Người Chồng Yêu

Chương 99: Chương 99: Chương 96




Cô bé mặc đồ đỏ thoạt nhìn chừng bảy tám tuổi, tựa như một búp bê đáng yêu vừa lên học tiểu học vậy, bộ dạng cực kỳ đáng yêu, lúc cười lên cũng rất đáng yêu, nhưng bất kể là đáng yêu kiểu gì khuôn mặt ngập tràn quỷ khí đó vẫn khiến người ta rùng mình như cũ.

Da mặt Úc Linh cứng ngắc lại, đầu ngón tay động đậy, theo bản năng sờ sờ cổ tay.

Hề Từ đã phát hiện ra cô bé ở góc sáng trước tiên, ánh mắt anh rơi xuống con búp bê mà cô bé đó đang ôm trong lòng, nhìn thẳng vào cặp mắt nửa nhắm nửa mở của con búp bê, mày hơi dựng lên.

Đây là một con quỷ trẻ con.

Một người trong bộ quỷ tướng, mang theo một con quỷ trẻ con, cũng đứng bất động trốn ở chỗ này, nhắc tới cái nơi mà chẳng có mèo gì, ai cũng không dám tin.

Cô bé thấy mình bị người ta phát hiện ra, cười khanh khách, tuyệt đối không sợ họ, thậm chí vẻ mặt đầy tò mò mở miệng hỏi, (Các người là ai? Tới đây làm cái gì? Hiện giờ là buổi tối, trăm quỷ tướng đi đêm, cũng không phải là nơi để con người tới)

Hề Từ nhìn cô bé mỉm cười bảo, ‘Dĩ nhiên là chúng tôi tới tìm một người không phải âm dương rồi”

Giang Vũ Thành và thư ký Lý nhìn thấy ánh đèn trên đầu chợt lóe, tự hỏi không phải là vấn đề khoa học linh tinh gì bị chập mạch đó chứ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hề Từ, vô cùng kinh ngạc với lời nói khiến cả hai hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía anh. Vừa nhìn thì bọn họ liền phát hiện ra không những có Hề Từ thậm chí cả Úc Linh cũng đều nhìn về một hướng, thậm chí Úc Linh còn có bộ dạng đề phòng, nhìn họ kinh ngạc.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, thần sắc cả hai người trở nên cứng ngắc, cẩn thận nhìn lại, dĩ nhiên chẳng nhìn thấy cái gì cả.

Da thư ký Lý nổi gai ốc, tự dưng cảm giác không khí chung quanh như hơi lạnh chút, rồi ngọn đèn chợt lóe chợt lóe, khiến không khí càng thêm quỷ dị khủng bố.

Tuy Giang Vũ Thành vẫn hơi cứng ngắc, nhưng ông biết Hề Từ là người của tổ Dị Văn, nên trong lòng đã có chuẩn bị từ trước, dĩ nhiên cũng không kinh sợ quá mức, thậm chí hai mắt sáng quắc nhìn vào góc không một bóng người kia, cứ như đang muốn nhìn ra cái gì đó.

Husky đi theo họ đến ngay khi cô bé đó xuất hiện, bắt đầu thấy phiền não hẳn lên, tuy nó không thể nhìn thấy, nhưng lại rõ ràng cảm giác được nguy hiểm, dán chặt họ, rồi cúi đầu gầm gừ.

Hành động khác thường đó dĩ nhiên khiến Giang Vũ Thành và thư ký Lý dường như hiểu ra cái gì, dường như lại chẳng hiểu cái gì cả.

Thư ký Lý cảm thấy mình như sắp phát điên lên, hai người Hề Từ này phản ứng kinh ngạc, lại còn có ông chủ hành vi quỷ dị, khiến thế giới chung quanh anh ta như bị ảnh hưởng nặng nề, bắt đầu lung lay sắp đỏ, như có gì đó sắp xảy ra phá nát tam quan của anh ta vậy.

(Không phải người âm dương?) Cô bé nghe xong, vẻ mặt đồng tình nói, (Vậy thật đáng tiếc, ở đây ngoài con người ra thì cũng chỉ có ác quỷ, cũng chẳng có loại người phi âm dương nào cả. Ngươi không tin thì có thể hỏi tiểu hoa)

Nói xong, cô bé giơ búp bê trong tay lên. Lúc này búp bê nửa nhắm nửa mở mắt bỗng mở to hoàn toàn, tròng mắt đó tối đen, nhưng cái miệng thì lại đỏ lòm như máu, lộ ra nụ cười quỷ dị, dùng một giọng đầy lạnh lẽo nói, (Đường sinh tử, ký sinh tử, hồn phách nhập Tu La, sinh tử có mệnh)

Hề Từ có vẻ hiểu ý nở nụ cười là lạ, “ Hay cho một một sinh tử mệnh, đáng tiếc ta từ trước tới nay đều không tin số mệnh”

(Vậy cũng đừng trách chúng ta không khách sáo!)

Lúc hạ xuống câu cuối cùng con búp bê quỷ ngoác mồm đỏ như máu tới mang tai, miệng to ra, biến thành một chậu máu mồm, cái miệng đó cũng có đầy răng nhọn như động vật, cổ dài ra dữ tợn cắn tới.

Một cảnh này tới quá đột ngột, tự dưng Úc Linh không kịp phản ứng, sau đó đã bị HỀ Từ kéo ra sau lưng, tiếp đó chri thấy Hề Từ đưa tay ra đánh thẳng vào đầu con búp bê quỷ toạc một cái, trên đầu xuất hiện vết rách.

Cô bé mặc bộ đỏ bất giác khẩn trưởng, đánh tới. Da dầu Úc Linh run lên, tay cũng run, một đoản kiếm ngắn sáng lạnh xuất hiện trong tay, vung rất ác tới.

(a…)

Cô bé thét lên tiếng chói tai, đoản kiếm đó chính là kiếm gỗ đào đã được làm phép, có lực sát thương cực lớn, tay cô bé biến thành cháy đen, khuôn mặt đáng yêu trở nên dữ tợn trong nháy mắt, oán độc nhìn họ, ánh mắt chảy xuống huyết lệ, bỏ búp bê quỷ vào lòng, vừa gào khóc vừa nhào tới nói, (Các người là người xấu, ta chán ghét các ngươi!)

Tốc độ của cô bé rất nhanh, trong nháy mắt đã nhào tới trước mặt Úc Linh, năm ngón tay hóa thành móng vuốt, chộp tới trước mặt cô, Úc Linh hua kiếm chém tới, cô bé nở nụ cười quỷ dị, đột nhiên lui chút, mượn cơ hội này đánh tới Giang Vũ Thành đằng sau.

“Lưng tròng lưng tròng!!!”

Một trận tiếng chó sủa thê lương vang lên, Nhị Hắc uy phong lẫm liệt nhảy đại tới, hai mắt trừng đến cô bé.

Cô bé do dự, lần do dự này khiến Hề Từ đã ép được búp bê quỷ sang một bên, tiện tay quăng châm Đào Mộc trên mặt đất, châm Đào Mộc như có ý thức của chúng vậy biến thành một bình chướng, chắn trước mặt cô bé, khiến cho cô bé không thể tiến lên trước được.

Cô bé sợ tới mức lạnh run lên, không dám ra tay lại với nhóm Giang Vũ Thành nữ mà cẩn thận lùi về góc sáng. Búp bê quỷ khôi phục lại bộ dạng lúc đầu chui trở lại vào lòng cô bé, đôi mắt lại biến trở về nửa nhắm nửa mở, chỉ có khuôn mặt thì đầy vết rạn nứt như tơ nhện.

Giao đấu lúc nãy chưa đầy một phút đồng hồ, cũng mạo hiểm vô cùng, Úc Linh rút đoản kiếm về, đầu đầy mồ hôi, đúng lúc lùi lại bên cạnh hai người Giang Vũ Thành, cả hai đều là người thường, không thể không đề phòng.

Cô liếc mắt nhìn đám châm Đào Mộc lộn xộn trên mặt đất, bất giác thấy may là Hề Từ đã chuẩn bị từ trước.

Thư ký Lý đã lộn xộn lảo đảo, anh ta cảm thấy mình như nhìn thấy một bộ kịch câm kinh ngạc vậy, không nói rõ nguyên cớ gì.

Nhưng Giang Vũ Thành thì vẫn trấn định như trước, chỉ thấy ngón tay ông hơi run lên, lúc nãy nỗi lòng của ông cũng không bình thường được.

“Bọn ba không sao chứ?” Úc Linh đứng bên cảnh giác nhìn quanh, vừa nhỏ giọng hỏi ba ba đằng sau.

Giang Vũ Thành đáp thản nhiên, “Không sao”

“…. Ta cũng không sao” Thư ký Lý đáp mộc mạc.

Đối phương không ra tay, Hề Từ dĩ nhiên cũng không muốn phí nhiều tâm tư, anh khôi phục lại bộ dáng quý công tử hào hoa ôn hòa, cất giọng đầy ôn hòa bảo, “Các ngươi nói đi, nói ta sẽ không làm khó nhóm các ngươi”

Vẻ mặt cô bé đầy uất ức nhìn họ, vừa kêu gào vết thương trên do bị kiếm gỗ đào gây ra, trên gương mặt đáng yêu của bé rơi xuống hai hàng lệ máu, vừa nói, “Ngươi hỏi ta cũng vô dụng thôi, ta cái gì cũng không biết)

Vẻ mặt Hề Từ đầy tiếc nuối, cất lời, “Một khi đã vậy, vậy thì chẳng còn cách nào khác…”

(Vị đại nhân này, ngài định tìm ai vậy?) Một giọng lạnh lẽo không linh vang lên.

Úc Linh ngẩng đầu nhìn đến, chỉ thấy từ trên cửa thang lầu hai có một người mặc sườn xám đỏ đi xuống, một nữ quỷ tay cầm dù hồng đã đứng đó tự bao giờ. Bộ dạng cô ấy cực kỳ xinh đẹp, làn da trắng nhợt, môi đỏ mọng như máu, chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng khiến người ta liên tưởng tới một cô gái quá xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện ra cô ta không phải là con người.

Người phụ nữ này và đứa bé gái kia giống nhau, tuy trên người không có quỷ khí gì bốc lên, nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng nguy hiểm, thiên tài như thế là đáng sợ nhất, đã không còn là lệ quỷ nữa. Tuy Lệ quỷ đáng sợ song cuối cùng cũng bị oán khí ảnh hưởng, thần trí mơ hồ, không có nhiều năng lực tự hỏi, chỉ toàn làm việc theo bản năng, đối phó khá dễ, không giống hai con quỷ này, đạo hạnh vô cùng cao thâm, thật ra hơi có chút giống quỷ đem.

Quỷ nhân gian tu luyện thành quỷ tướng càng khiến cho người ta kiêng kỵ hơn lệ quỷ. Úc Linh nghe nói như thế không kìm được mở miệng, “Chúng tôi muồn tìm một phụ nữ 18 năm trước chết ở chỗ này”

Nữ quỷ dung dù kia nhìn thoáng qua Úc Linh, sau đó lại nhìn Giang Vũ Thành đứng sau Úc Linh, đột nhiên trầm mặc.

Thấy cảnh như thế, ánh mắt Hề Từ hiểu rất nhanh, rốt cuộc xác nhận một chuyện, năm đó Úc Mẫn Mẫn chết chỉ e không đơn giản như thế.

“Nói chuyện!” Úc Linh quát một tiếng thần sắc lạnh bằng ngập tràn lệ khí. Bộ dáng ấy không những khiến Hề Từ lo lắng nhìn cô cũng dọa cho thư ký Lý nhảy dựng lên.

Chỉ có Giang Vũ Thành, thần sắc lãnh khốc, nhìn phía trước chằm chằm, đột nhiên mở miệng nói, “Hề Từ, có thể cho ta…nhìn một cái được không?”

Hề Từ quay đầu nhìn ông, ngẫm nghĩ, nói một câu có thể, đưa tay điểm lên mí mắt của ông một chút, đồng thời cũng điểm nhẹ lên mí mắt thư ký Lý, cũng không bên nặng bên nhẹ.

Thư ký Lý chỉ cảm thấy mí mắt chợt lạnh, đợi Hề Từ rút tay về vừa mở mắt thì cứ như thế giới tự dưng đột nhiên thay đổi vậy.

Lúc thấy rõ hai người ở ngay trước mặt xuất hiện, suýt nữa bị doạ tiểu ra quần.

Thư ký Lý cũng không ngốc, ngược lại ông vô cùng thông minh. Trải qua hàng loạt chuyện này, hiện giờ anh ta mới ý thức được đột nhiên có thể thấy hai người này không phải là người mà là quỷ, a a a!!! Bảo trên thế giới này không có quỷ sao? Đây là thế giới khoa học mà? Vậy hai kẻ ở trước mặt kia là thứ gì ha?

Không đúng, anh ta bây giờ vẫn còn ở trần gian mà?

So với thư ký Lý sắp tè ra quần, Giang Vũ Thành trấn định với hai kẻ ở trước mặt mình hơn nhiều y như cấp dưới công ty ông vậy, ông rất trấn định, thậm chí còn cất giọng bình tĩnh để có thể đàm phán, “tháng năm của 18 năm trước, tòa nhà này còn chưa xây xong, chúng tôi vừa đi qua đây, lúc ấy trời đang mưa, thép tường bên ngoài đột nhiên bị sập… Thật ra lúc đó là đột ngột hay là do đám quỷ các người gây ra hả?”

Nữ quỷ cầm dù bung liếc nhìn Hề Từ một cái, trong lòng rất kiêng kỵ anh, ngẫm nghĩ, nói chi tiết, (Nơi này là mộ Tu La, trước đây là lầu các, các ngươi xui xẻo…) Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn Hề Từ, nói tiếp (Người phụ nữ đó, có người muốn cô ta chết! Cho dù cô ta tránh được một kiếp thì sau cũng không trốn nổi, số mệnh của cô ta đã định là phải chết)

“Là ai?” Úc Linh lớn tiếng hỏi.

(Ta không thể nói!” Nữ quỷ đáp (Cho dù các ngươi có giết ta, ta cũng không thể nói!”

Giang Vũ Thành đột nhiên nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là bầu trời mưa như nhau, tất cả xảy ra rất đột ngột, Mẫn Mẫn chỉ kịp đẩy ông ra đã bị thép kia đè xuống, ống tuýp xuyên qua ngực bà, chết ngay tại chỗ, máu chảy thành dòng.

Mỗi đêm nhớ lại, ông lại mơ thấy cảnh này, thường khiến cho ông không kìm được mà đau đớn khóc ra tiếng, sau đó cả đêm không ngủ được, chỉ đành dùng thuốc tê gây tê cho mình.

Đó là ác mộng cả đời của ông, khiến ông không thể tha thứ cho mình vĩnh viễn, khiến ông mất đi người phụ nữ mà ông yêu bằng cả sinh mạng, thậm chí ông có lần còn muốn chết theo bà, không muốn thống khổ ở lại thế giới không có bà nữa. Nhưng đến bây giờ ông mới hiểu ra lúc trước Mẫn Mẫn chết không phải lỗi của ông, thậm chí cũng không phải đột ngột mà là chủ mưu mưu sát từ lâu.

Hề Từ nghe xong, ánh mắt chuyển hướng sang cô bé mặc đồ đỏ ở góc sáng.

Cô bé hoảng sợ nhìn anh, hét lên một tiếng xuyên tường trốn mất, một loạt châm Đào Mộc vây khốn cô bé, mỗi lần cô bé xông ra sẽ thì châm Đào Mộc tạo thành trận gây ra thương tích, chỉ đành ở một bên khóc thảm thiết, vừa nhìn về phía nữ quỷ cầm dù cầu cứu.

Mặt nữ quỷ biến sắc, kêu lên, (Con bé không biết gì hết, ngài cũng đừng làm con bé khó xử!)

Hề Từ nhìn cô ta chằm chằm một lúc, sau đó nghiêm mặt bảo, “Được thôi, ta cũng không ép các ngươi, chúng ta muồn tàn hồn của Úc Mẫn Mẫn, một hồn hai phách của bà ấy phải thật hoàn chỉnh”

Nữ quỷ nhìn anh một lúc, nói bất đắc dĩ, (Có thể cho các ngài, nhưng mà ngài cam đoan không được ra tay với chúng tôi) Người khác thì họ không sợ, chỉ sợ mỗi con yêu nhìn không ra sâu cạn này thôi.

Yêu luôn tị thế mà sống, mặc kệ con người nhãn rỗi, yêu quỷ hai đường không thể ở chung. Nhưng hiện giờ con yêu này lại ở cùng nhân loại chưa nói, lại còn giúp nhân loại đối phó quỷ nữa khiến chúng thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nếu đêm nay không phải con yêu này ra tay thì bọn họ chẳng ngại mấy con người này hết.

Âm dương thù đồ, sau khi biến thành quỷ cũng là bắt đầu một kiếp khác, tu luyện tới cấp bậc này của bọn chúng vốn chẳng cần e ngại thứ khác, cho dù có thiên sư tới đâu bọn chúng cũng không sợ.

Nhưng yêu thì khác, yêu trời sinh có bản lĩnh khắc chế quỷ, nếu không phải hai dòng yêu quỷ không thể ở chung, loài quỷ như chúng cũng chẳng cách nào thoải mái mà tu luyện chỉ đành tiến vào âm phủ, không thể dừng lại trên nhân gian, khiến nhân gian không có quỷ sinh tồn.

Hề Từ mỉm cười nói, “Có thể”

Úc Linh và Giang Vũ Thành trầm mặc, giờ khắc này, thần sắc hai cha con tương tự như nhau, trong lòng bọn họ như bị lửa thiêu đốt vậy, song không can thiệp quyết định của Hề Từ.

(Nhưng đếm nay không thể cho các ngài…)

Nữ quỷ vừa mở lời, chỉ thấy nữ nhân con người đã tiến lên, dùng kiếm gỗ đào chỉ thẳng vào tay cô ta, trên cổ tay cô cũng lộ ra, cũng khiến cho cô ta nhìn thấy rõ thứ gì trên cổ tay trắng muốt của cô, bất giác sợ hãi.

(độ ách linh? Úc Thiên CẠnh là gì của ngươi?) Cô ả thét lên thất thanh.

Úc Linh nhìn cô ả mỉm cười giọng đầy lạnh lẽo, “Ông ấy là ông ngoại của ta”

Nữ quỷ nghe xong, thần sắc hơi phức tạp, cuối cùng không giấu nữa nói, (Sau khi Úc Mẫn Mẫn mất, do một ít nguyên nhân đặc thù hồn phách của cô ấy phân liệt, không thể thành quỷ, nhiều năm như vậy trôi đi, hồn phách của cô ấy hao tổn nghiêm trọng, ở ngay chỗ này một hồn hai phách của cô ấy bị trấn trong mộ Tu La)

“Mộ Tu La ư?” Úc Linh cau mày.

(Đúng là mộ Tu La, ở ngay dưới chân các ngươi)

Úc Linh và Giang Vũ Thành theo bản năng cúi đầu nhìn xuống dưới chân, nhưng nhanh chóng ý thức được gì nhìn về phía nữ quỷ.

(Ta không thể nói nhiều hơn, hai ngày sau, các ngươi có thể tự mình đi tìm một hồn hai phách của cô ấy) Nữ quỷ nói xong, không để ý tới mọi người ở đây, chống dù đi qua nhẹ nhàng, dù đỏ nổi lên một trận gió tà, phát trận Đào Mộc kia, nhấc cô bé lên, xuyên tường đi mất.

Đpị sau khi hai con quỷ đi mất, ánh đèn lấp lóe sáng chợt khôi phục lại bình thường, ánh đèn sáng tỏ, cả cửa vào đều hiện lên rõ, không còn khủng bố lạnh lẽo như trước, thì chỗ này vẫn chỉ là một chỗ giải trí tầm thường. Nhưng chuyện vừa rồi xảy ra ai cũng thấy cửa phía sau tối đen, vốn không có dũng khí đi vào.

Nữ quỷ vừa đi, thư ký Lý không chống đỡ nổi ngã ngồi trên đất.

Cảnh mất mặt lúc nãy khiến anh ta mặt mũi đỏ bừng, nhưng phát hiện ra chẳng ai để ý tới, nên ngồi bệt xuống không dậy nổi, giờ hai chân anh ta mềm nhũn đó, chuyện xảy ra đêm nay đã vượt quá giới hạn của một người bình thường nên có rồi.

Úc Linh trơ mắt nhìn nữ quỷ chạy, không những không cảm thấy thoải mái mà ngược lại thần kinh căng thẳng, quay đầu hỏi Hề Từ, “Các cô ấy có thể chạy trốn không?”

“Không” Hề Từ đỡ cô, “Mộ Tu La ở ngay phía dưới, không chạy thoát được đâu”

Úc Linh vẫn thấy lo, “Có thể lừa chúng ta không?”

“Không đâu, cô ấy không dám!”

Đúng vậy, nữ quỷ kia không dám, quỷ có thể lừa gạt loài người và thiên sư, nhưng không dám lừa một con đại yêu, bởi vì loài yêu hiểu được thủ đoạn khiến chúng không giấu được gì, lên trời xuống đất hồn phi phách tán.

Cho nên chỉ cần thông minh, dĩ nhiên không dám nói dối trước mặt con đại yêu này.

Úc Linh gật đầu, trong lòng buông lỏng, thân thể hơi nhũn, cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về cha cô đứng ở đằng sau, đã thấy ông cúi đầu lệ rơi đầy mặt, khóc không kiềm chế nổi, bất giác đờ đẫn.

Ba ba, ba là tổng tài bá đạo, đừng có khóc như thế được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.