Thân thể rõ ràng nóng như vậy, thần thái lại lạnh lẽo như có thể đem người đông cứng lại.
An Nhan Nhiên còn vừa ngạc nhiên vừa đờ người mừng thầm, người kia ngay sau đó ngưng lại.
“Em mau trở về thành phố ngay! Không có mệnh lệnh của tôi không được xuất hiện ở đây nữa!” lời nói kia, đã mang lệ khí.
An Nhan Nhiên ghé thảm trên sàn trước sô pha, nhìn thấy chân dài của anh
rời đi, nhụt chí đáp lời, “Được rồi, đã biết, em đi…nhưng hôm nay đã
không còn xe, ngày mai em mới đi được không?...”
Trả lời cô, là bóng lưng tàn khốc của anh cùng tiếng bước chân lên lầu.
Ngày tiếp theo, cô xám xịt rời biệt thự mà đi.
Chuyện lần này, cô thật không thấy kỳ quái. Cá tính người nào đó, vốn lãnh
khốc lại dễ giận, thường thường đều hỉ nộ vô thường, làm cho người khác
không nắm được.
Cô chỉ cảm thấy được lý do chuyện ngàyhôm qua, cô không nên chỉ ra sự thật kia. (nàng phát hiện anh có phản ứng ~~~)
Nói nhiều sai nhiều, nếu lúc ấy thuận theo tự nhiên liền ôm anh rồi hôn,
chắc không phải là không thành công đi! Hoặc là cứ thành thật với nhu
cầu của mình, anh cũng không đột nhiên tức giận đuổi người.
Đến việc tham gia cuộc thi, sớm biết rằng để cho anh đồng ý không dễ dàng như vậy, cô cũng không tính toán nhiều thế.
Dù sao cuộc thi này cô đã định tham gia rồi, cũng đã báo danh rồi, giờ
việc muốn làm chính là trước khi hết hạn phải vẽ ra tác phẩm hoàn chỉnh.
Nói đến cùng, anh có đồng ý hay không đối với cô cũng không ảnh hưởng gì
lớn. Bởivì nguyên nhân kia, cô đã sớm tham dự nặc danh, anh lại không
thể nào vào thành phố, càng sẽ không tham dự cuộc thi cũng như không có
liên quan gì. Cô chủ động cầu xin anh, nhưng thật ra là trông cậy anh có thể ở giữa chỉ đạo, để cô có thể đoạt giải.
Hiện tại xem ra,
cuộc thi lần này cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Cũng may bảy tám
tháng này cô chưa từng ngừng luyện tập, trong lúc đó cũng hoàn thành
xong mấy bức thành phẩm, đến cuối cùng nếu thật sự không sáng tác được,
cũng có thể mang đi ứng phó trước.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Hai ngày cuối tuần, cô đều giành thời gian ra ngoài chụp ảnh cùng với tìm kiếm tư liệu cuộc sống.
Ở bức tranh đông đảo gió Gerry, cô thiên về trường phái tả thực, dùng
thuật ngữ chuyên nghiệp đến thuyết minh đều thuộc loại chủ nghĩa hiện
thực. Giảng viên từng đánh giá nàng, kỹ năng cũng đủ, nhưng thiếu sáng
tạo, bởi vậy kỳ hai của năm hai, cô vị phân vào phòng làm việc thứ nhất.
Phòng làm việc thứ nhất làm việc luôn so sánh chặt chẽ cẩn thận, dựa vào đó
đào tạo thành những năng lực trụ cột, yêu cầu đệ tử quan sát kỹ cùng cảm thụ cuộc sống, lấy thủ pháp bất đồng để tổ chức hình ảnh.
Đơn giản mà nói, cuộc sống là nơi phát ra toàn bộ tư liệu sống trụ cột đó.
Thành S mùa hè nóng, nhà cao tầng san sát, sắc thái hoàng hôn càng phong phú, so nhân vật và tĩnh vật, cô am hiểu nhất vẫn là tranh phong cảnh.
Giảng viên nói cho bọn cô biết, khẩn yếu quan đầu, nếu như không thể kết cấu
siêu việt từ tác phẩm của mình, vậy hãu tận dụng khả năng đem am hiểu
của mình nhất vận dụng cùng một chỗ.
Một bộ tác phẩm đầy đủ không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, chụp ảnh lấy tài liệu sau là
phác thảo đường nét, lúc sau mới thành tác phẩm cao cấp. Cả quá trình
này có thể sẽ xuất hiện vô số thất bại từ bản sơ thảo đến bán thành
phẩm, chủ yếu vẫn phải xem cảm giác của bàn tay cuối cùng thế nào.
Ngày hôm sau, cô hầu như giành toàn bộ thời gian đều vẽ ở phòng vẽ. Cao Phỉ
biết đến cuộc thi này sớm, chắc đã chuẩn bị đầy đủ, nên không thấy bận
quá, trong lúc đó phòng làm việc vẫn hoạt động như thường, đương nhiên
còn có hai bộ sáng tác mới trên tường.
Tác phẩm của Cao Phỉ vẫn
kéo dài theo nhất quán hoa lệ gió, kết cấu hay màu sắc đều rất lớn mật.
Hơn nữa hai tấm mới, chắc bởi vì Quan Hựu về nước chỉ đạo, bức tranh gió càng theo xu hướng chủ nghĩa lãng mạn, sắc thái cùng kết cấu biểu đạt
ra càng nhiều tình cảm.
Thân là trợ lý, An Nhan Nhiên có nhiều thời gian đứng ở tác phẩm mới của Cao Phỉ tinh tế quan quát bức tranh của cô.
Một năm này, Cao Phỉ chính xác có nhiều tiến bộ, trước sau như một sáng tạo độc đáo cùng kỹ xảo hoàn mỹ. Chính là, không biết có phải đã thấy tác
phẩm của người nào đó hay không, cảm giác cho dù là thành phẩm như vậy,
cùng không hấp dẫn bằng bản sơ thảo hay bán thành phẩm anh tùy tay bỏ
lại.
An Nhan Nhiên còn nhớ rõ lần đầu tiên bản thân nhìn thấy bút tích thực của anh trong lòng rung động, một bộ tác phẩm mỹ thuật tạo
hình, có thể thông qua võng mạc ở trong nháy mắt làm cho người ta chấn
động khắc sâu lưu lại dấu vết tuy khó, vốn dĩ trước cũng không có.
Chính là tác phẩm của người nào đó, lại nháy mắt làm cô thất thần im bặt,
quên hết thảy quanh mình, cơ hồ ngay cả linh hồn cũng đều bị hấp dẫn
hết!
Khi đó, cô mới hiểu được bản thân mình có bao nhiêu nhỏ bé.
Cùng so sánh với anh, cái kia của mình thậm chí căn bản không xứng được
làm bức tranh!
Từng có một thời gian, cô cố gắng hết sức bắt
chước anh, rồi trong quá trình này bắt đầu ghét mỗi bức thành phẩn thậm
chí bán thành phẩm của mình. Đến mức loại tình huống này quá mức rõ
ràng, cô bị lệnh cưỡng chế nếu không hứa dừng việc vẽ tranh, cũng bị ném đến làm việc tại phòng triển lãm tranh.
Khi sự việc đã qua, cho
dù là hiện tại hồi tưởng lại, vẫn có thể cảm giác được cảm giác tuyệt
vọng lúc trước. Cho dù cố gắng đến mấy, đều khó có khả năng giống người
nào đó, rõ ràng đều là người, sao một phần vạn của anh cũng không bằng!
Giờ An Nhan Nhiên cảm thấy được, cô có thể ở bên cạnh anh, chịu được đả
kích mỗi tuần một lần đến nay còn sừng sững không ngã, đã là sự an ủi
lớn lao…
ЖЖЖЖЖЖЖ
Cuối tháng bảy, thành S xảy ra những trận mưa lớn, cơn mưa to bất thình lình xảy ra làm cho trời vốn nóng thành
lạnh, nhưng cũng đồng thời tạo thành sự cố giao thông.
Ngày đó mưa to, An Nhan Nhiên đang trên xe bus quay về phòng làm việc, cô được lệnh đi mua dụng cụ vẽ tranh mới cùng thuốc màu.
Mới đầu là mưa lớn, trên đường vẫn chưa ngập, nhưng xe bus đã bị ngăn lại trên đường.
Vừa nãy phòng làm việc lại gọi điện đến thúc giục – đều là trợ lý, vốn dĩ
việc mua sắm này cũng không phải cô đi. Nhưng bởi vì mấy người kia … vốn không xem cô không vừa mắt, trời nóng chân chạy có nhiệm vụ vừa đi nên
việc này ném cho cô.
Mười lăm phút sau khi xe bus bị ngăn lại, nữ trợ lý kia lại gọi điện thoại lần hai: “Cô rốt cuộc định bao giờ thì
trở về! Cô có phải cố ý chỉnh tôi! Phỉ tỷ vẫn chờ dụng cụ vẽ tranh để sử dụng đây! Tôi biết loại người như cô phải ra ngoài mua sắm trong lòng
sẽ tức giận, nhưng bây giờ không phải là thời điểm giận dỗi! Đường bị
chặn sao cô không xuống xe gọi taxi đi tiếp? Không ai nói cho cô phải
làm sao à? Sớm biết cô yếu ớt như vậy, tôi dù vội cũng tự mình đi mua
rồi! Cô có biết tính tình Phỉ tỷ, nếu hôm nay công tác này không hoàn
thành chị ấy sẽ không về, Quan tiên sinh cũng chờ chị ấy thêm một giờ!
Gần đây chị ấy bận rộn như vậy, thật vất vả mới chuẩn bị được buổi hẹn…”
Nói liên miên cằn nhằn oán hận, An Nhan Nhiên chỉ nghe thấy một trọng điểm: Quan Hựu hiện tại đang ở phòng làm việc, chờ Cao Phỉ làm xong công việc trong tay mới có thể rời đi.
Cúp điện thoại, cô quay đầu nhìn
ngấn mưa đầy trên cửa kính của xe. Bên ngoài là khoảng trời u tối, không quá ba giờ sau giờ ngọ, lại âm u lặng lẽ giống như sắp tối đến nơi.
Cô xem lại vải mưa che phủ hoàn toàn dụng cụ vẽ tranh trong lòng, cặp mắt
đen đồng xẹt qua một ý cười vắng lặng. Cần cô…chạy trở về sao?
Cũng giống như thế, bốn đầu phố mà thôi, cô lại không mang theo ô, bộ dáng
chật vật ướt sũng hẳn là thích hợp với “Như vậy tốt lắm” của cô đi!
(giống lần đầu tiên gặp lại Quan Hựu)
Côđứng lên, đi về phía cửa xe bus nói với lái xe: “Bác tài, làm ơn mở cửa giúp!”
ЖЖЖЖЖЖЖ
Khi Quan Hựu và Cao Phỉ nhận được tin tức rồi tới bệnh viện thì đã là hai
giờ sau. Khi đó An Nhan Nhiên đang được y tá nâng lên, chân cô bị
thương, mang theo một thân trầy da vào toilet.
“Tiểu Nhiên!” Cao
Phỉ chưa mở miệng, xưng hô quen thuộc lo lắng từ miệng anh tự động nhảy
ra, từ đầu đến cuối chỉ để ý đến An Nhan Nhiên trong đáy mắt Cao Phỉ t
hiện lên tia lợi hại cùng cảnh giác.
An Nhan Nhiên hơi có chút vô tội cười cười nhìn về phía Cao Phỉ.
Việc này người ngoài nhìn vào xem như là một thiết kế hoàn mỹ không chê vào
đâu được, nhưng thực tế so với kế hoạch của An Nhan Nhiên khác xa nhau.
Việc đem an toàn bản thân để chen vào hai người này, căn bản không phải là
tác phong của cô, cô vốn thầm nghĩ đi một chút trong mưa có thể ướt sũng “tranh thủ đồng tình”, kết quả một chiếc xe không có mắt lao qua bên
người cô.
Cũng may tốc độ xe không cao, cô không có chấn thương
lớn, nhưng trời mưa hơn nữa thị giác mơ hồ, cô cũng là ngã bất ngờ, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại người đã ở bệnh viện, sau khi miệng vết thương được xử lý xong việc cô đã gọi điện về phòng làm việc, nói đơn giản hiện trạng của mình.
“Thật xin lỗi, bị mưa ngoài ý
muốn, dụng vụ vẽ tranh cùng thuốc màu đều bị rơi.”. Đối mặt với thần
thái đã thay bằng thân thiết tiến lên đỡ lấy mình của Cao Phỉ, cô thành
thật sắm thân phận người làm công.
“Bây giờ còn nói này làm cái
gì! Tớ đã lo lắng gần chết!” Cao Phỉ hiển nhiên so với cô càng nhập vai
hơn. Một bên quở trách lên, một bên dặn dò Quan Hữu đi đóng tiền thuốc
men.
Trong toilet, Cao Phỉ nhìn trong gương cúi đầu trở lại là
chính mình, cúi đầu cười, “Tôi đoán cô sẽ không đáp ứng dễ dàng như vậy, không phải vì công việc. Tự làm mình bị thương, thật là tuyệt. Xem ra,
mấy ngày nay cô một chút tiến bộ cũng không có. Tiếp theo tính dưỡng
thương một thời gian, tôi thật chờ mong biểu hiện của cô.”
An
Nhan Nhiên ngẩng đầu, chống mặt mày diễm lệ mà sắc bén của cô ta, chỉ có thể bất đắc dĩ cười. Nếu cô thật sự muốn làm, sao lại làm rõ ràng như
thế, làm cho Cao Phỉ có ý cảnh giác?
Đại tỷ! Là do ngươi thật sự suy nghĩ nhiều...
ЖЖЖЖЖЖЖ
Việc này ngoài ý muốn, trước tiên chính xác làm Cao Phỉ nổi lên cảnh giác,
nhưng An Nhan Nhiên đã xác định trăm phần trăm một vài ý tưởng của Quan
Hữu.
Khi mà cô kéo mắt cá nhân bị trật suy tư về một vài vấn đề
chậm rãi tiến vào thang máy thì không biết còn có người nào đó bởi vì
ngoài ý muốn mà kéo dài “kinh hỷ” đang chờ cô. Cô rửa ráy thay áo
T-shirt rộng ngồi chôn vào sô pha, tiếng chuông di động vang lên dồn
dập.
An Nhan Nhiên nhìn thấy đèn báo chớp động, nhất thời có chút thất thần.
“Thầy à?” Cô thử mở miệng thăm dò.
“Ở bệnh viện hay đang ở nhà trọ?” Câu hỏi ngắn gọn cực kỳ.
“Nhà trọ.”
“Đọc địa chỉ cho tôi.”
Cô mới vừa nói xong, đầu kia liền dập máy. Mười lăm phút sau, chuông cửa
nhà trọ vang lên, cô kéo cửa ra, bên ngoài quả nhiên là vị đại nhân vật
rất ít vào thành kia đang đứng.
Anh xuất hiện làm nhà trọ nhỏ hẹp trở nên rạng rỡ hẳn lên, nếu đổi lại thời gian, hoặc là đổi lại địa
điểm, có lẽ cô sẽ vì anh vạn năm khó gặp chủ động tới cửa mà vui sướng
không thôi.
Có thể hiện tại - cô liếc mắt xuống cửa phòng làm
việc dưới lầu, chưa đóng cửa , bên trong vẫn chưa dọn dẹp xong, tác phẩm hoàn thành mới chỉ dùng vải trắng tượng trưng che lại, sau lưng vải vẽ
tranh sơn dầu thậm chí viết tên cô cùng danh sách thi đấu.
Nếu bị anh phát hiện cô sau lưng anh làm việc đó... Được rồi, cô hi vọng anh tốt nhất đừng phát hiện.
Năm phút đồng hồ sau khi anh ngồi xuống sofa, An Nhan Nhiên mới biết được
nguyên nhân tại cô té xỉu nhập viện y tá đã dùng điện thoại di động của
nàng cố gắng tìm được người có liên hệ, mà số điện thoại của anh là cô
mau lẹ đặt số một.
“Cho nên thầy liền lái xe vào thành sao?” Cô lên tiếng mềm giọng nói, trạng thái được sủng ái mà lo sợ.
Anh nhăn mi dài, ấn huyệt Thái Dương nghiêng mắt nhìn cô một lần, giọng
điệu lạnh nhạt, “y tá nói có chút khoa trương, tôi còn tưởng rằng em sắp chết.”
“...” thật muốn mắng người, nhưng thái độ vẫn nên có,
”Vào thành hẳn là mất lâu thời gian, thầy có đói bụng không, em cũng còn chưa ăn, em đi làm chút gì ăn nhé?”
Anh gật gật đầu, xem như nhận lời .
Kéo chân đáng thương bị trật bay nhanh làm ra hai phần chân giò hun khói
trứng chim sau khi ăn xong, chẳng biết bóng dáng thon dài đi vào phòng
làm việc lúc nào làm cô kinh hãi tam hồn không thấy phách.
Cô ở quầy bar chịu đựng thuận tay rang cơm, lảo đảo nghiêng ngả chạy qua thì đã chậm.
Anh một tay cầm túi, một tay đẩy tấm vải trắng trên giá vẽ ra, đôi môi
đường nét xinh đẹp phun ra câu hỏi cay nghiệt, “Trông như đồ bỏ đi này
là bức tranh của em?”
“...” Thầy ah, thật không lễ phép! =_=