Buổi chiều Mạc Khải Liêm mới chịu xuất hiện dứoi nhà, vậy mà Thẩm Mạt vẫn còn chưa chịu rời đi. Anh định quay trở lại phòng thì bị ông Mạc gọi lại
''Lâu rồi còn chưa chơi cờ với ba, xuống đây chơi mấy ván đi.''
Mạc Khải Liêm đành đi tới ngồi trước mặt ông, hai ngừoi cùng bày bàn cờ.
Thẩm Mạt như cố ý, mang nước và trái cây tới rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Mạc Khải Liêm chăm chú xem.
Mạc Khải Liêm đã định đứng dậy bỏ đi, nhưng lại bị ông Mạc cản lại
''Con không chơi hết ván này với ba thì lần tới ba sẽ không chịu đi khám bệnh nữa.''
Mạc Khải Liêm sầm mặt, đành quay sang nói với Thẩm Mạt:“ Cô làm ơn có tự trọng một chút, đừng có thấy đàn ông là sán tới gần nữa.''
Thẩm Mạt kinh sợ trước lời nói không hề cho cô mặt mũi của anh, ông Mạc vội hoà hoãn không khí
''Sao con có thể nói vậy được chứ, Thẩm Mạt dù sao cũng là khách.''
''Cô ta có cho rằng cô ta là khách sao?''
Ông Mạc vội nói với Thẩm Mạt:'' Cháu đừng để bụng nhé, tính nó vẫn luôn xấu như vậy.''
Xong lại nói với anh:''Con nên thấy may mắn vì mình xấu tính vậy mà vẫn có ngừoi thích.''
Thẩm Mạt chỉ biết cừoi gượng. Cuộc nói chuyện bên này không mấy vui vẻ.
Mạc Uyển Dư ngồi phía sau Mạc Khải Liêm, khoảng cách có chút xa nên không biết họ đang nói chuyện gì. Nhưng Thẩm Mạt ngồi sát vào anh nhưng anh không đứng dậy bỏ đi, Mạc Uyển Dư lại càng thấy khó chịu hơn.
Cũng đã gần hết buổi chiều, Thẩm Mạt biết Mạc Khải Liêm chắc chắn sẽ không đồng ý đưa cô ta về. Để tránh mất mặt, cô ta xin phép về trước, nói rằng tài xế đã đứng đợi cô ta ở bên ngoài.
Mọi người ở lại nhà ông bà Mạc ăn xong bữa tối rồi cũng chào ông bà Mạc mà trở về.
Mạc Uyển Dư với Mạc Khải Liêm cùng quay về thành phố C nên cùng đi một xe.
Suốt cả dọc đường, Mạc Uyển Dư không hề nói gì cả, luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe thất thần. Mạc Khải Liêm luôn chăm chú nhìn cô, cô cũng không phát hiện ra.
Đến tận khi đã lên tới cửa căn hộ, Mạc Uyển Dư vẫn không nói câu nào, đến cả chúc ngủ ngon như mọi khi cũng quên nói.
Mạc Khải Liêm nhìn cánh cửa căn hộ đóng chặt, sau đó thở dài đi về căn hộ của mình.
Đang định thay giày thì cánh cửa sau lưng vang lên tiếng khoá vân tay mở ra, rồi cánh cửa mở tung, Mạc Uyển Dư xuất hiện trước mặt.
''Chú nhỏ, chú sẽ kết hôn với ngừoi phụ nữ kia sao?''
Mạc Khải Liêm:''Tôi chưa từng đồng ý lấy cô ta.''
Mạc Uyển Dư:''Nhưng chú ăn đồ cô ta mang tới, còn cho cô ta ngồi cạnh khi chơi cờ nữa. Trước nay chú đâu có cho nữ nhân nào lại gần đâu. Chú thấy thích cô ta sao.''
Mạc Khải Liêm nhìn thẳng vào mắt cô:'' Tôi không thích cô ta. Tôi thích ai chẳng lẽ em không biết.''
Mạc Uyển Dư:'' Chú thật sự đã có người mình thích rồi?''
Mạc Khải Liêm lại thở dài tiến tới gần sát vào cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói:'' Từ trước tới nay, đã bao năm trôi qua, tôi vẫn chưa từng hết thích một người. Đinh Mộc, tôi chỉ thích em.''
Mạc Uyển Dư trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc không thốt ra được lời nào, cô bất giác không vững mà lùi ra sao, lưng va vào cánh cửa.
Mạc Khải Liêm vội đưa tay chắn sau đầu cô, không để bị va đập.
Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, tim đập ngày càng nhanh khiến hít thở trở lên khó khăn.
''Nhưng chúng ta là chú cháu, mọi người sẽ không đồng ý.''
Mạc Khải Liêm trong mắt có ý cười:'' Chúng ta không có quan hệ huyết thống. Vậy ra đây là lý do luôn khiến em ngập ngừng. Đinh Mộc, bây giờ điều tôi quan tâm duy nhất là, em có thích tôi không.''
Mạc Uyển Dư cố giữ bình tĩnh, nhìn vào mắt Mạc Khải Liêm, giọng điệu chắc chắn:''Rất thích.''