Buổi chiều Mạc Khải Liêm không tăng ca mà lái xe về nhà sớm, trước khi về còn rẽ qua siêu thị, mua một xe nguyên liệu nấu ăn rồi mới về nhà.
Sắp xếp hết những đồ vừa mới mua, ném áo vest sang một bên rồi sắn tay áo sơ mi lên, chuẩn bị nấu cơm.
Đang nấu giữa chừng, Mạc Khải Liêm nhớ ra gì đó, liền lau tay ấn mở điện thoại, gọi điện sang cho Mạc Uyển Dư
''Chú nhỏ?''- Đây gần như là câu mở đầu mỗi khi Mạc Uyển Dư nói chuyện với anh, nhưng càng ngày anh nghe càng thấy chói tai
''Ở nhà đúng không?''- ''Vâng.''
''Qua bên này đi, mang theo cả thuốc của em. Tự mở cửa vào.''
Mạc Uyển Dư nghĩ xem, chỗ thuốc đó bị cô đem đi cất ở tận đâu rồi. Tìm một hồi mới thấy được ở ngăn tủ bếp cao nhất, cô để đó là chỗ đỡ chướng mắt nhất, cuối cùng giờ lại phải lôi ra.
Mạc Uyển Dư định gõ cửa, nhưng nhớ tới câu nói cuối cùng kia, đành ấn dấu vân tay tự mở cửa.
''Chú nhỏ.''
Mạc Uyển Dư hỏi một câu, sau đó nghe tiếng phát ra từ phía bếp, tự giác xách túi thuốc đi vào.
Nhìn thấy ngừoi đàn ông dáng ngừoi cao lớn, quần âu, sơ mi đen gấp vài nép tay áo tuỳ tiện. Phía trước đeo tạp dề, dây vòng quanh chiếc eo rắn chắc, hơi nhỏ, càng làm nổi bật lên bờ vai rộng và tấm lưng lớn.
Một tay cầm nắp nồi, một tay cầm muôi lớn, cảnh đẹp ý vui làm Mạc Uyển Dư nhìn tới mê mẩn.
''Thuốc này sắc thế nào?''
Mạc Khải Liêm nhìn túi thuốc lớn trong tay cô, nhìn qua cũng biết hẳn là từ khi mang từ bệnh viện về cũng chưa từng được mở ra.
''Cháu cũng không biết.''
Mạc Khải Liêm nheo mắt lại nhìn cô, Mạc Uyển Dư chột dạ:“ Hay là chú cứ kệ cháu đi, cháu có thể tự giác uống thuốc được mà.''
''Bác sĩ kê đơn bao nhiêu ngày rồi vẫn không biết sắc như thế nào. Vậy là tự giác hả?''
Mạc Uyển Dư cụp mắt lại, không dám ho he nữa. Mạc Khải Liêm đành phải gọi điện hỏi mẹ Mạc cách sắc thuốc.
''Chú cần cháu giúp gì không?''
''Không cần, em ra sofa xem TV đi. Đồ ăn vặt trong ngăn kéo chuẩn bị cho em đấy.''
Mạc Uyển Dư cũng không tự làm khó mình, dù sao cô cũng chỉ biết nấu mỳ gói. Cô tung tăng chạy tới sofa, mở ngăn kéo ra xem thử, đồ ăn vặt ngập tràn làm mắt cô sáng lên. Chú nhỏ cũng khá tốt tính đấy chứ.
Mạc Uyển Dư xé gói snack, vừa ăn vừa quay lại nhìn ngừoi đàn ông đang bận rộn trong bếp. Nhất thời nhìn tới quên cả gói snack. Đến tận khi anh gọi cô tới ăn cơm, Mạc Uyển Dư mới hoàn hồn lại.
Nhìn mấy món ăn đầy đủ sắc hương trên bàn, Mạc Uyển Dư gắp một miếng ăn thử, không ngờ ân rồi là không muốn ngừng nữa
''Chú nhỏ, tay nghề của chú tốt thật đấy. Ở nước ngoài chú cũng thường xuyên nấu ăn sao.''
''Không quen ăn đồ bên đó nên tự học nấu thôi. Thích thì ăn nhiều một chút.''
Đồ ăn ngon làm tâm tình Mạc Uyển Dư rất tốt:'' Sau này ai được gả cho chú thì quả là rất may mắn đấy.''
Mạc Khải Liêm nhìn cô cười nhẹ:'' Vậy ư?''
Cuối cùng Mạc Uyển Dư không kiểm soát được cái miệng mình, ăn hết nửa chỗ thức ăn trên bàn. Mạc Khải Liêm thấy cô ngon miệng, lần đầu tiên thấy may mắn vì mình đã học nấu ăn.
''Để cháu thu dọn cho.''-Cô đã không nấu ăn, không thể mặt dày ăn xong lại ngồi chơi cho chú nhỏ dọn dẹp được.
Nhưng Mạc Khải Liêm lại không nhanh không chậm bê bát thuốc đen ngòm đặt ở trước mặt cô
''Uống thuốc đi.''
Mạc Uyển Dư chỉ đành ngồi đó nhăn nhó nhìn bát thuốc. Mạc Khải Liêm thì thu dọn bát đũa, sắn tay tự rửa bát.
Mạc Uyển Dư lần thứ hai trong một buổi tối mê mẩn vì vẻ đẹp của ngừoi đàn ông bận rộn trong bếp. Cảm thấy đây là cảnh đẹp mắt nhất mà cô thấy từ trước tới giờ.
Đến tận lúc Mạc Khải Liêm rửa bát xong cô vẫn chưa động tới bát thuốc. Anh đi tới dùng nắm tay gõ lên bàn, cô ngẩng lên nhìn thì anh ra hiệu vào bát thuốc.
Mạc Uyển Dư không tình nguyện mà cầm lên, bóp mũi tu một mạch. Uống xong còn thè lưỡi nhăn nhó, cái mùi vị này thật kinh khủng.
Bỗng trước mặt, bàn tay thon dài đẹp mắt chìa tới trước mặt, đặt một lọ kẹo nhỏ trước mặt cô.
''Món kẹo em vẫn thích đó, ăn cho bớt đắng.''
Cho vội một viên kẹo vào miệng, sau đấy tạm biệt ông chú nhỏ, trở về địa bàn của mình.