Trong bữa sáng, Mạc Uyển Dư đang ra sức thổi nguội bát cháo trước mặt. Hôm qua cô thuận miệng nhắc đến cháo hải sản, sáng nay Mạc Khải Liêm liền dậy từ lăm giờ sáng nấu cháo cho cô. Mạc Uyển Dư cũng chỉ biết cháo là do Mạc Khải Liêm nấu nhưng lại không biết anh phải dậy nấu sớm như vậy.
Món cháo vừa sánh mịn, thơm ngon vô cùng, Mạc Uyển Dư ăn đến vui miệng, ăn nhiều hơn bình thường hẳn nửa chén.
''Ngày mai tôi phải đi công tác, em cũng cùng đi đi, sẵn cơ hội học hỏi thêm kinh nghiệm.''
''Đi tới đâu vậy ạ?''
''Nauy.''
Mắt Mặc Uyển Dư sáng lên:'' Đất nước có nhiều cực quang nhất thế giới. Đi bao lâu vậy ạ.''
''Có thể phải đi khoảng nửa tháng.''
Mạc Uyển Dư nhẩm tính, nếu vậy thì qua ngày giỗ của ba mẹ cô mất rồi. Cô vừa vui vẻ chưa được lâu lại ỉu xìu xuống.
''Cháu không đi được không, mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của ba mẹ, cháu muốn về quê.''
Mạc Khải Liêm cũng biết là vậy, cũng biết chưa năm nào ông bà nội mở cửa cho cô vào nhà, nhưng cô vẫn kiên trì về không thiếu năm nào.
Có lẽ năm nay cũng vậy thôi, anh muốn dẫn cô cùng đi công tác để ngày ấy không phải một mình trở về nhận lấy sự ghẻ lạnh của ông bà nội, nhưng cô lại không đồng ý.
Chuyến công tác này rất quan trọng, Mạc Khải Liêm không thể không đi, vậy nên chỉ đành để cô ở lại. Web đọc nhanh tại { TRuMT RU