Lúc Mạc Khải Liêm quay lại thì đã gần hai giờ sáng, trên tay còn có một chiếc cặp lồng nhỏ. Anh đã làm phiền bác sĩ trực ban, hỏi xem cô có thể ăn được những gì, sau đó lại chạy qua mấy con phố, tìm được một quán bán đồ ăn đêm, mua được một bát cháo thịt bằm thơm phức.
Đinh Mộc vẫn thức, đang cầm điện thoại tìm kiếm những kinh nghiệm nuôi con và chăm sóc bản thân trong quá trình ở cữ.
Mạc Khải Liêm:“ Bác sĩ dặn em hiện giờ không nên dùng điện thoại, không tốt cho mắt.''
Đinh Mộc tắt điện thoại đi, nhìn anh với ánh mắt mong chờ:“ Anh nhìn thấy con chưa, đáng yêu lắm đúng không?''
Anh đặt cháo xuống chiếc bàn cạnh giường bệnh, đặt cháo thơm phức lên, sau đó chỉnh giường để nâng cô dậy một chút, xúc thìa cháo lên thổi nguội rồi đút cho cô.
''Đáng yêu lắm, anh chưa thấy đứa bé nào xinh hơn con chúng ta. Nhưng nó nhỏ như hạt tiêu vậy.''
Đinh Mộc há miệng ăn những thìa cháo anh đút, một ngừoi đút một ngừoi phối hợp ăn, động tác tự nhiên vì đã làm hàng trăm lần.
Đinh Mộc:'' Vậy gọi con là bé Hạt tiêu nhỏ nhé. Tên thì để suy nghĩ dần dần.''
Mạc Khải Liêm:'' Cái tên này có phải nữ tính quá rồi không. Thằng bé sẽ không vui đâu.''
''Em cứ thích gọi thế cơ, dù sao cũng không phải tên thật.''
Mạc Khải Liêm:'' Em xem muốn đặt tên gì.''
Đinh Mộc:'' Vẫn là nên để anh đặt thì hơn.''
***
Mạc Hàn cả ngừoi uể oải ôm gối nằm ngửa trên ghế sofa, mặc kệ nhóc con vẫn đang ầm ĩ, quậy phá ở bên cạnh: .
||||| Truyện đề cử: Bạn Gái Hờ Của Giám Đốc Mặc |||||
''Anh, ba mẹ em bao giờ mới trở về vậy? Ba mẹ đã đi mấy hôm rồi vẫn chưa chịu trở về?''
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Mạc Hàn nghe thấy câu hỏi này rồi. Nhóc con này chưa đầy năm tuổi mà đã biết cách làm ngừoi khác đau đầu.
Mạc Hàn cảm thấy buồn bực, bao nhiêu năm anh ta luôn có một cô em gái xinh xắn, dễ thương, nhưng một ngày nọ, em gái anh lại trở thành thím nhỏ của anh. Còn thằng nhóc này, thay mẹ nó gọi anh bằng anh trai, Mạc Hàn chỉ biết thở dài bất lực.
Mà hai con ngừoi kia, đem con trai tới để ở chỗ anh, còn bản thân thoải mái sang tận Nauy để hưởng thụ cuộc sống hai ngừoi. Cuộc sống đúng thật rất bất công mà.
Mà ở nơi xa xôi kia, Mạc Khải Liêm đang cõng cả thế giới ở trên lưng mình. Đinh Mộc vẫn còn ngái ngủ, nhưng vì trước đó có thông tin, hôm nay dự báo có cực quang hiếm gặp, cô nhất quyết đòi đi xem bằng được. Vậy nên mới có cảnh anh cõng cô bước từng bước vững chãi tới nơi có thể ngắm được cực quang.
Địa điểm lần này vẫn là ở Tromso, nơi mà anh đã chụp cực quang gửi cho cô ngày đó. Hôm nay khá đông du khách, dòng ngừoi đông đúc cùng đổ dồn về khu vực ngắm cực quang.
Mạc Khải Liêm vừa cõng cô, vừa để ý để cô không bị người khác va chạm vào ngừoi. Nhiều người khác đi ngang qua cũng để ý tới hai ngừoi, còn cười cười trêu chọc cái gì đó nữa, Mạc Khải Liêm đều không quan tâm.
Đinh Mộc:''Em muốn đứng ở chỗ lần trước anh đứng chụp cực quang cho em xem.''
Đến nơi, anh thả cô xuống, Đinh Mộc hai mắt sáng rực nhìn những dải màu huyền bí, xinh đẹp đang trải rộng phía trên cao.
Mạc Khải Liêm lấy điện thoại, chụp lại cảnh tượng động lòng người đó. Sau mấy năm, trong điện thoại anh lại có thêm mấy bức ảnh chụp cực quang, nhưng lần này, trong ảnh nổi bật lên là gương mặt còn đẹp hơn cả cực quang của ngừoi anh yêu.
Mạc Khải Liêm cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trán cô, thì thầm:'' Anh yêu em, vợ của anh.''
Đinh Mộc vòng tay ôm chặt lấy eo anh:'' Em yêu anh, ngừoi đặc biệt trong tim em.''