Buổi sáng, Mạc Hàn vừa vào đến phòng ăn đã hào hứng lớn tiếng
''Từ hôm qua chú nhỏ về, nhà ta cứ như mở tiệc liên tục vậy. Ấy, món này, mẹ chán theo chế độ dinh dưỡng rồi à.''
Mẹ Mạc lườm con trai:'' Thằng ranh, mẹ chỉ thấy ăn thế nhạt mồm nhạt miệng quá thôi. Từ hôm nay ai thích ăn gì thì ăn nấy, chẳng cần nghe ai cả.''
Mạc Hàn cười hề hề, nhìn sang Mạc Uyển Dư, hai anh em cùng cừoi ra ám hiệu cho nhau.
Lúc này Mạc Khải Liêm cũng ngồi xuống bàn ăn, Mạc Uyển Dư lại lén liếc nhìn anh một cái, sau đó cúi vội đầu xuống, không một ai phát hiện ra.
''Mẹ, ba con lại đi từ sớm rồi à?''
''Ừ, hôm qua ăn hai bữa cơm ở nhà cũng đã là cố gắng thu xếp rồi, hôm nay ba con còn đi công tác, nhưng ba hứa sẽ về trước kỳ thi đại học của con.''
Mạc Uyển Dư ỉu xìu 'vâng' một tiếng.
''Bé Mộc, chút nữa anh sẽ về trường, tuần sau anh về dẫn em đi chơi sau nhé.''
Mạc Uyển Dư ngẩng đầu lên:“ Sao cả anh cũng đi vội vậy. Không ở nhà chơi với em hôm nay à?''
Giọng Mạc Uyển Dư hờn dỗi, giống hệt con mèo nhỏ, vô cùng dễ thương.
''Tuần sau về anh sẽ mang nhiều chocolate hơn cho em nhé. Giờ anh phải đi luôn đây.''
''Ơ''
Mẹ Mạc cũng đã đi làm, trên bàn ăn chỉ còn lại Mạc Uyển Dư và Mạc Khải Liêm, phòng ăn rơi vào trầm lặng.
Có vẻ Mạc Khải Liêm không thích nói chuyện khi đang ăn. Hôm qua cũng vậy, suốt bữa ăn anh luôn giữ im lặng, ăn uống từ tốn, nhìn rất vui mắt.
''Nếu đã không có việc gì, có muốn cùng chú sang thành phố C khảo sát thị trường, nhân tiện đi qua xem trường đại học sắp tới của cháu.''
''Thế thì phiền chú nhỏ quá, cháu vẫn nên ở nhà làm bài tập thì hơn ạ.''
Nghe thấy Mạc Uyển Dư từ chối, lòng anh trùng xuống, cũng không nói gì nữa, thầm nghĩ trong lòng 'bé con này đã thay đổi rồi, không còn là cái đuôi nhỏ của anh như ngày đó nữa'.
Buổi trưa cũng không có ai về nhà cùng cô ăn cơm, một mình Mạc Uyển Dư cầm chiếc dĩa chọc chọc vào đĩa thức ăn. Trong lòng lại nhớ về ông bà nội ruột của mình, đã lâu không liên lạc, sau kỳ thi đại học cô sẽ lại về quê thăm ông bà, dù lần nào về cũng bị ông bà đuổi không cho bước vào cổng.
Đến tối, mẹ Mạc cũng báo với cô rằng sẽ không về ăn cơm, Mạc Uyển Dư chẳng muốn ăn nữa, cứ ngồi ở sofa phòng khách, vừa xem chương trình vừa ngó về phía cổng.
Không nhìn thấy ai về lại buồn thiu quay mặt vào. Thím giúp việc đã quá quen với cảnh này, chỉ yên lặng cầm cốc sữa ấm với đĩa hoa quả đến trước mặt cô.
''Cảm ơn thím.''
Mạc Uyển Dư cầm cốc sữa lên, vừa uống được một ngụm thì có tiếng xe vào trong sân biệt thự. Cô đặt vội chiếc cốc xuống, chạy vụt ra ngoài cửa.
Chiếc xe đã dừng lại trong sân, người trợ lý và tài xế cùng xuống xe, muốn đỡ ngừoi trên xe xuống
''Không cần, tôi tự đi được.''-Giọng nam trầm thấp vang lên từ trong xe, hai người kia lập tức không dám tự hành động nữa.
Mạc Khải Liêm bước xuống xe, dáng ngừoi lảo đảo, hiển nhiên là đã uống quá nhiều.
''Hai ngừoi về trước đi.''
''Vậy sếp, bọn em về đây ạ.''
Mạc Khải Liêm xua xua tay, một tay đưa cầm lấy chiếc cặp da từ tay trợ lý, vừa đi vừa xoa xoa thái dương đau nhức.
Khoé mắt bắt được bóng hình mảnh mai đang đứng trước cửa. Tia gian xảo loé lên trong mắt Mạc Khải Liêm, anh vờ loạng choạng như sắp đứng không vững.
Mạc Uyển Dư không thể trơ mắt đứng nhìn, vội vàng chạy đến đỡ lấy cánh tay của anh
''Chú nhỏ cẩn thận.''
Mùi rượu xộc thẳng vào mũi, Mạc Uyển Dư cũng thấy say theo, đây là đã uống bao nhiêu rồi chứ.