Người Đặc Biệt Trong Tim

Chương 92: Chương 92: 92




Khi mọi người đã cơm nước xong xuôi, lại ngồi quây quần trong phòng khách, lần này, Mạc Khải Liêm vẫn thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạc Uyển Dư, mẹ Mạc ho nhẹ một cái rồi ngồi xuống cạnh ba Mạc.

Vì Mạc Uyển Dư đang ngồi ở sát cạnh ghế dài nên bà Mạc đành phải ngồi phía bên Mạc Khải Liêm, mà vẫn chưa nhận thấy điều bất thường.

Không để mọi người kịp nói gì, Mạc Khải Liêm đã tuyên bố:“ Ba mẹ, con có bạn gái rồi.''

Mạc Uyển Dư cả ngừoi cứng ngắc lại, ba mẹ Mạc thầm quan sát thái độ của ông bà Mạc. Hiển nhiên hai ông bà tinh thần rạng rỡ, nghe thấy tin tức này không còn gì vui hơn được nữa.

Bà Mạc lập tức hỏi:“ Con chịu quen bạn gái rồi, có phải là Thẩm Mạt không, sao hôm nay con không gọi đến đây ở cùng với mọi người.''

Mạc Khải Liêm nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Mạc Uyển Dư, dùng sức mới kéo được cái tay ấy về phía mình.

''Ba mẹ, con và Đinh Mộc tâm đầu ý hợp, muốn được mọi người cùng chúc phúc.''

Một tiếng nổ 'oành' trong căn biệt thự, tất cả mọi người cùng im lặng, mỗi ngừoi đều đang có một suy nghĩ khác nhau.

Từng ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Mạc Khải Liêm với Mạc Uyển Dư, hiển nhiên là không ai biết giờ phút này nên phản ứng ra sao. Cũng may người giúp việc đều được cho lui ra, trong phòng khách đều là ngừoi nhà, nếu không, tình cảnh này thật sự có hơi mất mặt.

Một lúc sau, bà Mạc là người lấy lại được ý thức nhanh nhất, như đã hiều ra mọi chuyện, tiện tay vơ lấy chiếc gối ôm đằng sau, đánh túi bụi vào ngừoi Mạc Khải Liêm, ra tay không hề nể tình, vừa đánh vừa mắng:

''Thằng mất nết, mày vậy mà lại đi dụ dỗ Uyển Dư, con bé vẫn còn đang trẻ trung, xinh đẹp, có biết bao cơ hội gặp được ngừoi ưu tú ngoài kia, vậy mà lại bị mày lừa mất, đúng là không biết xấu hổ.''

Mọi người đều không dám can ngăn vì đã nhìn thấy được lửa giận trong mắt của ông Mạc, ông đứng dậy đi vào phòng trong, sau đó mang ra một cây gậy, ra hiệu cho vợ mình hãy để ông xử lý phần còn lại, không muốn bà đánh nhiều đau tay.

Mạc Uyển Dư sợ hãi, tới lúc ông Mạc dơ gậy lên mới lấy lại được cử động, lao tới ôm lấy Mạc Khải Liêm, gậy của ông cụ cứ vậy mà đập mạnh xuống lưng Mạc Uyển Dư, mọi việc diễn ra quá nhanh, khiến mọi người không khỏi sửng sốt.

''Uyển Dư, có sao không?''

Mạc Uyển Dư đau đến ứa nước mắt, nhưng miệng vẫn nở một nụ cừoi nhẹ:'' Con không sao đâu ạ.''

Ông Mạc liền vứt cái gậy xuống đất giống như vứt củ khoai nóng bỏng tay, áy náy ngồi về chỗ cũ, nhìn Mạc Uyển Dư đầy thương xót.

Mạc Khải Liêm quyết đoàn trước đó, giờ lại tay chân vụng về, muốn xoa xoa cho cô nhưng lại sợ động vào vết đau của cô, bàn tay cứ vậy lửng lơ không có chạm vào lưng cô.

''Em ngốc vậy, anh da dày, một gậy này cũng chỉ như gãi ngứa cho anh thôi, anh vẫn có thể chịu đựng được. Đi lên phòng anh kiểm tra giúp em, mà không, đi bệnh viện để kiểm tra luôn.''

Mạc Uyển Dư thật sự rất đau, nhưng không đến mức mới ăn một đánh đã phải tới bệnh viện:'' Em chỉ hơi đau thôi, không sao đâu mà. Chút nữa anh bôi cho em chút thuốc là được.''

Dù sao mọi ngừoi cũng đang ở đây, nếu đã nói ra thì cô cũng muốn nói hết trong lần này, để qua hôm nay, có lẽ cô sẽ không đủ can đảm để đối mặt với tình huống này một lần nữa. Huống hồ, bên cạnh cô còn có Mạc Khải Liêm, cô cũng cần mạnh mẽ, không thể để anh đơn độc chống chọi một mình được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.