Lạc Phi Phi lấy lại tốc độ thở bình thường, lập tức chất vấn Mạc Uyển Dư
''Nghe nói cậu lại vừa được tỏ tình hả, sao, kể lại cho tiết cho tớ nghe đi, sao hôm nay tớ lại nghỉ học cơ chứ, bỏ lỡ một tiết mục đặc sắc. Nghe nói tên kia bị cậu tự chối sau đó còn khóc rống lên.''
Lạc Phi Phi cười vui như tết, gương mặt không giấu được vẻ muốn hóng hớt.
''Mình còn chưa hỏi tội cậu, dám trốn học. Nếu hôm nay có cậu ở đấy, đã có ngừoi giúp tớ sớm bỏ đi rồi. Cứ bị tên đó lải nhải mãi.''
Lạc Phi Phi xua xua tay:''Không phải cậu an toàn thoát thân rồi đây sao. Nói nhanh, bạn trai cậu là ai hả?''
''Bạn trai nào?''-Mạc Uyển Dư nhất thời chưa kịp nhớ ra.
''Không phải vừa rồi cậu tuyên bố hùng hồn cậu đã có bạn trai sao. Tớ còn tưởng cậu định lấy Cao Phong ra làm lá chắn cơ. Hoá ra cậu lén lút có bạn trai mà không kể với tớ.''
Mạc Uyển Dư đưa mắt nhìn Cao Phong, thấy cậu cũng đang nhìn cô như chờ câu trả lời.
''Tớ kể với cậu sau, tớ về nhà trước đây, hôm nay có nhiều ảnh cần chỉnh lắm.''
''Này, này.''-Lạc Phi Phi gọi với theo cô, Cao Phong cũng nhìn theo bóng cô rời đi. Suốt từ nãy cậu không hề nói câu nào.
''Con bé này thật sự lén lút có bạn trai thật hả?''
Lạc Phi Phi nhìn Cao Phong thắc mắc, nhưng không nhận được câu trả lời nào.
Mạc Uyển Dư cũng chẳng quan tâm cái người vừa bị cô từ chối ra sao, vì về đến nhà, chỉnh vài cái ảnh là cô đã quên mất gương mặt người đó trông như thế nào rồi.
Hôm sau Mạc Uyển Dư lại như những ngày không thể bình thường hơn, dạy sớm chuẩn bị lên trường.
Vừa đi ra khỏi khu nhà lại nhìn thấy người quen đang đứng dựa vào cột đèn gần đó. Thấy Mạc Uyển Dư đi tới liền đứng thẳng dậy, tinh thần phơi phới
''Tớ tiện đường qua đây, chờ cậu cùng đi chung cho vui.''
''Cũng chỉ có một chút xíu đường thôi mà.''
Cao Phong đưa cho Mạc Uyển Dư một chai sữa:'' Tớ mua hơi nhiều, cho cậu một chai này.''
Mạc Uyển Dư chưa ăn sáng, thoải mái cầm lấy chai sữa, lại định mở điện thoại chuyển tiền trả cậu, Cao Phong vội vàng ngăn cản
''Chỉ là một chai sữa, cậu có cần phải sòng phẳng vậy không, đều là bạn bè cả.''
''Cậu mời tớ với Phi Phi nhiều quá rồi, tớ không thể lợi dụng cậu được.''
Cao Phong dở khóc dở cừoi:'' Chỉ có vài đồng, cậu đừng nghĩ nghiêm trọng vậy chứ. Nếu không lần sau cậu mời lại tớ ăn cơm là được rồi.''
''Tớ không quen mời ngừoi khác ăn cơm.''
''Cậu cũng không mời bạn trai cậu ăn cơm bao giờ hả?''
Mạc Uyển Dư chỉ cừoi chứ không trả lời vấn đề này.
''Đinh Mộc, tớ được tặng hai vé xem triển lãm tranh ở phòng triển lãm ZX cuối tuần này. Cậu đi xem chung với tớ nhé.''
Cao Phong nói là được tặng, nhưng Mạc Uyển Dư biết để có hai tấm vé này có lẽ cậu đã rất vất vả.
Đây là triển lãm của một tác giả nổi tiếng thế giới, số vé bán ra đã ít còn đắt đỏ, kiếm được hai vé hẳn là không dễ dàng.
Đến một chai sữa cô còn muốn rạch ròi với cậu thì vé xem triển lãm quý giá đó đương nhiên cô cũng sẽ không muốn nhận.
''Không cần đâu, vé triển lãm đó quá quý giá rồi.''
''Vì nó quý giá nên càng thích hợp với ngừoi am hiểu chụp ảnh như cậu. Tới đó cậu giảng giải kiến thức cho tớ biết nữa.''
Mạc Uyển Dư vẫn không có hứng thú:'' Tớ khuyên cậu nên bán tấm vé đó đi. Cậu không am hiểu nghệ thuật đó, tớ có diễn giải cậu cũng không hiểu được sự sâu xa của nghệ thuật trong bức ảnh, chỉ lãng phí một tấm vé xem thôi. Mà triển lãm đó, tớ đã tới rồi.''
Phòng triển lãm đó là tài sản của Mạc gia, cô lại đam mê chụp ảnh như vậy, dĩ nhiên ba cô sẽ luôn dành ra một vé cho con gái cưng rồi.