Người Đàn Bà Bị Bán

Chương 4: Chương 4: Bí mật lớn




Điều bí mật mà bác sĩ Thường nói với tôi có liên quan đến anh cả, hơn nữa lại còn là bí mật mà anh cả đã giấu diếm suốt hơn hai mươi năm, ngay cả bố mẹ tôi cũng không hay biết.

Hơn hai mươi năm trước, anh cả vì khai mỏ, không may bị đá đè bị thương nặng phải vào bệnh viện điều trị. Vị bác sĩ điều trị cho anh cả chính là bác sĩ Mã chủ nhiệm khoa ngoại, đồng nghiệp của bác sĩ Thường.

Tay nghề phẫu thuật của bác sĩ Mã nổi danh khắp bệnh viện huyện này. Ông với bác sĩ Thường mỗi người chủ nhiệm một khoa, đều là thành phần cốt cán trong bệnh viện huyện. Lúc đó bác sĩ Thường còn là chủ nhiệm khoa nội, hai người họ vừa là đồng nghiệp vừa là bạn thân thiết.

Vết thương của anh cả quá nặng nên phải làm phẫu thuật, đích thân bác sĩ Mã đã xử lí vết thương của anh. Cuộc phẫu thuật đã tiến hành trong một ngày một đêm, cái chân của anh cả đã được bảo toàn nhưng lại trở thành tàn tật suốt đời.

Những chuyện này mọi người trong thôn tôi đều biết. Thế nhưng trong sự cố đó, anh trai tôi không chỉ bị tàn tật một chân mà còn hỏng mất “cái đó”. Điều bí mật này ngay cả bố mẹ tôi cũng không biết.

Hơn hai mươi năm trước anh cả bị một tảng đá to đè phải gây trọng thương, vị trí mà hòn đá đè phải chính là phần háng của anh. Sau khi phẫu thuật bác sĩ Mã phát hiện ra “cái đó” của anh đã mất đi khả năng của một người đàn ông bình thường. Dưới sự yêu cầu của anh cả tôi, bác sĩ Mã đã không nói ra bí mật này. Vì vậy người biết được bí mật này chỉ có anh cả và bác sĩ Mã cùng hai trợ thủ đã cùng ông làm phẫu thuật cho anh tôi.

Bác sĩ Thường mặc dù không biết rõ chân tướng cuộc phẫu thuật năm đó của anh tôi nhưng ông ấy biết chuyện anh tôi bị đá đè trọng thương phải vào nhập viện, lại thêm việc anh tôi là người giàu có nổi tiếng nhất thôn nên khi biết Lan Lan là vợ của anh cả, ông liền lập tức nhớ đến người đàn ông bị tàn phế một chân do bị đá đè hơn hai mươi năm trước. Bác sĩ Thường đương nhiên cũng đã nghe nói anh tôi bỏ tiền ra mua vợ. Lan Lan nhập viện trong tình trạng cực kì nguy cấp, cô đã nằm viện ngần ấy thời gian rồi, thế mà anh tôi lại không hề lộ mặt. Mặc dù nói là Lan Lan là do anh bỏ tiền mua về, thế nhưng chuyện này có điểm gì đó rất bất thường.

Tôi không biết lúc kiểm tra cho Lan Lan bác sĩ Thường đã phát hiện ra điều gì trên người cô, nhưng thông qua những quan sát của ông về Lan Lan, kết hợp với những điều tôi tìm hiểu được, bác sĩ Thường đã nhận định rằng mặc dù bệnh của Lan Lan là do sốt quá cao gây ra nhưng cội rễ của căn bệnh lại nằm ở trong tư tưởng của cô. Lúc mới nhập viện, Lan Lan đã hoàn toàn mất đi ý thức sinh tồn, điều đó khiến cho cơ thể cô mất đi khả năng miễn dịch, các loại thuốc men đối với cô mà nói chẳng mấy tác dụng. Thế nên bác sĩ Thường đành phải tìm nguyên nhân căn bệnh ở tâm lí của Lan Lan, sử dụng phương pháp điều trị về tâm lí để chữa trị cho cô. Để chữa trị tận gốc cho Lan Lan, bác sĩ Thường đã đi thám thính về thân thế của Lan Lan và hoàn cảnh của cô sau khi bị ép gả cho anh trai tôi. Lan Lan luôn giấu kín thân thế và hoàn cảnh của mình, thế nên tôi chẳng thể tìm hiểu được chuyện của cô, cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ mà bác sĩ Thường giao phó. Thân thế của Lan Lan đã trở thành một câu đố đối với chúng tôi.

Tuy nhiên, bác sĩ Thường đã nảy ra một sáng kiến thông qua các phản ứng của Lan Lan. Ông đã nghĩ cách giải câu đố bằng việc tìm hiểu về anh cả tôi, từ đó dần dần đưa ra các phán đoán về nguyên nhân gây ra các kích thích đối với Lan Lan. Thế là ông liền đọc bệnh án của anh trai tôi năm đó, nhưng lại phát hiện hồ sơ bệnh án của anh không có các báo cáo kết luận về cuộc phẫu thuật.

Chuyện này khiến cho bác sĩ Thường cảm thấy có điều gì đó đáng nghi ngờ. Theo quy định của bệnh viện , trong mỗi bệnh án của bệnh nhân đều phải có báo cáo kết quả điều trị rõ ràng, thế mà trong hồ sơ bệnh án của anh cả tôi lại thiếu đi bản báo cáo kết luận quan trọng nhất. Lẽ nào bác sĩ chủ trị năm đó đã quên làm báo cáo hồ sơ, hay là bản báo cáo đó đã bị mất đi do thời gian đã quá lâu rồi?

Đầu tiên ông cho gọi Tiểu Trương, quản lí hồ sơ của bệnh viện đến, hỏi cô xem có ai từng điều chỉnh hồ sơ của anh cả tôi không. Tiểu Trương suy nghĩ mất cả nửa ngày trời mới nhớ ra là vài năm trước chủ nhiệm Mã của khoa ngoại đã từng hỏi đến hồ sơ bệnh án của người này, nói là tham khảo một chút làm nghiên cứu, chỉ có điều ngay ngày hôm sau ông đã trả lại rồi.

Sau khi Tiểu Trương đi, bác sĩ Thường chợt phát hiện có điều kì lạ. Ông với bác sĩ Mã thân thiết với nhau bao năm nay, chưa bao giờ ông nghe bác sĩ Mã nói sẽ làm nghiên cứu về học thuật, vậy bác sĩ Mã lấy bản hồ sơ bệnh án ấy để làm gì chứ? Bác sĩ Thường đem theo thắc mắc đó đến hỏi bác sĩ Mã. Sau khi hàn huyên chuyện gia đình xong, bác sĩ Thường liền chuyển chủ đề.

- Ông Mã này, tôi kể cho ông nghe một chuyện này nhé. Hiện giờ tôi đang chữa trị cho một bệnh nhân rất đặc biệt. Bệnh tình của cô gái này cũng rất kì quái!

Bác sĩ Mã nghe xong thấy rất hứng thú, vội vàng hỏi:

- Viện trưởng Thường, giờ ông đã là lãnh đạo rồi mà vẫn đích thân chữa trị bệnh cho bệnh nhân quả là điều đáng tuyên dương. Nếu như ngay cả ông còn cho rằng đó là một bệnh nhân đặc biệt thì chắc chắn là không bình thường rồi.Mau nói đi, bệnh nhân ấy là ai? Cô ta mắc phải căn bệnh nan y gì?

Bác sĩ Thường không trả lời bạn mà hỏi ngược lại:

- Không biết ông có còn nhớ hơn hai mươi năm trước có một bệnh nhân tên là Kim Quý được đưa vào bệnh viện của mình không? Chân của cậu ta bị đá đè phải, chính tay ông đã làm phẫu thuật cho cậu ta đấy!

Bác sĩ Mã sực nhớ ra:

- Ông nói cái gã thọt chân phát tài nhờ vàng ở thông Kim Gia ấy hả?

Bác sĩ Thường gật đầu lia lịa:

- Ông bảo có trùng hợp không cơ chứ, hơn hai mươi năm trước ông đã từng điều trị cho cậu ta, hai mươi năm sau tôi lại điều trị cho vợ cậu ta. Giờ tôi nói cho ông biết, vợ của cái anh chàng Kim Quý đó không phải là một bệnh nhân bình thường đâu, cô ta còn mắc phải căn bệnh khó chữa hơn cả bệnh nan y cơ đấy!

Bác sĩ Mã giật mình kinh ngạc, nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm:

- Hả? Thật là trùng hợp! Thế vợ của Kim Quý mắc phải bệnh gì?

Mặt bác sĩ Thường lộ vẻ khó coi, ông thở dài:

- Hài…. ông bạn già này, tôi trị bệnh cứu người bao nhiêu năm nay, bệnh nhân nhiều không kể xiết, nhưng bệnh tình như của vợ Kim Quý thì đây là lần đầu tiên gặp phải. Căn bệnh của cô ta là tâm bệnh, mà lại không phải loại tâm bệnh bình thường, nói chính xác hơn là chứng rối loạn thần kinh do khủng hoảng, lo lắng gây ra. Tôi hiện giờ mặc dù đã chuẩn đoán được sơ lược về tình trạng của cô ta nhưng vẫn không tìm được nguồn gốc của căn bệnh. Mà những kẻ làm bác sĩ như chúng ta ai chẳng biết muốn chữa bệnh phải chữa tận gốc. Chỉ có tìm được nguyên nhân gây bệnh thì mới cho đúng thuốc điều trị được, mà cũng chỉ có như vậy thì việc điều trị mới có kết quả tốt.

Tiếp đó, bác sĩ Thường liền thuật lại tình trạng của Lan Lan trước và sau khi nhập viện cho bác sĩ Mã nghe. Bác sĩ Mã nghe xong liền gật gù như hiểu ra điều gì đó:

- Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy ...

Bác sĩ Thường liền chớp lấy thời cơ:

- Ông bạn già à, chúng ta đã là đồng nghiệp với nhau bao nhiêu năm trời, có thể nói là chẳng có gì không thể nói với nhau nữa. Đã là anh em tốt với nhau rồi tôi cũng chẳng giấu diếm ông làm gì nữa, hôm nay tôi đến đây là muốn thỉnh giáo ông vài điều, không có ông giúp đỡ tôi e rằng khó mà chữa khỏi cho vợ Kim Quý được!

Bác sĩ Mã nhìn lãnh đạo của mình bằng ánh mắt nghi hoặc, miệng dò hỏi:

- Viện trưởng Thường, nhân dân cả cái huyện Phú Dụ này có ai không biết ông chính là chuyên gia trong lĩnh vực nội khoa, còn chuyên ngành của tôi lại là ngoại khoa. Nếu như bệnh nhân ông tiếp nhận cần phải phẫu thuật, tôi đây sẵn sàng giúp sức, thế nhưng bệnh nhân mà ông vừa nói đến đâu có cần phải phẫu thuật, vậy ông muốn tôi giúp ông cái gì?

Nụ cười trên mặt bác sĩ Thường tắt ngấm, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: -Ông bạn già này, tôi chỉ nhờ ông giúp tôi làm rõ một vấn đề này, chuyện này có ảnh hưởng đến việc có thể điều trị khỏi cho vợ của Kim Quý hay không, tôi mong ông hãy nói thật sự tình cho tôi!

Lúc này bác sĩ Mã mới hiểu rõ ý của bác sĩ Thường. Ông gật đầu lia lịa đáp: -Bác sĩ Thường, ông có gì cần hỏi cứ hỏi đi, chỉ cần tôi biết sẽ nói với ông ngay!

- Vậy thì tốt quá, tôi muốn hỏi ông câu này, để trị bệnh cứu người, những người làm bác sĩ như chúng ta không nên quá ích kỉ, càng không nên che giấu điều gì. Câu hỏi của tôi có liên quan đến chuyện của Kim Quý. Mấy ngày trước tôi có lấy hồ sơ bệnh án của anh ta ra xem phát hiện bên trong không có báo cáo phẫu thuật của anh ta. Hơn hai mươi năm trước đích thân ông đã phẫu thuật cho anh ta, chắc là ông biết bản kết luận cuối cùng của cuộc phẫu thuật ấy chứ?

Bác sĩ Mã đỏ mặt đáp:

- Viện trưởng Thường, hồ sơ bệnh án của Kim Quý là do tôi đã rút ra mấy năm trước đấy. Hai mươi năm trước lúc anh ta ra viện, bản báo cáo ấy do chính tay tôi viết, đó là một hồ sơ bệnh án hoàn chỉnh. Mấy năm trước, cái anh chàng Kim Quý giàu sổi nhờ vàng ấy đã đến tìm tôi, đề nghị tôi hủy đi bản báo cáo bệnh án của mình. Tôi biết anh ta muốn giấu chân tướng vụ phẫu thuật năm đó của mình. Xuất phát từ sự đồng cảm, tôi liền nhận lời anh ta……..

- Bây giờ đối với chúng ta mà nói bản báo cáo ấy đã chẳng còn quan trọng nữa rồi! - bác sĩ Thường đứng dậy đi đến bên người bạn già, nhẹ nhàng vỗ vào vai ông:

- Tôi cũng đoán ra là ông đã lấy bản báo cáo đó đi, tôi cũng biết ông đã nhận lời giữ kín bí mật cho Kim Quý. Chỉ có điều, giờ để chữa khỏi bệnh của vợ Kim Quý, cũng là để cho cô gái ấy không phải chịu nỗi bất hạnh lớn hơn nữa, ông nên nói cái bí mật ấy ra! Bác sĩ Mã lặng lẽ gật đầu, chậm rãi nói ra cái điều bí mật mà ông đã giữ kín suốt hai mươi năm trời ...

Bởi vì tai nạn hơn hai mươi năm trước nên anh tôi không những trở thành một gã thọt chân mà còn mất đi khả năng của một người đàn ông.Khi biết cái tin khủng khiếp này, tôi thấy buồn thay cho anh mình, cũng cảm thấy đau xót thay cho Lan Lan.

Đến giờ tôi mới hiểu ra tại sao anh cả lại từ chối hết những đám mai mối trong thôn mà một mực bỏ tiền ra mua một cô gái ở nơi khác về làm vợ.

Anh mua Lan Lan về làm vợ rất có thể chỉ là để che mắt của thiên hạ. Một người đàn ông có lấy vợ mới được coi là một người đàn ông bình thường, nhưng anh trai tôi thì không. Một người đàn ông không bình thường về thân thể rất có thể sẽ biến thành một người đàn ông không bình thường về tâm lí. Thế nên tính cách của anh mới trở nên nóng nảy như vậy. Bình thường anh trầm ngâm ít nói nhưng lúc nào cũng có một ngọn lửa bừng bừng ở trong lòng. Chính ngọn lửa này đã thiêu đốt con người anh, giày vò anh. Anh cần có một thứ gì đó để trút hết những bực bội, u uất, những dục vọng bị chôn vùi ở trong lòng biết bao nhiêu năm. Mà Lan Lan… lại không may trở thành vật hi sinh của anh.

Bị ép gả cho một gã đàn ông vừa thọt vừa già vừa xấu đã là nỗi ấm ức quá sức chịu đựng cho Lan Lan rồi. Cô đâu ngờ rằng người đàn ông ngủ chung một giường với mình còn là một gã đàn ông vô dụng!

Theo lí mà nói thì chuyện anh cả bất lực chẳng phải là một chuyện không tốt đối với Lan Lan, tuy nhiên cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng người đàn ông đó lại là một kẻ biến thái. Cứ đêm đến là thú tính trong anh bùng phát, ra sức giày vò và chà đạp cô không thương tiếc. Ban ngày anh vẫn là một con người, thậm chí trong mắt mọi người anh còn là một người đàn ông giàu có và thành đạt. Thế nhưng khi màn đêm buông xuống, anh lại trở thành một con quỷ râu xanh đáng sợ, tàn bạo giày vò thân thể chị, chà đạp linh hồn chị.

Bỗng chốc tôi hiểu ra tại sao cứ đêm đến là Lan Lan lại gào khóc thảm thiết như vậy. Tiếng kêu than xé ruột xé gan ấy không phải là tiếng rên rỉ sung sướng khi đàn ông với đàn bà giao hoan với nhau mà là tiếng gào thét phẫn nộ và tuyệt vọng. Cô giống như một con cừu non hiều lành và ngoan ngoãn lạc vào ổ sói, lạc vào địa ngục của trần gian.

Cả tâm hồn và thể xác của Lan Lan đều bị tổn thương nặng nề. Thế nhưng Lan Lan không thể nói ra những đau khổ này với bất kì ai, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Một kiếp nạn khủng khiếp như vậy lại giáng xuống đầu một cô gái non nớt và xinh đẹp, đổi lại là bất kì ai cũng khó mà chịu đựng nổi. Nỗi bất mãn, sự khủng hoảng và bất lực trong thời gian dài không chỉ đã hủy hoại thân thể mà còn hủy hoại cả linh hồn của Lan Lan, đúng như các phân tích của bác sĩ Thường, căn bệnh của Lan Lan không thể chỉ dùng thuốc mà có thể trị khỏi được, cái Lan Lan cần được điều trị chính là “mảnh tâm hồn” đã tan nát và tê dại.

Sau khi “moi” ra được bí mật riêng tư của anh cả, bác sĩ Thường đã suy đoán được ra nguồn gốc căn bệnh của Lan Lan để từ đó từ tìm ra “tâm dược” trị bệnh cho cô. Bác sĩ Thường nói thứ “tâm dược” ấy chính là một người, một người giàu lòng nhân ái và có thể khiến cho Lan Lan tin tưởng.

Người này bắt buộc phải là người luôn ở bên cạnh Lan Lan, bởi vì bệnh của cô không thể nào chữa khỏi trong một sớm một chiều, cần phải được theo dõi trong một thời gian dài, cần phải được vỗ về và quan tâm. Những vết thương nơi tâm hồn cần phải được sưởi ấm bằng một trái tim yêu thương và một đôi tay vỗ về.

Anh cả là người thân nhất với Lan Lan, thế nhưng anh tuyệt đối không phải là liều thuốc chữa bệnh cho cô, thậm chí anh còn là một loại thuốc độc đối với Lan Lan. Chính anh đã hủy hoại một Lan Lan trong trắng và thuần khiết, khiến cô người chẳng ra người, ma chẳng ra ma.

Bố mẹ có lẽ chính là người mà Lan Lan tin tưởng nhất, thế nhưng chính miệng Lan Lan đã nói với tôi rằng bố mẹ của cô đã không còn trên cõi đời này nữa. Cho dù họ ở cõi âm có muốn chăm sóc cho con gái của mình thì cũng lực bất tòng tâm bởi âm dương cách trở.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy mẹ tôi chính là người mà bác sĩ Thường đang cần tìm. Mẹ tôi tính tình hiền lành, luôn coi Lan Lan như con gái, một ngày ba bữa cơm bưng nước rót chăm sóc cho Lan Lan. Bà có cơ hội, cũng có thời gian chăm sóc cho Lan Lan, chỉ có bà mới là người thích hợp nhất để giúp Lan Lan hồi phục.

Nhưng bác sĩ Thường nói:

- Chàng trai à, mẹ cậu mặc dù là người đôn hậu, đúng là một người tốt bụng nhưng vẫn không phải là liều thuốc chữa bệnh của chị dâu cậu.

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Tại sao thế ạ?

Bác sĩ Thường liền giải thích:

- Mặc dù mẹ cậu phù hợp với điều kiện tôi đưa ra, nhưng mẹ cậu quá nhân từ, hơn nữa lại có quá nhiều điều phải lo lắng. Nếu không sao chị dâu cậu đến nhà cậu lâu như vậy rồi mà cô ấy vẫn đối xử với mẹ cậu chẳng nóng chẳng lạnh như thế?

- Vậy thì ai mới là người thích hợp ạ?

- Đương nhiên là cậu rồi!

- Tại sao lại là cháu ạ?

Bác sĩ Thường cười cười đầy ẩn ý:

- Sau này cậu sẽ tự hiểu, đừng quên tôi là bác sĩ, bệnh nhân nên dùng thuốc gì tôi biết rõ hơn ai hết!

Tôi không hỏi thêm gì nữa, mà cho dù tôi có hỏi nữa bác sĩ Thường cũng không chịu nói rõ cho tôi biết.

Sau đó ông ấy còn dặn dò tôi những điều cần chú ý khi trở thành “thuốc trị bệnh” cho Lan Lan. Ông dặn tôi phải tìm mọi cách tiếp cận với Lan Lan, phải nói chuyện với Lan Lan nhiều hơn, chú ý đến mỗi tình chi tiết nhỏ trong cuộc sống của cô, tìm kiếm cơ hội để dẫn dắt, cổ vũ và kéo Lan Lan ra khỏi ám ảnh của tâm hồn, làm cho Lan Lan tràn đầy hi vọng về cuộc sống tương lai.

- Nhưng mà, nếu như anh cả cháu tiếp tục làm chị dâu tổn thương thì sao ạ? - tôi lo lắng hỏi.

Đây quả là một vấn đề đáng phải lưu tâm. Hiện giờ Lan Lan đã là người đàn bà của anh cả, chẳng ai có thể ngăn không cho anh đến gần Lan Lan. Sau khi ra viện trở về nhà, chắc chắn Lan Lan cũng sẽ phải trở lại với cuộc sống trước kia. Như vậy chẳng phải một lần nữa cô ấy lại rơi xuống vực thẳm của sự đau khổ và tuyệt vọng hay sao?

Bác sĩ Thường nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, lúc thì gật gù, khi thì lắc lư…xem ra đây quả là vấn đề khó giải quyết. Vẻ mặt của bác sĩ Thường cho tôi biết ông ấy đã nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có điều ông ấy vẫn còn đang do dự, đang mâu thuẫn.

Cuối cùng, bác sĩ Thường gật đầu với tôi, dường như ông đã hạ quyết tâm nói với tôi:

- Chàng trai, tôi có vài vấn đề muốn hỏi cậu, hi vọng cậu trả lời tôi thành thật!

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông, tôi liền trịnh trọng đáp: -Bác sĩ cứ hỏi, trong lòng tôi nghĩ gì tôi sẽ trả lời thế.

Ông ấy có phần kích động nắm chặt lấy cánh tay tôi:

- Chàng trai, tôi đã không nhìn nhầm người, thấy thái độ của cậu như vậy tôi đã yên tâm rồi! Giờ cậu hãy trả lời câu hỏi thứ nhất của tôi.

- Vâng, xin bác sĩ cứ nói!

- Có phải cậu thực sự hi vọng chị dâu mình khỏi bệnh?

- Điều này thì đâu cần phải hỏi. Nếu như không muốn chị dâu khỏi bệnh thì cháu đâu cần phải đưa chị đến đây?

- Câu hỏi thứ hai, có phải cậu thích chị dâu của mình không?

Tôi không ngờ bác sĩ Thường lại hỏi tôi câu hỏi này. Tôi nhất thời không biết trả lời ra sao, mặt mày đỏ lựng lên.

- Là đàn ông thì chớ có bẽn la bẽn lẽn như con gái thế, rốt cuộc có thích hay không thì trong lòng cậu tự hiểu rõ!- bác sĩ Thường thẳng thắn nói, ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ tôi.

Tôi nghĩ một hồi rồi bối rối đáp:

- Bác sĩ Thường, thực ra cháu rất đồng cảm với hoàn cảnh chị dâu gặp phải……

- Nói cho tôi biết, cậu chỉ đồng cảm với chị dâu thôi hay sao? Thích một người chẳng phải là lỗi lầm gì, cho dù đó có là chị dâu của mình đi nữa. Hơn nữa người ta đâu có chấp nhận làm chị dâu của cậu? Thích thì nói là thích, có gì mà phải giấu diếm?- bác sĩ Thường vẫn không chịu buông tha.

- Cháu…cháu có…hơi thích chị dâu ạ! - cuối cùng tôi cũng lấy được hết dũng khí để nói ra những lời thực lòng.

Trong mắt của phần lớn mọi người, tình yêu là một điều ngọt ngào nhất. Nhưng đối với tôi, tình yêu lại giống như một liều thuốc độc.

Uống nhầm phải liều thuốc độc của tình yêu sẽ khiến cho con người mất đi bản thân. Rõ ràng biết nó là cay đắng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nuốt nó vào cổ họng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.