Từ ngày Cao Phong đi du học, bên cạnh Mạc Uyển Dư và Lạc Phi Phi không còn nam sinh thân cận, vậy nên đám nam sinh trong trường càng tiếp cận các cô nhiều hơn, nhưng lần nào cũng bị hai cô thẳng thắn từ chối.
Thấm thoát cũng tới kỳ học thứ hai của năm thứ ba, thời gian sinh viên còn lại của các cô đã không còn nhiều. Khoảng thời gian đầu, hai cô và Cao Phong cũng vẫn liên lạc qua lại, cậu cũng gửi quà về cho hai cô, thời gian lâu dần, giờ cũng đã chẳng mấy khi liên lạc nữa.
Sang năm học sau sẽ tất bật với đủ loại báo cáo, đi thực tập và chuẩn bị tốt nghiệp, sẽ không có nhiều thời gian để lại những kỷ niệm thời sinh viên. Vậy nên khoa của Mạc Uyển Dư quyết định sắp tới sẽ cùng nhau lên núi cắm trại vào cuối tuần này.
Dĩ nhiên một người ham vui như Lạc Phi Phi chắc chắn sẽ kéo cô cùng tham gia. Cũng đã sắp kết thúc thời gian sinh viên nên Mạc Uyển Dư cũng đồng ý với hoạt động này.
Nhưng có một điều Mạc Uyển Dư không hài lòng lắm. Dù đã sang tháng hai nhưng thời tiết vẫn không bớt rét hơn so với khi trong tết. Cả người mặc tròn lủng như con gấu bông. Nhưng lớp cô lại chọn ngọn núi phía bắc thành phố, vừa cao vừa lạnh lẽo để cắm trại. Lý do là khu vực thưa thớt, lớp hoạt động sẽ thoải mái hơn.
Vậy là sáng thứ bảy, trời chưa sáng hẳn, mọi người đã nô nức lên xe hướng tới phía ngọn núi.
Lớp trưởng phân công sắp xếp công việc, một đám ngừoi thì dựng lều trại, một đám thì mang đồ sinh hoạt, đốt lửa trại. Không khí khá nhộn nhịp, vui vẻ. Một lúc sau cơ thể ai cũng nóng dần lên.
''Không có hoạt động nào cụ thể, mọi người cứ tự do phát huy nhé. Mục đích chuyến đi là vui vẻ, thoải mái. Mọi người cũng nên ngồi xuống tâm sự với nhau nữa.''
Lớp trưởng đưa ra đề xuất, mọi người cảm thấy cũng hợp lý. Buổi đi chơi tạo thêm sự thân thiết cho cả lớp trước khi thời sinh viên kết thúc, nên ngồi lại tâm sự rất nhiều chuyện.
Mọi người cùng quây quần đốt lửa trại, còn dựng cả bếp nướng thịt. Gần đó còn có một con suối nhỏ, trong vắt thấy được cả đáy, rất nhiều cá bơi ở trong suối. Có vài ngừoi bắc cần ngồi câu cá bên bờ suối, cuộc sống đôi khi rất cần sự bình lặng.
''Đinh Mộc, cậu muốn ăn gì mình nướng cho.''-Lạc Phi Phi luôn là ngừoi tích cực nhất trong những khoản ăn chơi như này.
Mạc Uyển Dư nhìn cô bạn vẻ ghét bỏ:'' Đồ cậu nướng có thể ăn được không vậy.''
Lạc Phi Phi giả vờ phồng má tức giận:'' Cậu đừng có coi thường tớ, nướng thịt thì có gì mà khó, không phải chỉ cần để thịt lên trước bếp than là xong rồi sao.''
''Tốt nhất cậu nên đi làm việc tay chân như việc đi bể củi ý, đừng hành hạ số thức ăn vô tội kia.''
''Xí, cậu cút đi.''
Lạc Phi Phi tung tăng chạy đi, nhưng chẳng bao lâu sau cô bạn lại hí hửng chạy lại, trên tay còn bê theo một đĩa lớn đầy đồ nướng chín, nhìn rất ngon mắt.
Mạc Uyển Dư hai mắt long lanh nhìn những xiên nướng trên đĩa:'' Cậu thật sự có thể làm được hả, không ngờ nha.''
Lạc Phi Phi vênh mặt kiêu ngạo:'' Đương nhiên, làm gì có chuyện không làm được. Tớ không biết nướng, không phải có thể nhờ bạn nam khác nướng cho à.''
Mạc Uyển Dư hiểu ra:'' Thế mới đúng thật là cậu. Tớ biết cậu chẳng có khả năng nướng ra xiên thịt ngon như vậy đâu mà.''
Lạc Phi Phi lườm lại bạn mình, tức giận cầm một xiên lên ăn:'' Ý, ngon thật đó. Cậu không biết có bao nhiêu bạn nam muốn tranh giành nướng đồ ăn cho cậu đâu.''
Mạc Uyển Dư đưa mắt nhìn khu vực đang nướng thịt, lại bắt gặp có mấy nam sinh đang trộm nhìn về phía hai cô.