiền nát bọn tôi, bọn tôi dám đi sao? Dám đi sao? Dám đi hay sao?

Loại yêu từ trước tới giờ đều ích kỷ lạnh bạc, không xem sống chết, mấy con quỷ chỉ đành tự nhận xui xẻo, ai bảo bọn chúng ham âm khí trong phòng này lắm vào, ai ngờ đụng ngay địa bàn của một con đại yêu ở đây chứ. Thật rõ xui xẻo mà.

Trong phòng lúc này tâm tình của Vu An và mấy con quỷ dữ đều giống nhau, thật sự thấy quá xui xẻo.

Lúc chạng vạng Vu An tới đây tìm Cát Tân, sau đó gã bị đánh ngất trói chặt lại, có thể nói là bảy tám giờ chưa được ăn gì, hiện giờ đói lả, nhưng mà mấy người này chẳng nghĩ muốn cho gã ăn, Vu An này trúng tà quá sâu lại còn bị tên thần kinh nhớ nhung vặt sạch lông tóc, chẳng phải rất khổ đó sao.

Nhìn trên mặt gã lộ ra thần sắc dữ tợn, chính Cát Tân kẻ đang vặt sạch lông tóc của gã tát gã một cái, “Tôi bị ông hại thành như thế, lông tóc của ông thì sao nào? Tôi càng muốn vậy, sau này lông tóc ông dài một sợi thì tôi cũng vặt… sạch sẽ hết!’

Nói xong lại tiếp tục vặt lông tóc.

Vu An, “….”

Vu An đưa mắt lên người Úc Linh cầu cứu. Úc Linh uống một ngụm trà sữa nóng, thần sắc bình tĩnh nhìn Cát Tân vặt lông tóc, cô chẳng chút lo lắng đối với một kẻ còn chưa khôi phục lại bình thường tý nào.

Vì thế Cát Tân với tố chất thần kinh đem vặt sạch sẽ hết toàn bộ lông tóc trên người Vu An, dưới ánh đèn, cả một cái đầu bóng loáng sáng trắng. Hơn nữa khuôn mặt vì không còn lông mi nên thoạt nhìn có vẻ rất quỷ dị khó nói.

Hóa ra hành vi của kẻ sau khi bị trúng tà không phải chuyện đùa, Úc Linh bất giác hiểu ra.

Cát Tân sau khi vặt sạch lông tóc trên người Vu An xong, Hề Từ cũng biết được kha khá, lúc tiến vào thấy Úc Linh đang cầm một ly trà sữa nóng ngồi chỗ đó quan sát, mặt đen lại, kéo cô vào lòng xoa xoa, lại hôn nhẹ nói, “Đừng nhìn mãi, mỏi mắt’

Úc Linh ngoan ngoãn đáp lại, đưa trà sữa cho anh uống một hớp. Vu An và Cát Tân thì bị coi như không có vẻ mặt nhăn nhó như chó gặm.

Bóng đêm ngày càng tối đen, trăng lặn trong mây, tiểu khu trở nên im lặng lạnh lùng hẳn lên.

Trong đại sảnh, màu đỏ của dây thừng cột lấy một bàn tay người cỏ, một trận gió lạnh thổi tới, người cỏ đột nhiên động đậy, tay chân cứng ngắc đứng lên, liều mạng kéo dây thừng đỏ trên người, nhưng lại không dựt ra được, chỉ đành giãy giụa trên mặt đất.

Một cảnh này thực sự khiến người ta thấy kinh khủng, Úc Linh và Cát Tân trốn trong phòng trong nhìn lén qua khe thấy mà sợ run bắn lên cả người nổi đầy da gà. Rõ ràng nhìn không ra Cát Tân bị mê hoặc nhưng Úc Linh lại thấy rất rõ, vì thế mới bị sợ tới mức không nuốt nổi tý nào.

Sở dĩ người cỏ đó có thể động đậy được là vì ở đó có đám quỷ ác bám vào, ác quỷ bị nhốt trong người cỏ, trên người cột dây thừng đỏ, rất khó chịu, lại cực kỳ hưởng thụ, dây thừng đỏ này với con người mà nói là hung khí hại người, nhưng với quỷ mà nói lại là vật đại bổ, xem như được đền bù.

Hề Từ buồn cười kéo cô vào lòng xoa nhẹ, nói, “Nếu sợ thì đừng nhìn nữa”

Úc Linh cọ cọ trong lồng ngực ấm áp của anh, nói, “Nhưng em lại rất tò mò mà”. Vốn sợ nhưng lại muốn xem, cô cảm thấy mình hết thuốc chữa mất rồi. Cát Tân cũng tương tự hết thuốc chữa y thế.

Hề Từ cảm thấy cô hành động vậy lại rất đáng yêu, nên không khuyên nữa, mặc cô vừa nhìn vừa sợ, rồi lại vừa dán sát cọ cọ bên cạnh mình.

Mãi cho tới tận nửa đêm, lúc mọi nơi đều yên tĩnh, gió âm thổi tới, sau đó cửa bị gõ nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.