Editor: song_nhi
An Nhan Nhiên rất khinh thường Bùi Ý đánh giá em trai mình như vậy, dù sao giống như anh ta nói, chính anh ta cũng coi như không là người tốt lành gì.
Năm đó ở học viện, nếu không phải anh ta, cô sẽ không bị đuổi học, cũng sẽ không cùng đường dưới động lên oai nhớ nhung.
Chẳng ai hoàn mỹ, người cho dù ở trong cùng hoàn cảnh cũng sẽ hiện ra cá tính khác nhau, làm ra chuyện khác nhau. Nhưng cũng không thể bởi vậy một ngụm cắn chết người này chính là người xấu.
Mấu chốt là, điều này bị đối phương bày ra có thể tiêu tan hay không.
Ở Pháp lần thứ hai mở miệng thuyết phục cô làm cho phòng triển lãm tranh Phù Sinh thì Bùi Ý rốt cục thừa nhận với cô, năm đó anh ta không phải là không rõ ràng thủ đoạn của Cao Phỉ. Nói cách khác, từ đầu đến cuối, anh ta cũng biết là cô trong sạch.
Anh ta không tin cô, lựa chọn Cao Phỉ, cũng bởi vì hoàn cảnh ngay lúc đó, toàn bộ ưu thế đều hướng về Cao Phỉ.
Nếu chỉ có thể hai chọn một, anh ta tự nhiên chọn cường giả.
Ngày đó lại đưa tin, anh ta muốn nhằm vào người là Hạ Tầm Giản, mà cô, lại bị thành vật hi sinh.
Sau đó anh ta lại không dự đoán được, chỉ trong một hai năm, cô gái từng khờ dại đơn thuần yếu đuối kia, không ngờ biến thành như vậy.
Không thể không nói, lúc ấy anh ta rất giật mình. Câu “Thật có lỗi” kia, cũng không phải giả, thật sự anh ta cảm thấy thật có lỗi – đối xử với một người có tài như vậy.
Cho nên ngày đó, anh ta mở miệng nhắc nhở cô, hi vọng cô mau chia tay Hạ Tầm Giản.
Anh ta có thành ý mời cô tới phòng triển lãm tranh của anh ta, cho nên mở miệng thẳng thắn nói hết thảy, quyết định thế nào, cô tự mình lựa chọn.
Cô còn nhớ rõ mình trả lời anh ta, “Nếu tôi xóa hết mọi chuyện lúc trước với anh, anh cũng sẽ xóa hết sự việc phát sinh năm đó với em trai mình?”
Thoáng nhìn thấy đáy mắt đối phương chợt lóe lên kinh ngạc, cô lẳng lặng nở nụ cười, “Tuy rằng tôi cũng không thể khẳng định sự việc kia anh nói có bao nhiêu độ chân thực, nhưng hai người là anh em ruột, vật đổi sao dời, thật sự không cần phải tiếp tục canh cánh trong lòng. Làm những sự tình kia với tôi, anh có lý do của mình, anh ấy chẳng lẽ sẽ không có sao? Dù sao anh cũng không biết mà thôi.”
Cô như là nghĩ đến điều gì, ánh mắt chậm rãi đi xuống dưới, “Anh ấy rõ ràng còn có người nhà, nhiều năm như vậy nhưng vẫn đều một người. Có đôi khi nhìn thấy anh ấy, tôi cuối cùng cảm thấy được... thật ra anh ấy tịch mịch hơn so với người khác.”
Ngày đó, ánh mắt Bùi Ý khó lường nhìn cô thật lâu, cuối cùng lắc đầu cười.
Anh ta nói cho cô biết, coi như anh ta đáp ứng, đây cũng không phải là giao dịch, hai chuyện trong lúc đó cũng không cần phải giao dịch. Anh ta chỉ đột nhiên cảm thấy, tài năng của cô chờ đợi bên người Hạ Tầm Giản lâu như vậy, quả nhiên nhất định có lý do.
“Đánh giá của tôi không thay đổi, em ấy là một nhân vật nguy hiểm. Có lẽ trên thế giới này không ai có thể thay đổi, cũng có lẽ cô có thể thử xem - nếu, cô cũng đủ dũng cảm như lời nói. Đương nhiên, đứng trên lập trường của tôi, tôi quan tâm phát triển sự nghiệp của cô, tình yêu xa vời của cô. Có thể tránh tận lực tránh, có thể rời xa tận lực rời xa.”
Đây là sau khi đạt được hiệp thương hợp tác, anh ta để lại lời cho cô.
Làm tim cô đập thình thịch, một câu lại trào tư tưởng phập phồng.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Hai tuần lễ tiếp theo, cuộc sống bình tĩnh như thường.
Tiểu Như thường thường sẽ kéo cô đi dạo phố trà chiều, có khi tìm bọn Tần Niệm liên hoan, Carlo như cũ rất cố gắng học vẽ, nhưng thiên phú có hạn, gần như trạng thái lâm vào giẫm chân tại chỗ.
Cậu thật cũng không vội, vẽ không tốt dứt khoát nghỉ ngơi, vì thế đề nghị bốn người ngồi xe An Nhan Nhiên mới mua đi Ôn Tuyền chơi ba ngày hai đêm.
Trước khi lên đường, An Nhan Nhiên hoàn toàn không dự đoán được lại cứ như vậy lần thứ ba nhìn thấy Hạ Tầm Giản.
Cuộc sống bình tĩnh liên tục, làm cô không một lần nghĩ đến, anh sẽ lại hiện ra trước mặt cô.
Thời tiết rất lạnh, anh ăn mặc lại không nhiều. Một bộ quần áo màu khói, bên trong là áo len cao cổ mỏng màu đen, anh đứng ở nơi đó, hai chân thẳng tắp thon dài, ánh mắt tuấn lãnh, bên cạnh cảnh nhân hoà, cũng thành làm nền.
Chỗ này khoảng cách thành S ba giờ đi đường xe - Ôn Tuyền trứ danh, bọn họ đặt chỗ ở khách sạn năm sao. Khách sạn rất lớn, từ phòng đến Ôn Tuyền cần đi bộ mười mấy phút đồng hồ.
Tần Niệm với Carlo đi sớm hơn hai cô, cô với Tiểu Như đi ra cửa khách sạn thì xe R8 màu đen của anh vừa mới dừng lại.
Phục vụ tỏ thái độ cung kính tiến lên mở cửa cho anh, anh đưa chìa khóa cho đối phương. Một phục vụ khác thì vòng qua đầu xe, mở cửa ghế lái phụ, một mỹ nữ đeo kính râm cổ choàng khăn đi ra.
Tiểu Như đụng đụng cánh ta cô vừa định ra tiếng, đã bị Nhan Nhiên nhanh chóng không tiếng động túm đi.
“Cậu làm sao vậy, tự đắc biến thành người chính mình nhận không ra?” Tiểu Như ở phòng thay quần áo nữ vội vàng tiến đến, “Lần trước gặp mặt ở buổi trình diễn thời trang, cậu không phải chủ động đi lên chào hỏi? Cậu... không phải là ghen chứ?”
“Ghen cái gì?” An Nhan Nhiên khó hiểu.
“Người đàn bà kia a, rõ ràng là Yula!”
“Yula là ai?” Vội vàng đi qua, thật ra An Nhan Nhiên cũng không nhớ kỹ tên thần tượng sao kim kia.
“...” Tiểu Như nâng trán, “Tớ nên khen cậu rộng lượng, hay vẫn là chết lặng?”
Kỳ thật hiện tại chứng kiến Hạ Tầm Giản cùng phụ nữ ra cửa quán rượu, An Nhan Nhiên đều không phải là nửa điểm cảm giác đều không có. Nhưng cô hiểu Hạ Tầm Giản, hơn người khác.
Lần một lần hai gặp mặt, có thể nói trùng hợp.
Nhưng đây đã là lần thứ ba !
Nếu lấy năng lực của anh, muốn biết nơi cô xuất hiện cũng không phải việc khó.
Có thể mấu chốt là, anh cũng không phải là người sẽ làm việc này! Cô thật sự không dám tưởng tượng, anh một bên thái độ lãnh khốc đồng thời một bên hao hết tâm tư lưu ý toàn bộ hướng đi của cô.
Đoán người khác hao tổn tinh thần, nhất là đoán tâm tư của anh.
An Nhan Nhiên quyết định đình dừng loại tự ngược này, cô lấy ra khăn tắm choàng trên vai, nhìn Tiểu Như nhẹ nhàng cười, “Cậu đoán Carlo hôm nay mặc quần bơi như thế nào, vẫn là quần bơi tam giác? Nói thực ra biết cậu ấy lâu như vậy, tớ còn chưa từng gặp bộ dạng cậu ta mặc quần bơi!”
Tuy rằng biết rõ cô nói sang chuyện khác, nhưng buổi nói chuyện này vẫn là nói được Tiểu Như thẳng bịt mũi cô, “Cậu, cậu là cô giáo khinh phá hư học trò!”
ЖЖЖЖЖЖЖ
Quán cà phê ở tầng ba khách sạn chỗ ngồi gần cửa sổ, Yula lần thứ ba ho nhẹ. Bọn họ ngồi ở chỗ này đã hơn một tiếng, người đàn ông đối diện vẫn nhìn ngoài cửa sổ không nói được một lời.
Làm cái gì, tốt xấu cô cũng là thần tượng sao kim, trường hợp giả dạng thành quần chúng như vậy ngồi ở đây đã đủ phối hợp, cư nhiên còn bị người ta bỏ lơ ?
Tuy rằng đây chỉ là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, nhưng cô xưa nay vốn tự tin, cho dù đối phương là ai đến đây, cô chắc chắn trong vòng mười phút làm cho ánh mắt đối phương hoàn toàn bị mình hấp dẫn.
Quyền quý cũng thế, thương nhân cũng thế, kể cả nam minh tinh đều không ngoại lệ.
Nhưng lúc này, cô dường như đã gặp được ngoại lệ. Thật vất vả khiến cho đối phương chú ý, người đại diện thông báo đối phương chủ động mời đến buổi trình diễn thời trang, kết quả lần đó gặp mặt, anh ta từ đầu tới đuôi chỉ nói với cô hai câu.
Một câu là “Xin chào”, một câu là “Gặp lại” .
Cô cũng nghe tin đồn về anh ta, nghĩ đến cá tính cho phép, nghĩ thấy nhiều mặt có lẽ sẽ tốt.
Cô lần này trên đường cách khách sạn quay phim hơn một tiếng đi đường, thừa dịp nghỉ ngơi gọi điện thoại cho anh hỏi có muốn đến tham quan hay không.
Đối phương trầm mặc một lát, lại trả lời được. Cô vất vả đợi xe của anh ta, kết quả đối phương lại mang theo cô đi nửa tiếng đến đây, trong lúc đó, lại một chữ cũng chưa nói với cô.
Cô lần hai thử mở miệng, anh ta cũng chỉ lạnh lùng liếc cô một cái.
Người đàn ông này bộ dạng xác thực cảnh đẹp ý vui, bối cảnh địa vị cũng hơn người, nhưng cá tính thật sự quá tệ - không cách nào hình dung lại hoàn toàn không thể chịu đựng được!
Bị vắng vẻ hồi lâu Yula thật sự không ngồi được nữa, cô âm thầm chỉnh đồng hồ báo thức, giả vờ nghe điện thoại, nói vài câu đối thoại rồi nhìn Hạ Tầm Giản tỏ vẻ bên hãng phim có chút việc gấp, cô phải lập tức chạy trở về.
Anh buông buông ngón tay, ước chừng là ý xin cứ tự nhiên.
Yula bực mình, “Anh không đưa tôi trở về?”
Anh ta liếc nhìn cô một cái, “Cô không có chân sao?”
“...” Cô thiếu chút nữa nói tục, “Hạ tiên sinh, là anh lái xe đưa tôi tới đây! Là một người đàn ông, dưới tình huống như vậy, hẳn là phải có phong độ đưa tôi trở về?”
“Tôi không rảnh.” Anh hơi có chút không kiên nhẫn nhăn mi lại, tầm mắt một lần nữa chuyển ra ngoài cửa sổ.
Yula lúc đi nghiến răng nghiến lợi, nếu không băn khoăn hình tượng người của công chúng, cô đã sớm hắt một ly cà phê lên rồi!
ЖЖЖЖЖЖЖ
Nhà nổi Ôn Tuyền, Tiểu Như đề nghị trực tiếp đi thịt nướng viên thịt nướng, bốn người vui chơi giải trí nói chuyện phiếm Bát Quái, đến chín cửu, mười giờ cũng chưa có ý trở về phòng.
Lúc này An Nhan Nhiên đã bị chuốc vài chai bia, hơn nữa thịt nướng là ở đất hoang nửa ngoài trời, gió lạnh khẽ thổi đầu bắt đầu đau, nghe được bọn họ đem chủ đề dừng ở trên người Hạ Tầm Giản đầu càng đau, cuối cùng đứng dậy dẫn đầu trở về phòng.
Lúc cô đi Tiểu Như vừa đi toilet về, không thấy cô đâu, hỏi Carlo sau nén giận hai người đàn ông muộn như vậy sao có thể để cô tự mình trở về?
“Không có việc gì!” Tần Niệm giữ chặt cô ấy, tươi cười mang theo thâm ý, “Cô tin tôi, hôm nay tự cô ấy trở về mới là tốt.”
Tiểu Như nhân vật bậc nào, đảo mắt một cái liền rõ, “Anh nhưng đừng nói cho tôi biết anh ta ở đây là có liên quan tới anh? Anh đổi tính sao? Tôi nhớ anh không hề có cảm tình với anh ta!”
Tần Niệm cười mà không nói, lại đút vào tay cô chai bia.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Đường từ Ôn Tuyền trở lại khách sạn, thật là là đường núi khúc chiết.
Du khách nhàn hạ sẽ trực tiếp lái xe đi lưng chừng núi Ôn Tuyền, đường không rộng, vừa đủ hai chiếc xe song hành.
Đi tới chỗ đường vòng, cô vì tránh chiếc xe phía sau, bị trẹo chân giữa mương ở vách núi.
Chân bị thương đi dép cao trên đường rất là khổ, tâm tình cô vốn không tốt, đi chưa được mấy bước cởi giầy đi chân trần.
Tháng mười hai đường núi, lạnh như băng. Gió đêm quất vào mặt, thổi tan hơi rượu, đầu lại bắt đầu đau. Đau đầu thêm đau chân, cho tới khi ở chỗ hành lang gỗ gấp khúc của khách sạn chứng kiến người nào đó đứng yên trong màn đêm thì hoàn toàn không dừng lại.
Cô thật muốn hỏi anh, như vậy có ý gì?
Cho đến ngày nay, hay là anh còn tưởng rằng chỉ cần hiện ra trong tầm nhìn của cô, toàn bộ cuộc sống của cô cũng sẽ bị đảo loạn?
Cô sẽ thân bất do kỷ trở về điểm ban đầu, là người con gái trước mặt ăn trên ngồi trước của anh nói gì nghe nấy? Sẽ bởi vì ôn nhu ngẫu nhiên không rõ cam tâm cả đời lưu tay? !
Nhưng hiện tại, tâm tình để hỏi những lời này đều không có.
Vừa đi qua thì cánh tay bị giữ chặt.
Cô quay đầu lại nhìn thấy anh đôi mắt gợn sóng không sợ hãi, “Thật là thần kỳ, làm sao đi đâu đều có thể gặp lại anh!”
Anh hơi hơi nhíu mi, “Uống rượu?”
“Liên quan gì đến anh?” Cô nhờ cảm giác say, đem câu nói của anh trả lại cho anh.
Ánh mắt của anh xẹt qua giày trong tay cô, dừng ở trên chân cô, “Chân sao lại cởi giày?”
[/size]