Đứng dưới cây hoa anh đào, từng cánh hoa màu hồng phấn rơi xuống, cuốn theo cùng cơn gió với mái tóc trắng nổi bật của tôi. Anh chàng với mái tóc vàng lãng tử đứng trước mặt tôi, bỗng ngỏ lời tỏ tình với tôi:
”Tớ.. thích cậu!. Cậu hẹn hò với tớ nhé?”
“...”
Tôi im lặng. Lời tỏ tình này quá đột ngột, tôi không thể trả lời ngay, nhưng mà... câu trả lời đã ở trước mặt tôi rồi.
”Tớ... đồng ý! Hãy giúp đỡ tớ thật nhiều nhé!”
Tôi ôm cậu ấy hạnh phúc. Tình cảm này của tôi đã cất giấu bấy lâu nay giờ đã được nói ra, thật hạnh phúc! Lúc nãy, khuôn mặt của cậu ấy rất đỏ, phải dũng cảm lắm mới nói ra được a.
”Cậu... đúng là!”
Cậu ấy ôm tôi thật chặt, cứ như là sẽ sắp rời xa tôi không bằng! Rời xa... tôi sao? Tôi luôn tưởng tượng một bi kịch dành riêng cho mình: Kou sẽ đột ngột rời xa tôi, nắm lấy tay của người con gái khác và rời khỏi cuộc đời của tôi và cậu ấy.
Lúc xưa, cậu ấy như một anh hùng, anh hùng trẻ con, luôn che chở cho tôi mỗi khi có kẻ định bắt nạt tôi, dần dần cậu ấy được tôn sùng trở thành “đại ca” nhưng cậu ấy đã từ chối vì không thích đánh nhau.
”Cậu thích tớ từ lúc nào vậy?”
Tôi tò mò hỏi. Đứa con gái nào cũng sẽ thắc mắc rằng bạn trai mình đã thích mình từ lúc nào, điều đo chứng minh rằng tình cảm của người con trai đó sâu đậm hay mờ nhạt.
”Tớ không nói đâu.”
Cậu ấy trả lời, quay mặt đi. Tôi cố gặng hỏi nhưng không được nên có chút hụt hẫng.
”Vậy còn cậu?”
”Ừm... tớ không nói đâu!”
Nói rồi tôi cười cười. Nếu nói tôi đã thích cậu ấy từ rất lâu, từ khi cậu ấy chơi chung với tôi, từ khi cậu ấy chào tôi rồi mỉm cười thật tươi, tôi đã thích cậu ấy thì chắc cậu ấy không tin đâu, nhỉ?
Tôi đứng trên hành lang lớp nhìn xuống sân. Sắc hồng bao phủ toàn sân trường, một màu hồng lãng mạn.
”Đẹp nhỉ?”
Một giọng nói từ phía sau tôi. Tôi quay lại, không có ai cả? Một giọng nói bí ẩn?
Tôi liền nhún vai và bắt đầu nhìn ngắm cây hoa anh đào phía dưới. Nhưng thật không may, một khuôn mặt đáng sợ đột ngột xuất hiện.
”Ah!”
Tôi la khẽ. Mọi người bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò. Không lẽ mọi người không nhìn thấy gã?
”Ngươi... nhìn thấy ta sao?”
Tôi im lặng.
”Con người chẳng thể thấy được Ayakashi, tại sao ngươi lại thấy được ta? Hình như trong người của ngươi có một lượng lớn năng lực bí ẩn? Không lẽ ngươi là?”
Rồi sau đó hắn ta hoảng sợ bỏ chạy. Ayakashi là những linh hồn trong thế giới youkai, mà youkai là những thứ mà con người không thể thấy được, tại sao mình lại thấy được? Tôi thắc mắc.
”Nè Kou.”
”Sao?”
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi nghĩ nếu mình nói ra việc mình thấy được ayakashi ngày hôm nay chắc có lẽ sẽ làm phiền cậu ấy rất nhiều...
”Không có gì đâu!”
... nên tôi đành giấu giếm. Nhưng nếu không nói ra thì cũng ngại.
”Dạo này cậu có thấy thứ gì đó quái đản, kiểu như là cậu thấy được mà người khác không thấy được hay không?”
”Cái đó a? Tớ không thấy! Cậu hỏi vậy để làm gì?”
Tôi lắc đầu “Không có gì!”