Không nhuốt trôi được cục tức này, Thẩm Mạt giữa buổi có đi ra ngoài một lúc, sau khi quay lại thì thậm thụt nhìn ngó xung quanh.
Cô ta để ý thấy xung quanh không có ai nhìn về phía mình, nhanh tay cho một chút bột gì đó vào ly rượu, sau đó bưng thêm một ly nữa rồi đi về phía Mạc Khải Liêm.
Mấy ngừoi đang nói chuyện cùng Mạc Khải Liêm thấy cô ta tới, tự giác chào Mạc Khải Liêm rồi đi ra chỗ khác, qua chuyện vừa nãy, mọi ngừoi đều lúng túng vì ở đây có cả Mạc Khải Liêm với Thẩm Mạt.
Cô ta đặt chiếc khay xuống bàn trước mặt anh, Mạc Khải Liêm nhìn qua hai ly rượu, trong lòng khá khinh thường. Anh đã lăn lộn ngoài xã hội một mình hơn chục năm nay, có chuyện gì mà chưa từng chứng kiến qua, thủ đoạn vụng về này của cô ta cũng đòi hại được anh à.
Cô ta bẽn lẽn:“ Khải Liêm, em mời anh một ly nhé, chúc mừng anh tìm được ngừoi tâm đầu ý hợp. Trước đó mọi người vẫn luôn vun vén cho chúng ta, kiểu gì cũng sẽ đến tai cô ấy. Anh nói đỡ trước với cô ấy giúp em nhé, đừng để cô ấy hiểu nhầm. Chúng ta không có duyên nhưng vẫn có thể làm bạn được mà, nể mặt quen biết bao lâu nay, anh uống cùng em ly này nhé.''
Mạc Khải Liêm nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta có chút chột dạ, quay mặt đi nhìn hướng khác, mà lúc đó, anh cũng đưa tay cầm ly rượu lên.
Thấy anh có phản ứng, cô ta cũng nhanh nhẹn cầm ly rượu còn lại mà không nhận ra, anh đã cầm cái ly gần với cô ta hơn.
Mạc Khải Liêm đưa hết chỗ rượu trong ly vào miệng, sau đó nói:'' Được rồi chứ.''
Thẩm Mạt biết điều, không ở lại làm anh khó chịu nữa, thuốc một lúc nữa mới có tác dụng, cô ta có thể chờ được.
Cô ta đi tới chỗ ngừoi bạn khác, ra vẻ cười nói tự nhiên, nhưng ánh mắt vẫn đưa về phía anh.
Mạc Khải Liêm uống thêm một ly rượu nữa rồi chào mọi ngừoi ra về, nói là vị ở nhà đang thúc giục, mọi ngừoi lại trêu ghẹo thêm một trận rồi mới buông tha cho anh.
Lúc đi tới gần đoạn cua, một người lạ mặt va vào làm anh lảo đảo, người kia nhanh nhẹn đỡ lấy anh:“ Người anh em, say rồi phải không, để tôi đỡ anh đi, anh muốn đi hướng này à?''
Nói xong không để anh kịp trả lời, người kia đã vừa đỡ vừa lôi kéo anh đi về một hướng khác, anh cười nhạt, thuận theo giả vờ lảo đảo.
Người kia đưa anh tới một căn phòng, sau đó quẹt thẻ mở cửa rất tự nhiên rồi đẩy anh vào. Mạc Khải Liêm bước nhanh vài bước giống như không có sức, cánh cửa đằng sau đóng sập lại.
Anh đứng thẳng dậy, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra. Đứng bên cạnh cửa, nghe tiếng bước chân xa dần, im lặng một lúc sau mới từ từ mở cửa bước ra.
Ánh mắt anh sâu thẳm, cả gương mặt toát ra vẻ nguy hiểm:“ Thẩm Mạt, gan cũng to lắm.''
Chỉ trong thời gian đứng tựa cửa ngắn ngủi, anh đã nghĩ ra nên phá huỷ nhà họ Thẩm như thế nào, đặc biệt là Thẩm Mạt, anh sẽ không vì cô ta là con gái mà nhẹ nhàng đâu.
Người kia sau khi đóng cửa phòng, liền quay lại căn phòng nơi mọi người đang tụ tập. Thẩm Mạt lúc này vẫn đang nóng ruột, cả ngừoi đổ đầy mồ hôi, nhưng cô ta cũng chỉ nghĩ do cô ta đang lo lắng nên mới như vậy.
Cô ta thấy ngừoi kia quay lại, cô ta lập tức đi ra ngoài, lúc đi lướt qua ngừoi kia, nhanh tay cầm lấy tấm thẻ phòng người kia đưa cho. Hí hửng đi nhanh về phía căn phòng mà Mạc Khải Liêm vừa đi vào.
Cô ta đã quyết tâm hôm nay phải có được anh, tính tình của anh, cô ta cũng hiểu được phần nào, chắc chắc sẽ đứng ra chịu trách nhiệm vì đã lấy mất sự trong sạch của cô ta.