- Hey, Thiên Vũ, Băng Anh.
Một cô gái xinh đẹp mỉm cười vẫy tay gọi hai người bạn kia. Thiên Vũ và Băng Anh nhanh chóng tiến tới chỗ ngồi mà ba người bạn chọn trước.
- Bữa tiệc này là chúc mừng Băng Anh lại đứng đầu trước kỳ nghỉ đông đó.
- Vy vy, cảm ơn.
Băng Anh mỉm cười với cô gái tên Vy vy kia. Một cặp đôi ngồi đối diện mỉm cười.
- Băng Anh của chúng ta đúng là rất giỏi nha.
Triệu Phương Nhi mỉm cười nháy mắt với Băng Anh. Đoàn Thiên Nam ngồi bên cạnh cô bạn gái Phương Nhi của mình mỉm cười với Băng Anh. Cả 5 người họ đều là bạn thân của nhau, cùng rủ nhau đi đến Angel học. Bốn người bạn đều là gia đình có thế lực, đặc biệt là Thiên Vũ, gia đình đứng thứ ba trên thế giới, và thứ nhất ở Châu Á. Và đáng chú ý hơn nữa là về cô bạn Trần Vy Vy kia, gia đình họ Trần là dòng dõi mafia khét tiếng. Riêng Vy Vy kia bình thường hoạt bát vui vẻ nhưng nhúng tay vào thế giới ngầm lại là chị hai máu lạnh vô tình. Băng Anh tuy không gia thế như họ nhưng cô lại giống như tiểu bảo bối được tất cả mọi người yêu thương vô cùng, bảo vệ đến nơi đến chốn.
- Vậy hôm nay xem ra Thiên Vũ của chúng ta phải bỏ tiền túi rồi.
Vy Vy ánh mắt gian xảo nhìn Thiên Vũ mỉm cười. Cặp đôi kia cũng gật đầu đồng tình. Thế là hôm nay Thiên Vũ của chúng ta tập xác định cái túi tiền là vừa. (^^)
Trong khi đó, tại biệt thự nằm tách biệt giữa một khu rừng lớn. Xung quanh biệt thự trồng khá nhiều loại hoa, cùng với đó nhiều cây leo bám đầy biệt thự. Từ bên ngoài, nhìn biệt thự rất cổ và lâu đời. Mọi cửa sổ đều được mở ra để ánh nắng hắt vào trong phòng. Ở tầng hai, một cô gái đẹp tựa như một thiên xứ, đáng yêu vô cùng đang ngồi trước cây piano màu trắng. Bàn tay mảnh khảnh đó đang từ từ lướt phím đàn du dương. Nhìn cô thật buồn, thật cô độc. Một vài hầu gái đang đứng ở ngoài cửa nghe nhạc cảm thông thay cho tiểu thư. 2 năm trước họ được một quản gia hỏi vấn đáp vài câu thuê làm người giúp việc với giá còn hơn những chỗ khác. Lúc được đưa đến ngôi biệt thự này họ hơi rùng mình và cũng ngạc nhiên khi không có chủ nhân cho đến khi 1 năm trước sự xuất hiện của một cô bé 15 tuổi xinh đẹp vô cùng làm họ hơi kinh ngạc. Có điều nét mặt vô hồn đó họ thấy không hợp với cô chủ nhỏ chút nào. Từ đó vị quản gia kia cũng chẳng đến đây, cả biệt thự lớn chỉ có cô tiểu thư đó cùng 5 cô hầu các cô. Hơn nữa 1 năm có cô tiểu thư sống cùng cũng chưa từng thấy bất kì ai đến thăm, thỉnh thoảng họ thấy tiểu thư nhà họ ngoài chơi đàn sẽ xem tin tức thế giới và cả về các học viện hàng đầu nữa. Dường như tiểu thư nhà họ muốn đi học. Đôi khi ngẫu hứng họ thấy tiểu thư cũng bắt chuyện với họ, nhưng chỉ vài câu họ lại phải đi làm việc rồi tiểu thư nhà họ lại một mình lủi thủi chơi với bản thân mình.
- Á, nhìn kìa.
Một cô hầu chỉ tay ra phía ngoài, mọi người chạy ngay đến cuối hành lang qua ô cửa kính nhìn xuống sân. Họ ngạc nhiên khi thấy một chiếc ô tô màu đen bóng loáng dừng lại. Đã 1 năm họ làm ở đây có bao giờ thấy có người tới? Nhanh chóng bốn cô hầu chạy xuống, một cô chạy vào phòng nhạc thông báo cho tiểu thư nhà họ.
- Tiểu thư đâu?
Một người đàn ông đậm chất quý tộc vương giả lạnh giọng lên tiếng hỏi. Bốn cô hầu cúi đầu cung kính.
- Tiểu thư đang xuống ạ.
- Được rồi.
Người đàn ông đó bước đi và theo sau là một anh chàng còn rất trẻ với mái tóc nâu vàng, đôi mắt màu đỏ thu hút, đôi môi mỏng quyến rũ vô cùng. Anh chàng này đang cười làm bốn cô hầu hãng còn đôi mươi đỏ bừng mặt. Họ nhanh chóng đi theo vào trong. Phòng khách rất rộng lớn với đá hoa cương bóng loáng tuyệt đẹp, giữa phòng là bộ sofa màu nâu đắt tiền, còn lại trống vắng hết trừ hai cái cột lớn bên cạnh hai lối đi lên của cầu thang và một chiếc ghế dài màu đỏ ở sát mép tường. Từ trên tầng, một cô gái 16 tuổi với mái tóc màu vàng óng dài suôn mượt xoăn lọn mặc một chiếc váy lụa màu trắng thướt tha có khoác thêm một chiếc áo choàng lông thú màu đen nổi bật từ từ bước xuống. Anh chàng quyến rũ kia nhìn cô gái đó mỉm cười ma mị làm mấy cô hầu chảy máu mũi mất. Nhìn thấy người đàn ông này cô bé cúi đầu cung kính rồi ngồi xuống phía đối diện.
- Ta đã đọc thư của cháu rồi Sion. Ông ấy chấp nhận để cháu đi học nhưng là ở đệ nhị Angel chứ không được phép đến đệ nhất Royal.
- Có quá dễ dàng?
Sion buông từng từ từng chữ lạnh sống lưng. Trong lòng cô tự biết không có chuyện ông già đó đồng ý để cô tự do ra ngoài làm gì thì làm. Angel chỉ nằm bên kia khu rừng này, rất gần với cô mà thôi. Tai mắt trong Angel rất nhiều, đủ để theo dõi mọi động tĩnh của cô. Hơn thế nữa họ không muốn cô vào Royal chẳng qua đối với họ cô thấp kém không thể ngang bằng được.
- Cháu vẫn luôn tinh tế đó Sion. Ông ấy muốn sau kì nghỉ đông cháu mới được phép đến học.
- Hiển nhiên là vậy.
Sion đáp trả, ngữ khí lạnh lẽo vẫn bao trùm. Đến 5 cô hầu cũng sợ hãi vì chưa bao giờ họ thấy tiểu thư nhà mình lạnh tới vậy. Người đàn ông kia mỉm cười.
- Cũng tốt, dù sao đến vào kì nghỉ đông học sinh cũng nghỉ rồi. Điều thứ hai là anh chàng này, anh ta là quản gia của cháu.
- Vậy sao?
Sion còn chẳng thèm liếc nhìn anh chàng với đôi mắt đỏ kì dị đó. Cô nhìn người đàn ông kia.
- Nếu đã xong xin lỗi không tiễn.
- Cháu không cần tuyệt tình thế đâu Sion.
Người đàn ông đó cười lớn đứng dậy, ông ta nhìn Sion vẫn như 2 năm trước chỉ có điều xinh đẹp thì chỉ có hơn chứ không có kém.
- Hãy nhớ trong cái gia tộc Tudor này ta chính là đồng minh của cháu. Chỉ duy nhất ta mà thôi, ngay cả mẹ cháu cũng quay lưng phản bội lại cháu rồi.
Để lại một câu ông ta rời đi. Sion đứng dậy, cô nắm chặt tay. Đúng vậy, 2 năm trước người đàn bà mà cô phải gọi là mẹ đã nhẫn tâm đẩy cô đến Nhật Bản. Khi cô trở về từ 1 năm trước chưa kịp đặt chân đến cửa đại gia tộc thì lại một lần nữa cô bị đẩy đến biệt thự 'ma ám' này của gia tộc. Cô được biết từ bức thư người đàn ông ban nãy hay chính là bác của cô gửi cho cô rằng mẹ cô đã nói với ông già đó rằng hãy để cô ở đây. Người đàn bà đó muốn đẩy cô ra thật xa gia tộc, tự mình chuộc lỗi để trở thành tiểu thư được gia tộc yêu quý như trước. Thật nực cười. Sion cô tuyệt đối sẽ không để yên cho bà ta.
- Tiểu thư...lần đầu gặp mặt.
Anh chàng lạ lẫm này đến trước mặt cô mỉm cười, cách ăn mặc hơi xộc xệch của hắn ta làm Sion không quen. Mái tóc của tên này màu rất đẹp nhưng xù xù như kiểu không chải chuốt. Xem ra tên này thuộc dạng 'lười' đây mà. Vậy thì quản gia cái lỗi gì chứ?
- Tốt hơn tên kia.
Sion nói rồi đi thẳng lên trên tầng hai. Với cô dù tên này có lôi thôi luộm thuộm thì tốt hơn tên quản gia trước. Cái tên buộc tóc đó làm cô phát ghét vì hắn nói câu nào là khinh thường cô câu đó. Quản gia mới sao? Được lắm, cô không có sợ. Cứ giám sát cho thích vào vì sắp tới ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa?