“Rầm” - cửa phòng bị đạp mở. Ha Na chưa kịp định thần chuyện xảy ra thì tóc cô ta bị giật mạnh kèm theo đó là hai cái tát liên tiếp giáng xuống mặt, khóe miệng trào máu rách ra, mặt mũi xây xẩm bị xô ngã về sau.
- Làm người không muốn lại muốn làm chó thì tôi cho cô hóa kiếp luôn.
Yến Nhi nói rồi đạp thêm cho cô ta một cái đau điếng.
- Cô, sao cô lại ở đây?
- Vì sao tôi không được ở đây hả?
Nói rồi, cô bước lại gần cô ta vừa định đánh tiếp thì cả người bị ôm chặt lấy. Cô cảm nhận được mùi hương quen thuộc bao lấy cánh mũi.
- Anh buông em ra đi, em phải dạy cho cô ta một bài học.
- Có người khác dạy, anh không muốn tay em bị đau.
Ha Na hoảng hốt, kéo lại váy ngủ vừa bị Yến Nhi xé rách khi người của đoàn phim có mặt trong phòng ngày càng đông đủ. Họ nhìn cô ta dè bỉu lẫn khinh miệt. Đủ mọi lời lẽ khinh bỉ được thốt ra. Cô ta hét lên.
- Tôi không sai, người sai là cô ta. Cô ta đánh tôi, hại tôi nên tôi mới làm vậy?
Chị Jian nhìn cô ta chán ghét, lắc đầu chào thua.
- Làm sai còn già mồm biện minh, đầu óc cô ta cần phải được cải tạo rồi. Lúc nào cũng nghĩ người khác sai để biện minh cho hành động sai trái của mình.
- Đạo diễn, ông xem được hết rồi chứ?
Ha Na sợ hãi lắc đầu gào lên.
- Tôi bị hai vợ chồng họ lừa... không, tôi không làm gì cả.
- Hành động của cô đã được phát trực tiếp trên nhóm kín của đoàn phim rồi, chúng tôi đã nghe thấy từng lời cô nói mà vẫn còn biện minh sao?
Bảo Cường gần như không còn tỉnh táo nữa, chút sức lực gồng mình cuối cùng đã mất đi. Anh gục đầu trên cổ Yến Nhi, hơi thở mất dần kiểm soát.
- Vợ... giúp anh...
Yến Nhi thấy anh cứ dúi vào hôn mình thì đành lên tiếng nhờ đạo diễn.
- Ông giải quyết cô ta nhé! Nhờ cả vào ông.
Cô cùng papa dìu Bảo Cường về phòng. Cả người anh cứ rũ ra, mặc kệ sự có mặt của Papa cứ sát vào cô mà hôn.
- Anh... về phòng đã.
Khi thang máy vừa mở ra, Bảo Cường cúi xuống nhấc cô trên tay mình đi nhanh về phòng. Cô nhìn Papa ngượng ngùng nhưng biết sao được khi người cạnh cô đang gấp gáp muốn giải tỏa.
Trước khi đóng cửa phòng, anh vẫn còn đủ sức để nhờ papa.
- Hãy giao cô ta về cho Nam Hee đi, cậu ấy sẽ biết phải làm gì?
- Vâng.
Cửa phòng liền bị đóng thật mạnh, Bảo Cường chỉ chờ có vậy liền tìm đến môi cô mà hôn, chỉ có cô bây giờ mới giúp anh hạ hỏa được.
Yến Nhi bị anh hôn cuồng nhiệt mà môi tê rần phát đau nhưng lại không thể từ chối. Anh gấp gáp không cởi được cúc áo liền giật mạnh làm rách áo của cô. Yến Nhi khổ sở xót thương cho số phận của nó nhưng lại bị dục vọng cuốn đi.
Thả người xuống giường, Bảo Cường vùi mặt trên ngực cô, gặm lấy nụ hoa điên cuồng cắn mút, bên còn lại bị nhào nặn trong bàn tay anh đến vặn vẹo méo mó. Yến Nhi bị anh kích thích đưa lên đỉnh cao nhất, cả thân mình rần rần uốn lượn.
Đôi mắt anh đỏ ngầu như thú dữ, vầng trán nổi gân xanh, dường như sức chịu đựng đã đạt đỉnh. Anh nhổm dậy, mạnh mẽ giật áo, cởi bỏ sạch sẽ đồ trên người, nâng hông cô lên mạnh mẽ tiến thẳng vào đến điểm sâu nhất trong người cô.
Yến Nhi như người mất trọng lực, không kìm được mà rên rỉ.
- Ưm... Cường... chậm lại anh.
Đôi môi anh lại điên cuồng bao phủ lên môi cô, dùng sức mà mút lấy hương vị ngọt ngào của sự nâng niu yêu chiều, bàn tay lại phủ lên vòng một căng tròn của cô mà nhào nặn.
Mỗi lần anh tiến vào là một lần cô bị đem lên mây, Yến Nhi thở dốc không lên hơi. Càng lúc cả người càng chìm trong khoái lạc. Cổ họng ngày một khô, vòng eo bị anh nắm lấy uốn cong trốn tránh lực va chạm.
Càng lúc sự điên cuồng trong anh càng đạt đỉnh, anh rút khỏi người cô, mang thân thể cô lật lại, nụ hôn đáp lên mảng lưng trần, nâng nhẹ người cô lên từ sau tiến vào.
- A...
Cả người cô bị anh lôi đủ các tư thế đến rũ rượi mềm nhũn, tay không còn cảm giác chống đỡ, nửa thân người áp xuống giường bất lực. Vậy nhưng Bảo Cường vẫn chưa giải tỏa hết mà ra sức xâm lược trong cơ thể cô.
- Dừng lại.... em không chịu được.
Khoái cảm càng lúc càng muốn dìm chết cô, nó vượt quá sức chịu đựng của cô. Mỗi lần anh tiến vào, cô chỉ biết lắc đầu, run rẩy cầu xin...
Cô chưa từng cùng anh trải qua sự kích tình mạnh mẽ như vậy nên vô cùng lạ lẫm, cơ thể nhất thời chưa kịp thích ứng... mái tóc dài bị xõa bung, trải xuống ga giường trắng mịn...
Không biết cô bị hành hạ đến bao lâu, chỉ biết bản thân như muốn ngất đi vì sự kích thích quá độ... mãi đến khi anh gầm nhẹ, phóng hỏa hết trong cơ thể cô thì cuộc yêu mới dừng lại.
Một đêm với cô dài đằng đẵng lại mệt mỏi vì giải tỏa giúp anh...
Khi cô tỉnh dậy, ánh nắng đã xen qua rèm cửa vào đến trong phòng, cả người cô bị vòng tay anh ôm cứng, lưng trần dựa sát vào ngực anh, chân anh cũng cuốn lấy chân cô giữ chặt. Một cảm giác vô cùng an toàn, gắn bó giữa hai người.
- Nhi... sáng rồi hả?
Cô khẽ động, xoay người lại nhìn anh. Khuôn mặt anh vẫn mệt mỏi, hai mắt vẫn nhắm nghiền, di chuyển mặt vùi xuống cổ cô hít hà hương thơm mát trên người cô, giọng nói khàn đục.
- Nhi... anh mệt...
Cô đưa tay ôm lấy đầu anh, hôn lên mái tóc rối tung đầy yêu chiều. Lần đầu cô thấy sự quyết đoán mạnh mẽ trong anh biến đi đâu mất. Nghe anh nói, trong lòng cô mang đến cảm giác thương xót mà càng ghét Ha Na.
- Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thôi... lần sau em không đưa anh ra làm mồi nhử nữa. Cứ một phát đập chết luôn cho khỏi giẫy dụa mà cắn lại.
Bảo Cường nhướn mắt nhìn cô mỉm cười rồi lại vùi mặt trên ngực cô, đầu lưỡi vươn ra khiêu khích nụ hoa trên ngực cô làm nó lại vươn lên cứng nhắc.
- Anh đang mệt đấy.
- Nhưng... anh muốn.
Anh đẩy cô nằm lại, đè hẳn thân mình lên trên, ngậm lấy ngực cô cắn mút, tham lam quyến luyến cơ thể đã đầy dấu tích. Bàn tay như không trọng lực chạm lên bắp đùi, men theo đó đi vào nơi mẫn cảm của cô day nhẹ gọi khoái cảm từ trong sâu thẳm tràn về.
- Ưm... em không còn sức đâu... dừng lại đi.
- Nhi... em thật đẹp... ăn nhiều phát nghiện.
Ngay lúc ấy, ngón tay anh liền tiến vào trong. Khuôn mặt cô đỏ bừng, dùng chút sức lực còn lại đẩy anh ra.
- Bảo Cường... em đói rồi...
Anh ngưng lại động tác, đổ cả thân mình trên người cô.
- Không hiểu cô ta dùng cái chết tiệt gì vậy? Thực sự bây giờ anh vẫn còn muốn...
Cô vuốt ve trên lưng như muốn xoa dịu đi hưng phấn trong người anh.
- Cố lên, bây giờ vào tắm nước ấm đi cho khỏe.
Tắm rửa xong vừa định ra ngoài thì Papa đưa Ha Na đến cùng đạo diễn lẫn biên kịch. Cô ta nhìn Bảo Cường quỳ xuống van xin.
- Em sai rồi... anh đừng bắt em giải nghệ. Đó là mơ ước cả đời của em, em sẽ làm bất cứ việc gì...
- Cô nghĩ tôi muốn cô làm việc gì chứ? Tôi sẽ không tha thứ cho kẻ nào xúc phạm vợ tôi và gài bẫy hại cô ấy. Vậy nên tôi chính thức đâm đơn kiện cô vì tội mưu sát vợ tôi và sử dụng chất kích thích để thực hiện ý đồ bất chính.