Vài lần đầu tiên Mạc Uyển Dư cũng ráng chăm chỉ vì sức khoẻ của bản thân, nhưng được vài ngày đã thấy nản, bữa đực bữa cái.
Ba mẹ Hàn cũng hiểu tính cách của cô, có gọi điện giám sát vài lần, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề. Ngay cả anh trai Mạc Hàn cũng bị huy động trông chừng, nhưng không ở cùng một chỗ, khó có thể ép cô uống thuốc điều độ được.
Kỳ thi cuối kỳ cũng đã kết thúc, chỉ còn vài tiết ngoại khoá nữa là năm sinh viên thứ ba của các cô sẽ kết thúc.
Mạc Uyển Dư được thầy phụ trách gọi lên văn phòng
''Cuối tuần có một đại hội khoa học khá lớn, trường ta năm nay có cơ hội giành được giải thưởng nghiên cứu khoa học cấp quốc gia, trong kỳ đại hội này sẽ được trao giải. Các thầy đều biết chất lượng ảnh chụp của em vô cùng tốt, hiện tại cũng đã kết thúc kỳ thi cuối kỳ. Em thu xếp giúp trường tới chụp ảnh trong đại hội được không?''
Mạc Uyển Dư rất rộng rãi trong những việc như vậy, bình thường cô cũng từng giúp lớp chuẩn bị rất nhiều ảnh làm tư liệu học tập
''Được ạ.''
''Vậy thì tốt, thầy sẽ gửi lịch trình cụ thể cho em. Hôm đó kết thúc cũng khá muộn, nhà trường sẽ sắp xếp một phòng khách sạn cho em giống như ngừoi trong đoàn, mọi chi phí sẽ do nhà trường chịu trách nhiệm.''
Sáng thứ bảy, Mạc Uyển Dư xách theo chiếc túi chống sóc nhỏ, bên trong có máy ảnh và một hai bộ quần áo thoải mái, cô xách theo đi tới trường học, cùng đoàn đi chung chiếc xe bus lớn.
Hội nghị lần này có quy mô không nhỏ, nhiều trường đại học cùng tham gia, không chỉ trao đổi học thuật, còn trình diễn một vài công trình khoa học tiềm năng của các trường.
Mạc Uyển Dư đeo chiếc máy ảnh trên cổ, chạy tới chạy lui cả một ngày, cả ngừoi đau nhức, mắt cũng đã mờ không nhìn rõ nổi nữa.
Ảnh chụp cũng khá nhiều, phần còn lại cũng không có gì cần chụp nữa, Mạc Uyển Dư trở về khách sạn trước.
Vừa đi vừa nắn bóp cái cổ nhức mỏi, Mạc Uyển Dư không để ý thấy bóng ngừoi đi ngược chiều trước mặt.
Cô cúi gằm đầu xuống đi về phía cửa thang máy, đang đi thi bị ngừoi đi qua cầm cổ tay bất ngờ giữ cô lại.
Mạc Uyển Dư bị bất ngờ, quay sang ngừoi nó định hét lên:“Anh...''
Ơ, gương mặt quyen thuộc đập vào mắt:“ Chú nhỏ. Sao chú lại ở đây?''
Ông chú này âm thầm về nước từ bao giờ vậy chứ. Mạc Khải Liêm nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô
''Sao lại về muộn như vậy?''
Mạc Uyển Dư nhìn đồng hồ, mới có hơn chín giờ tối, cũng đâu có muộn lắm chứ
''Giờ mới xong việc ạ. Sao chú lại ở đây?''
''Em cũng không nhìn xem khách sạn này tên gì?''
''A. Khách sạn này của chú sao?''
Mạc Khải Liêm lấy ra một tấm thẻ kim loại sáng bóng, đưa cho Mạc Uyển Dư
''Em ở phòng này đi, căn phòng kia không đủ tốt.''
Mạc Uyển Dư lại thêm mờ mịt, vậy là chú nhỏ của cô đã biết cô ở đây từ trước rồi.
''Không cần đâu ạ, cháu chỉ ở đây một đêm, không cần phải chuyển phòng đâu.''
''Ở khách sạn của tôi, tôi có thể để em ở phòng hạng C được sao. Nghe lời.''
Điện thoại của Mạc Khải Liêm rung lên, anh nhìn qua tên ngừoi gọi tới, không vội bắt máy mà nhìn sang Mạc Uyển Dư
''Cần gì thì gọi cho tôi, ở ngoài một mình phải chú ý an toàn.''
Nói rồi mở điện thoại lên nghe, có vẻ rất bận rộn, vừa nghe máy vừa đi ra ngoài khách sạn.
Mạc Uyển Dư không nhìn theo anh nữa, cơ thể đang rất mệt mỏi, cô chỉ muốn nhanh chóng lên phòng.