Người Chồng Yêu

Chương 87: Chương 87: Chương 84




Sau khi thu dọn xong mọi thứ cả hai rời khỏi khu mộ, vui vẻ tiễn họ là một đám quỷ không đếm xuể, quả thật một đường tiễn đưa vô cùng hoành tráng.

Có thể tiễn bước hai vị này, đám quỷ đây vô cùng vui mừng, dù sao nguyên bản khu mộ này vốn là địa bàn của lệ quỷ kia, ức hiếp đám quỷ này không thở nổi, cứ lo lắng bị cắn nuốt bất cứ lúc nào, cho dù thế, con lệ quỷ kia cũng coi như là đồng loại của bọn chúng, đồng loại có thể chấp nhận hơn ngoại tộc.

Song ai biết đêm nay đột nhiên có một đại yêu đến đây, cũng chưa ra tay đã khiến chúng sợ trốn mất, kết quả cả con lệ quỷ cũng không phải là đối thủ, loại tôm tép như chúng đây lại càng không thể.

Con đại yêu này cực kỳ nguy hiểm, nó chỉ mất đúng một phút đồng hồ mà đã khiến chúng càng thêm lo lắng hãi hùng, đi thì tốt rồi.

Cứ vui vẻ tiễn đưa như thế so với quy cách tiễn đưa các nguyên thủ quốc gia cũng không kém, dù gì thờ số lượng quỷ ở đây nhiều lên mấy vạn, nhưng Úc Linh tuyệt đối không thấy vinh hạnh, mà ngược lại sợ tới mức bám chặt Hề Từ, hai mắt không dám nhìn loạn, cứ vùi đầu đi thẳng rời khỏi khu mộ, ngồi vào trong xe lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hề Từ sờ mặt cô, thấy cánh môi cô tái nhợt khẽ hôn nhẹ rồi mới lái xe rời đi. Về đến nhà thì đã khuya rồi.

Úc Linh ngồi thẳng vào ghế salon, uống xong một ly đường đỏ Hề Từ nấu, cả người lúc này mới khôi phục bình thường, bất giác hơi mệt mỏi. Đến lúc này cô bình thường sẽ không còn tinh thần, tuy trong khoảng thời gian này có lúc cũng đánh loạn với sinh vật chung, tuy nhiên không nhiều.

Cô cố chống cơn buồn ngủ hỏi, “Mẹ em đâu?”

Hề Từ lấy hộp gỗ từ trong tay nải ra, bảo, “Cái này là lấy cây lim khắc trận pháp tạo thành, tạm thời để mẹ ở trong này cũng được”

Úc Linh gật đầu, sờ sờ hộp, ngẩng đầu nhìn Hề Từ cười cười, nói, “Em tin tưởng anh”

Hề Từ mang bức ảnh chụp và cái hộp gỗ cất cẩn thận, kéo cô về phòng, nói, “Muộn rồi, đi tắm trước rồi ngủ chút đi”

Úc Linh xoa xoa mắt, nói mơ hồ, sau đó như du hồn bị anh đẩy vào phòng tắm.

Hề Từ đã chuẩn bị tốt quần áo ngủ cho cô, đi vào trước phòng tắm không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, dừng chân, mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một người hẳn là nên tắm thì lúc này đang ngồi ngủ trong bồn tắm, y phục trên người chưa cởi hết ra.

Anh hơi bất đắc dĩ, trong lòng dâng lên cảm giác cổ quái ê ẩm, khiến anh bất giác không thể nói rõ là cái gì, đại để là một loại thương tiếc và sợ hãi đi chăng, thương tiếc cho cô bị yêu cổ quấn thân mệt mỏi, trên vai gánh gánh nặng không phải của cô, không có cuộc sống như người bình thường, sợ mình không kịp cứu cô, sinh mệnh của cô đến phút cuối sau đó rời anh ra đi.

Lúc trước chưa biết cô, anh chưa bao giờ biết được có một ngày mình sẽ vì một con người mà lòng loạn như thế này, không thể khắc chế nổi.

Hơi trầm mặc, anh vén tay áo lên, đi tới trước bồn tắm, kéo cô từ trong nước dậy, giúp cô cởi hết quần áo trên người ra, sau đó lại tắm sạch người cô. Nhìn thân hình hoàn mỹ bóng loáng trong nước, hai vú thẳng tắp cùng nụ hồng, vòng eo mảnh mai, nơi thần bí giữa hai chân, khiến anh mặt hơi đỏ, không kìm được chỉ muốn nhìn thêm, mặt lại càng đỏ hơn chút.

Giống đực khác hẳn giống cái, trên người là thấy rõ nhất. Cuối cùng lúc ôm cô lên trên giường, Hề Từ thở phào, lau lau mũi. Vừa rồi mũi chảy máu, có thể là do trời nóng nực, khí nóng trong cơ thể quá nhiều đi.

Đợi lúc anh tắm xong, nằm lên giường, ôm chặt cô vào lòng nhắm mắt lại, cuối cùng một ngày cũng xong.

***

Sáng sau Úc Linh tỉnh lại thì đã bỏ mất bừa sáng, lúc này cũng tới giờ ăn cơm trưa. Cô nằm trên giường một lúc, mãi cho đến khi Hề Từ tiến vào nhìn thấy anh ngồi lên mép giường, cô mới lăn tròn vào trong lòng anh, gối đầu lên chân anh, hai tay ôm lấy eo anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, cả thế giới khiến cô bỗng trở nên yên tâm hẳn.

Hề Từ ôm cô, khom người cọ cọ mặt cô, cười bảo, “Không rời nổi giường sao? Chẳng phải nói với anh là hôm nay muốn đi tìm ba ở công ty để lấy chìa khóa đó sao?”

Úc Linh hôn nhẹ anh, kêu lên, “Chỉ thêm 5 phút nữa thôi”

Sau năm phút, Hề Từ kéo cô đứng dậy, đẩy mạnh vào trong phòng vệ sinh rửa mặt, rồi kéo cô xuống lầu ăn sáng. Vừa ngồi vào trước bàn ăn, thì chuông cửa vang lên.

Hề Từ đi ra mở cửa, ngoài cửa là Lâm Tứ.

“Hề lão đại, có bưu phẩm của anh chuyển tới” Lâm Tứ cất lời, sau đó đi theo Hề Từ đến chào Úc Linh một câu, “Tiểu thư Giang, xin chào”

Úc Linh khẽ gật đầu với anh ta, hỏi, “Tự dưng sao lại có bưu phẩm gì thế? Có muốn vào uống chút nước không?”

Lâm Tứ định cự tuyệt sau đó chạm phải ánh mắt Hề Từ, nói ngay, “Vậy thì cảm ơn tiểu thư Giang”

Sau khi vào nhà, Lâm Tứ nhận lấy cốc nước Úc Linh đưa, nói luôn “Là bưu phẩm vị huynh đệ ở hải đảo bên đó”

Nghe được bưu phẩm ở hải đảo bên đó, lúc đầu Úc Linh nghĩ ngay tới Mễ Thiên Sư ký gửi gì đó đến rất nhanh. Nhưng mới qua một đêm thôi, hôm nay đã có tin tức của huynh đệ đến trưa nay, đây chẳng phải là quá nhanh sao? Cảm giác này thấy công ty anh em làm việc thật quá chuyên nghiệp. Không, hay là nói Mễ Thiên Sư thực sự là bạn chí cốt.

Trong lòng Úc Linh cao hứng mấy phần, hỏi tiếp, “Đúng rồi, dượng của tôi họ có đi tới quán mua hoa của các cậu không? Dượng tôi tên Niếp Ung Hòa, vợ ông ấy là An Như. Tôi thấy cây cỏ trong quán các cậu cũng được lắm, nên giới thiệu cho họ rồi”

Lâm Tứ nghe xong giật mình bảo, “Là bọn họ Niếp tiên sinh sao, hôm qua lúc chạng vạng họ có đến, nói là có người giới thiệu, hóa ra là tiểu thư Giang sao? Cảm ơn tiểu thư Giang đã quan tâm đến việc làm ăn buôn bán của quán” Điều này càng khiến Lâm Tứ thích thú cười với Úc Linh, cảm thấy vị này rất quan tâm tới chuyện làm ăn của cửa hàng bán hoa, thật sự là một người tốt.

Úc Linh gật gầu, sau khi hỏi xem nhóm An Như chọn cây gì, rồi mới để Lâm Tứ rời đi.

Đợi sau khi Lâm Tứ đi rồi, Úc Linh lấy một miếng hoa quả gọt xuống, ngồi xổm bên cạnh nhìn Hề Từ mở gói quà của huynh đệ ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc hòm hai khóa ngọc, nhìn ngọc này cũng không trong suốt lắm, hoa văn trên đó vô cùng tinh xảo, thậm chí có một số cái khó nói nên lời.

“Đây là một pháp khí để dưỡng hồn, bên trong có một tụ âm trận thiên nhiên, dùng để dưỡng hồn là thích hợp nhất” Hề Từ nói bình thản, trong lòng lại vô cùng vừa lòng với sự thức thời của Mễ Thiên Sư.

Úc Linh nghe xong, dĩ nhiên vô cùng cao hứng, quan sát một chút, tự dưng không nhìn ra cái gì, đem nó giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp hỏi, ‘Vậy lúc nào có thể bỏ hồn phách của mẹ vào được?’

“Tới tối đi”

Vẫn câu nói đó, ban ngày dương khí mạnh, tốt nhất không nên tùy tiện lấy hồn phách ra, đỡ cho loại hồn phách hơi yếu ớt bị tổn thương nguyên khí.

Úc Linh không có ý kiến gì với quyết định của anh, giờ đã tìm được hai hồn hai phách của mẹ rồi, những phần còn lại chắc là nhanh có thể tìm được thôi, điều này khiến cô vô cùng có sức sống, muốn nhanh chóng đi thu thập một hơi cho xong, đến lúc đó có thể gặp lại mẹ, cho dù mẹ đã trở thành quỷ cũng không sao.

Tuy cô sợ quỷ, nhưng với người nhà, bất kể biến thành gì cô cũng không sợ.

Tiếc là cảm xúc cô bốc cao, trong mắt Hề Từ thì những điều này không bằng cô chưa ăn cơm đúng giờ, bảo vệ sức khỏe thân thể là quan trọng nhất, ép cô ngồi ăn cơm trưa tiếp.

Gắp một miếng sườn muối tiêu vào bát, Úc Linh đột nhiên nghĩ ra gì đó, tò mò hỏi, “Tối qua gọi điện thoại, trưa nay đã có thứ tới, Mễ Thiên Sư đi đâu tìm công ty chuyển fax mà tốc độ nhanh quá vậy”

Sắc mặt Hề Từ không đổi bảo, “Mễ Thiên Sư gửi một chuyến hàng này là giao qua rất nhiều người, ba dòng chín đường đều có cả, không phải chuyện mình làm, chuyện này có đáng kể gì đâu”

Sau khi Hề Từ và Úc Linh kết hôn, thái độ Hề Từ rất rõ, chỉ cần có mắt thì mọi người sẽ không dám khinh thường sự tồn tại của Úc Linh, Mễ Thiên Sư tự giác kết bạn tốt với Hề Từ, sau đó có chuyện gì phiền phức cũng đều tìm Hề Từ, nào dám chậm chạp đối đãi với Úc Linh, chỉ cần cô gái như cô mở miệng cho dù có phải xuống núi đao biển lửa Mễ Thiên Sư cũng không hai lời, chỉ mong sau này cô có thể giúp khuyên Hề Từ chút, để Hề Triển Vương đừng có làm gì quá tùy hứng là được.

Úc Linh cảm thấy lời anh nói thế này rất có lý, cũng không thấy kỳ lạ, biết đâu công ty chuyển phát nhanh của người ta cũng vì thiên sư mà làm bất cứ cái gì để phục vụ đó.

Ăn cơm trưa xong, Úc Linh nghỉ ngơi một lúc rồi thay quần áo, cùng Hề Từ lái xe đi đến tổng bộ tập đoàn công ty Giang thị.

Trước sảnh tiếp đón vẫn là vị tiếp tân hôm qua, vừa thấy họ mắt mở to nhìn, vốn chưa cần họ mở lời cô nàng đã đon đả chào hỏi, “Xin hai vị đợi chút, tôi lập tức thông báo cho thư ký Lý ngay ạ”

Trên mặt Úc Linh đeo kính, lãnh đạm gật đầu. Hề Từ đứng ở cạnh cô, trên mặt hơi cười cười, bộ dáng lịch sự tao nhã tuấn tú đó đều được bao con mắt mọi người để ý, dù gì thì người có bộ mặt đẹp đâu đâu cũng là tiêu điểm, hơn nữa chiêu bài này của thư ký Lý, khiến ai ai cũng không kìm được mà suy đoán thân phận của họ.

Nhưng thư ký Lý còn chưa kịp xuống thì đã thấy một phụ nữ mặc bộ trắng từ trong thang máy đi ra, cô nàng vốn đang cúi đầu nói chuyện với người thư ký bên cạnh, ai ngờ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai người trong sảnh, bất giác sững sờ.

“Bà chủ…” Nữ thư ký thấy bà chủ đột nhiên im lặng, thì thấy kỳ lạ, chỉ thấy bước chân cô nàng di chuyển, hướng về phía đôi nam nữ tồn tại vô cùng mãnh liệt ở trong đại sảnh kia.

Lúc thấy rõ người phụ nữ đeo kính mát là ai. Nữ thư ký thầm kêu một tiếng khổ sở. Giang Úc Y đi tới trước mặt Úc Linh, không nhìn tầm mắt chung quanh, hỏi, “Sao chị lại tới đây?”

Úc Linh nhìn cô nàng một cái không đáp. Thần sắc Giang Úc Y hơi cứng ngắc, định nói gì đó thì lúc này nhận được thông tin thư lý Lý đã tới.

Lúc nhìn thấy hai chị em đứng chung với nhau, thư ký Lý bất giác thấy không ổn, vội chạy nhanh tới. May thay Giang Úc Y thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, chắc vị đại tiểu thư này cũng chưa làm ra chuyện gì khiến nhị tiểu thư người ta nổi giận đâu.

Sau khi thư ký Lý tới, hạ giọng nói, “Đại tiểu thư, Hề tiên sinh, xin mời đi theo tôi”

Sau đó lại lễ phép gật đầu với Giang Úc Y.

Úc Linh ừ một câu cũng không thèm liếc mắt nhìn Giang Úc Y cái nào, dẫn Hề Từ cùng thư ký Lý đi mất.

Trong sảnh tiếp đón yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Giang Úc Y, hơn nữa trong lòng điên cuồng suy đoán thân phận người phụ nữ đeo kính mát lúc trước. Có thể khiến cho cha Giang Úc Y như vậy tới, lại không trách cô ấy, vậy người phụ nữ kia thực sự rất quan trọng, cũng không rõ là thần thánh phương nào nữa.

Giang Úc Y không để ý tầm mắt mọi người chung quanh, quay đầu nhìn về cửa thang máy đóng, thần sắc hơi tối, do dự một lúc cuối cùng vẫn chưa muốn đi.

Đối lập với Giang Úc Linh, cô biết thái độ của cha với cô càng như là thủ trưởng đối với cấp dưới, không có tý bộ dáng kiểu cha con tý nào. Có lẽ trước 18 tuổi thì cô có thể vì vậy mà oán hận cha, đều là con gái của cha cả, sao lại có sự khác biệt lớn đến thế? Hơn nữa càng khiến cho cô thêm vừa hận vừa ấm ức là ba ba thậm chí còn có cảm xúc ghét cay ghét đắng với cô, cứ như sự tồn tại của đứa con gái như cô khiến cho ông ấy cực hận, từ nhỏ đến lớn ông ấy chưa từng ôm cô một lần, cũng cha] từng được ông hỏi thăm lấy một câu.

Mãi sau này hiểu được nguyên nhân mình sinh ra thế nào, thế giới của cô sụp đổ. Giang Úc Linh thở dồn dập, phát hiện ra mình thật vẫn để ý mãi tới chuyện này, trong lòng cười khổ một tiếng, cẩn thận nhìn thư ký đứng cạnh mình nói, “Đi thôi, đi Thiên Hà”

***

Trong phòng làm việc của tổng tài, Úc Linh và Hề Từ lần lượt ngồi xuống, tay cầm một ly hồng trà chậm rãi uống. Hề Từ nhấp một ngụm rồi thả xuống ngay, anh vốn không thích loại nước trà gia công như thế này, uống nước sôi còn hơn.

Úc Linh thấy thế, rót cho anh một ly nước lọc, nói với anh, “Không thích thì đừng cố”

Hề Từ cười khẽ, mắt thâm sâu hẳn lên.

Một tiếng roẹt vang lên, tiếng bút máy ma sát trên giấy trở lên chói tai, thư ký Lý gần như định tìm cớ trốn ra ngoài, trong lòng thầm kêu khổ, vị đại tiểu thư này biết rõ Boss thật sự không thích vị con rể Hề Từ này, thế mà còn ở đây ân ân ái ái, chẳng phải là khiến người ta tấm tắc lắm sao?

Quả nhiên, chỉ thấy Giang Vũ Thành vốn lấy cớ công việc để xử lý cuối cùng không ngồi yên nổi, mở miệng nói, “Úc Linh, hôm nay đến đây có chuyện gì hả?”

Úc Linh ngẩng đầu nhìn ông, hỏi, “Ba ơi, ba xong việc rồi đó à?’

“Chưa, nhưng chuyện của con khá quan trọng” Mặt Giang Vũ Thành không đổi, nói ra lời này khiến thư ký Lý thấy mờ mịt.

Úc Linh gật gật đầu, cũng không vòng vo với ông nữa, nói ngay, “Con nghĩ muốn đi đến tiểu khu nhìn xem thế nào, ba đưa chìa khóa ở đó cho con đi”

Giang Vũ Thành nhíu mày, “Lại đi tìm di vật của mẹ con nữa à? ở đó cũng chẳng có gì nhiều đâu”

“”Không ạ, cũng chỉ đi nhìn một chút thôi ạ”

Giang Vũ Thành nhìn cô, ngừng lát nói, “Đi, ba đi cùng các con”

Thư ký Lý nghe thấy thế nói ngay, “Giang tổng, chiều còn có một hội nghị nữa ạ”

“Chuyển ngày mai đi” Giang Vũ Thành nói thẳng tưng. Trong lòng thư ký lý thầm thở dài, anh ta chỉ biết sẽ là vậy. Anh đi theo Giang tổng cũng chừng 10 năm rồi, cũng được coi như người có nghề trong công ty, thường xuyên giúp Giang tổng xử lý việc riêng, nhìn xem Giang tổng bận việc là nhiều nhất nhưng chỉ cần vị đại tiểu thư này có chuyện gì thì tất cả đều ném hết ra đằng sau tất.

So ra thì cái vị Nhị tiểu thư họ Giang kia vẫn cố gắng lấy được lòng người cha như thế này đáng thương hơn nhiều, dù tuổi còn quá trẻ đã vào công ty, năm trước thậm chí còn tạo ra thành tích khá được, nhưng Giang tổng vẫn coi chuyện cô là giải quyết việc chung, thậm chí đối đãi như cấp dưới, chẳng có tý tình cảm nào cả. làm người cha mà làm tới mức bất công đến vậy thực sự quá đáng, song chẳng ai dám chỉ trích ông cả.

“Ba ba định đi cùng thì đi đi ạ” Úc Linh làm ra vẻ không sao hết. Giang Vũ Thành sau khi giao mọi chuyện cho thư ký Lý xong, thì cùng họ rời khỏi công ty.

Giang Vũ Thành không mang theo thư ký, trực tiếp cùng con gái lên xe, hơn nữa còn chiếm hẳn ghế cạnh tay lái, rõ ràng là cố sức làm bóng đèn cản lại. Ông một bộ thần sắc thoải mái an tâm, nhắm mắt nói với Hề Từ, “Còn không lái xe đi?”

Hề Từ sau khi nhìn thoáng qua Úc Linh qua kính hậu, thấy cô lơn đễnh bĩu môi thì bất giác bật cười, cũng không để ý tới tâm tình cha vợ, lái xe đi ngay.

Sau khi đi tới khu vực tiểu khu, cả đoàn lên tới tầng mười, sau đó thấy Giang Vũ Thành lấy ra một chìa khóa mở cửa, rồi đưa vân tay mình vào. Tiểu khu nhỏ này ít người ở, mà lại cố ở một nơi như thế này, có một gian phòng được cải tạo kẻ trộm cũng hết cách xuống tay, chỉ có thể thấy là khó tới mức nào.

Trước kia Úc Linh cảm thấy ba cô bị bệnh thần kinh nhưng chưa đến nỗi nào lúc này lại cảm thấy căn phòng này sau khi được cải tạo, lại càng bốc ra căn bệnh thần kinh của ông hơn. Hiện giờ căn bệnh thần kinh này cũng đoán được chuyện cô đã làm, cô thấy hơi lo lắng ba cô tới lúc đó không rõ có thể cùng cô cướp đoạt lấy Quỷ Hồn của mẹ cô không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.