Anh cả đột nhiên biến mất trong ngày đại hạn. tôi đã hỏi thăm khắp lượt thôn Kim Gia nhưng chẳng ai nói đã nhìn thấy anh cả đâu. Lòng tôi nóng như lửa đốt, tìm suốt cả ngày rồi vẫn không thấy anh đâu. tôi chạy đến trụ sở cảnh sát mấy lần liền. đồn trưởng Hạ ra ngoài phá án đến tối mịt vẫn chưa thấy về.
trong nhà chỉ còn lại 1 mình tôi cô độc. Cứ nhìn lên nhà lớn,là tôi lại nghĩđến căn nhàmộ chôn cất mẹ đẻ của anh , nghĩđến chuyện rất có thể con ma áo trắng ấy đang ẩn nấp trong phòng bố mẹ. Lại nhìn sang gian nhà phía tây đã bị thiêu rụi, nhớ lại trước đây anh cả đã từng sống trong đó với Lan Lan, tôi lại thấy nhà mình chẳng khác gì 1 căn nhà ma quỷ.
cái căn nhà trông thì có vẻ rộng lớn, sang trọng này đã xảy rakhông biết bao nhiêu bi kịch đau lòng khiến cho người khác không thể nào đề phòng được. Mới chỉ có hơn 1 tháng trước, trong căn nhà này còn đầy đủ 5 người , bây giờ chỉ còn sót lại 1 mình tôi .
Lan Lan chết rồi , cái chết của cô ấy cho đế tận bây giờ vẫn còn là 1 câu hỏi. Đồn trưởng Hạ đã tra xét từng hộ một suốt hơn 1 tháng nay nhưng vẫn chẳng tìm được chút manh mối nào. Còn chưa hết, linh hồn Lan Lan cứ nửa đêm nửa hôm lại về tìm tôi.
bởi vì trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, bệnh tình của bố ngày càng nặng hơn.Đã vậy cái bóng ma đáng gét ấy còn đến tận bệnh viện quấy nhiễu bố. không biết bệnh tình của bố hiện giờ ra sao. Mẹ 1 mình ở trong bệnh viện chăm sóc cho bố đã đủ vất vả rồi , sau khi bố bị ma quỷ đến quấy nhiễu, mẹ cũng bị khủng hoảng tâm lí.
phiền phức mà anh cả gặp phải là lớn nhất. anh đã từ bỏ số tiền khổng lồ mà mình dùng xương máu tích luỹ được trong hơn 20 năm, vậy mà tại sao quỷ vô thường vẫn không chịu buông tha anh ? hôm nay là ngày đại hạn của anh cả, thế nên anh sẽ không vô duyên vô cớ ra khỏi nhà, thậm chí còn chẳng buồn nói với tôi 1 tiếng. tôi nghĩ anh cả ra ngoài mãi không thấy về chắc chắn lành ít dữ nhiều
tôi thấp thỏm chờ đợi cả đêm trong căn nhà ma quỷ và khủng khiếp này. Chỉ 1 tiếng động nhỏ ở trong sân cũng khiến cho tôi giật thót mình. Suốt cả đêm dài tôi cứ lo lắng cho bố mẹ ở trong bệnh viện tỉnh, càng cảm thấy bất an về người anh đột nhiên biến mất không chút tăm tích. Chính vì nỗi lo lắng cho người thân trong nhà đã khiến tôi quên đi nỗi sợ hãi trong lòng.
Trời sáng. Lại là 1 ngày u ám, chết chóc! Tâm trạng của tôi cũng u ám như bầu trời hôm nay!
Mới sáng ra khỏi nhà tôi đã nhìn thấy quạ đen bay vòng vòng trướcnhà mình, còn kêu lên những tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu ấy khiến người ta rợn người . tôi nghe người già trong thôn nói,mới sáng sớm mà đã nhìn thấy quạ kêu là đen đủi. Qụa là loài chim mang lại điều không may mắn cho con người . Tiếng kêu của nó có thể gọi đến các linh hồn, đem lại vận xấu và tai hoạ cho con người.
Nhà tôi bây giờ đã đủ đen đủi lắm rồi , thế mà mới sáng ra qãu đã bay vòng vòng quanh nhà, lại còn kêu ầm ĩ không thôi. Tôi thầm nhủ không biết gia đình tôi còn gặp phãi chuyện bất hạnh gì nữa đây?
tôi ra khỏi nhà, định sẽ đến trụ sở cảnh sát xem xem đồn trưởng Hạ đã về chưa. Vừa mới ra đến đường lớn đã thấy trưởng thôn Kim hoảng hốt chạy về phía mình. Từ xa nhìn thấy tôi , anh ấy đã hết toáng lên:
- Kim An, tôi đang định đến nhà tìm cậu đây! ban nãy mẹ cậu gọi điện cho tôi , bảo tôi lập tứcthông báo với cậu chuyện này!
trưởng thôn Kim vừa nói vừa chạy đến trước mặt tôi , miệng thở hổn hển. Thấy vẻ mặt của anh ấy có gì bất thường, tôi vội vàng hỏi:
- Trưởng thôn Kim, mẹ em bảo anh nói chuyện gì?
Trưởng thôn Kim còn chưa kịp nói thì 2 mắt đã đỏ hoe. anh nghẹn ngào nói:
- Kim An à, bố cậu đã qua đời trong bệnh viện rồi , cậu hãy bớt đau thương nhé !
Nghe những lời trưởng thôn nói, toàn thân tôi bỗng nhiên lạnh toát. Lúc nãy nghe thấy tiếng quạ kêu tôi đã cảm thấy có chuyện chẳng lành, chẳng ngờ vừa mới đó thôi đã nhận được tin báo bố tôi qua đời, lẽ nào mấy con quạ chết tiệt ấy bay đến nah2 tôi là để báo cái tin dữ này hay sao? tôi ngây người đứng yên bất động. Trưởng thôn Kim thấy vậy liền dịu giọng an ủi:
- Kim anh à, tôi biết trong nah2 cậu xảy ra rất nhiều chuyện không may, trong lòng cậu cũng đủ đau đớn rồi , anh cả không có nhà, cậu nhất định phải cố gắng gắng gượng..
- người anh em , người chết không thểsống lại, nếu như chú Kim đã qua đời, vậy thì chúng ta phải nén đau thương mà chuẩn bị đưa tiễn chú ấy!
- Kim An, anh cả cậu không có nhà, tôi đã phái người đi khắp nơi tìm anh ấy rồi. Nếu như không tìm thấy anh ấy thì cậu sẽ phải làm trụ cột của gia đình, chuyện hậu sự của bố cậu đang chờ cậu giải quyết đấy, cậu tuyệt đối không được gục ngã đâu đấy..
- Kim An, cậu..
Trưởng thôn Kim vẫn đang tiếp tục khuyên nhủ, còn tôi cũng từ từ nén được nỗi đau để lấy lại bình tĩnh.
- trưởng thôn à, mẹ em còn nói gì thêm trong điện thoại không? giờ em nên làm thế nào? - không phải bởi vì lòng dạ rối bời mà tôi thực sự không biết phải lo chuyện hậu sựrasao.
Trưởng thôn vỗ vai tôi nói:
- bác gái còn bảo cậu tìm 1 cái xe lên tỉnh, xem xem có thể đưa thi thể của bố cậu về nhà không. hiện giờ những người chết trong tỉnh đều được đưa đi thiêu, mà bố cậu chết ở trong bệnh viện tỉnh, không biết họ có cho mang xác của ông về nhà không nữa. Nhưng mà cậu yên tâm,xe lên tỉnh tôi đã sắp xếp xong rồi , đến tỉnh tôi sẽ tìm 1 lãnh đạo thân quen trong bệnh viện tỉnh để thương lượng chuyện này, cố gắng hết sức để đưa bố cậu về an táng ở nhà, cũng là để linh hồn của ông cụ được an nghỉ!
Đúng như trưởng thôn đã nói, chuyện đã đến nước này, có đau khổ cũng chẳng thể giải quyết được gì, cho dù có khóc 3 ngày 3 đêm người chết cũng chẳng thể sống lại.
Cố gắng kìm nén nỗi đau ở trong lòng, tôi về nhà khoá chặt cửa lại rồi đến cửa trụ sở cảnh sát chờ trưởng thôn Kim. Lúc tôi đến đã có 1 chiếc xe kéo đỗ ở đó rồi , mấy anh chằng thanh niên trong thôn đã đứng chờ sẵn. Trưởng thi6n Kim đỡ tôi lên xe. 1 anh thanh niên hơn tôi vài tuổi lái chiếc xe kéo ra khỏi thôn, men theo con đường chạy thẳng lên tỉnh.
Trên đường đi, chẳng ai nói với ai câu nào. Bọn họ đều hiểu tâm trạng đau buồn của tôi nên thỉnh thoảng quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm. Trong nỗi đau tôi cũng thầm vui mừng vì trong thôn có mấy thanh niên tốt bụng đã ra sức giúp đỡ lúc gia đình tôi gặp nạn, nếu không chắc tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào để đối mặt với hoàn cảnh này.
Lên đến tỉnh tôi mới phát hiện ra lúc ra khỏi nhà tôi chẳng mang theo đồng nào, bởi vì mới sáng sớm đã hay tin bố tôi qua đời, cả bọn còn chưa kịp ăn uống gì đã vội vã đưa tôi đến đây. Trưởng thôn Kimmóc tiền túi đưa cho mấy cậu thanh niên đi ăn tạm chút gì, sau đó dặn dò anh lái xe đi gặp 1 người bạn thân trong tỉnh, nhờ anh ấy giúp lo liệu chuyện của bố tôi .
tôi và mấy anh thanh niên trong thôn nhanh chóng đến cổng bệnh viện tỉnh. Bảo vệ chặn xe của chúng tôi lại không cho vào. Anh lái xe nhét cho người gác cổng 1 bao thuốc, nói khó với ông ta cho chúng tôi lái xe vào sân sau bệnh viện. Mấy anh thanh niên ấy bảo sẽ đứng ở ngoài cổng chờ trưởng thôn, bảo tôi đi vào trongviện tìm mẹ xem sao.
Sau khi hỏi thăm, tôi đến được trước cửa phòng để xác và nhìn thấy mẹ tôi đang khóc chết đi sống lại ở đó. Mẹ nhìn thấy tôi liền ngã quỵ xuống dưới sàn, tôi vội vàng lao đến đỡ bà đứng dậy. Mẹ ôm chầm lấy tôi khóc không thành tiếng, 2mẹ con tôi ôm lấy nhau khóc tức tưởi.
Mẹ nói bố tắt thở lúc gần sáng . Kể từ sau khi phòng bệnh của bố xuất hiện ma, bố bắt đầu không ăn không uống, 1 mực đòi quay về nhà. Mẹ tưởng rằng bố lo chuyện ở nhà, sợ bố về nhà lại bị kích động, hơn nữa bệnh tình của bố chưa khỏi hẳn nên bà với bác sĩ đã hết lời khuyên nhủ bố ở lại bệnh viện dưỡng bệnh 1 thời gian. Nào ngờ bố nổi cáu, nhất định không chịu nghe lời khuyên của người khác. Bề ngoài ông chẳng nói chẳng rằng nhưng trong lòng đã ngầm quyết định. Ban ngày bệnh viện nhiều người ra vào, bố nằm ngủ suốt cả ngày. Bởi vì ông tức khí chẳng chịu ăn cơm suốt cả ngày nên bác sĩ đành phải cho truyền 2 chai nước . Đến đêm, mẹ nấu cho bố 1 bát canh gà, chẳng cần mẹ phải khuyên nhủ gì bố cũng uống hết bát canh, còn ăn thêm chút điểm tâm. Trong lòng mẹ mừng lắm, tưởng là bố thôi không tức giận nữa nên đã chịu ăn cơm. Bố uống canh xong, mẹ ngồi nói chuyện với bố 1 lúc thì bố nói bố buồn ngủ. Đợi bố ngủ say rồi mẹ mới nằm nghỉ.
Ai ngờ nữa đêm tỉnh lại, mẹ phát hiện giường bệnh của bố trống không . Ban đầu mẹ tưởng bố dậy đi vệ sinh nhưng đợi mãi mà chẳng thấy bố quay lại, mẹ có chút bất an. Mẹ liền ra ngoài tìm bố nhưng kết quả là không thấy. Lúc này mẹ mới hốt hoảng thật sự. Bà vội vàng đi tìm bác sĩ trực ban, nói rõ tình hình cho ông ấy nghe. Báci sĩ vội vàng gọi mấy y tá cùng mẹ đi tìm. Thế nhưng tìm khắp nơi trong bệnh viện mà không thấy bố đâu.
Vị bác sĩ trực ban biết sự việc đã trở nên nghiêm trọng liền gọi điện cho lãnh đạo bệnh viện, lãnh đạo bệnh viện liền lập tức cử đến 1 nhóm người toả ra đi tìm, đồng thời cho gọi gác cổng bệnh viện đến, hỏi ông ấy nữa đêm có thấy ai mặc quần áo bệnh nhân đi ra ngoài không . Ông ta giật mình tỉnh hẳn ngủ, miệng lắp bắp chẳng nói được thành lời. Nhìn điệu bộ của ông ấy ai cũng đoán được rằng ông ấy đã ngủ say nên chẳng biết gì hết.
Lúc này trời đã sáng, viện trưởng lập tức cho người toả ra xung quanh tìm kiếm. Kết quả là thấy bố tôi ở bên lề đường cách bệnh viện không xa, nói chính xác hơn là tìm thấy thi thểđã đông cứng! Lúc mọi người phát hiện ra thì bố tôi đã chết cứng ở bên đường, trên nền đất còn có 1 vũng máu đã bị động lại. Mẹ nhìn thấy xác của bố lập tức ngất đi. Mọi người thấy vậy vội vàng khiêng bà trở lại phòng bệnh của bố,
Viện trưởng lập tức gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Cảnh sát nhận được diện thoại nhanh chóng tìm đến. Qua khám nghiệm hiện trường, cánh sát rút ra kết lậun bố tôi bị xe đụng ngã lăn vào vệ đường, mà chiếc xe gây ra tai nạn đã mất hút từ lâu. Nửa đêm nửa hôm bố bỏ viện chạy trốn ra ngoài, cuối cùng không may thiệt mạng.
Bệnh nhân xảy ra chuyện này, bệnh viện phải chịu 1 phần trách nhiệm. Sau khi mẹ tỉnh lại, xác của bố đã được đưa vào nhà xác bệnh viện. Mẹ khóc đến chết đi sống lại. Viện trưởng thương cảm an ủi mẹ, nói với mẹ rằng bệnh viện sẽ chịu chi phí mai táng cho bố, ngoài ra còn bồi thường cho gia đình 3 vạn tiền mặt. Chỉ có điều xác của bố không được phép mang về nhà mà đem đi hoả thiêu theo quy định của nhà nước.
người bạn của trưởng thôn Kim dẫn đến rất thân với viện trưởng. Sau khi nói chuyện 1 hồi, viện trưởng cân nhắc thấy cái chết của bố tôi cũg 1 phần là do sai sót của bệnh viện nên đã đồng ý cho chúng tôi đưa thi hài của bố về nhà an táng. Chỉ có đều ông ấy yêu cầu chỉ được đưa bố đi nhân lúc trời tối.
Buổi trưa, trưởng thôn mời bạn và mấy anh thanh niên trong thôn cùng đi ăn. Mẹ đưa tiền nhưng trưởng thôn 1 mực không chịu nhận. 1 lúc sau, trưởng thôn Kim cùng mọi người đã đi ăn về, họ còn mang về 2 suất cơm cho 2 mẹ con tôi ăn. Nhưng cả tôi và mẹ đều chẳng thể nuốt nổi, mọi người cùng ngồi ngoài nhà xác chờ trời tối để đưa bố về.
Chiều tối, bệnh viện đã mua cho bố tôi 1 cỗ quan tài và vài cái áo thượng thọ, mẹ cố nén nỗi đau, tự tay vệ sinh sạch sẽ cho bố rồi mặc cái áo thượng thọ cho ông. Sau khi khâm niệm bố tôi xong, trưởng thôn và mấy anh thanh niên liền khiêng quan tài bố tôi lên xe chở về nhà
Lúc chúng tôi về đến nah2 đã là hơn 10h tối. Mọi người khiên quan tài của bố tôi đặt vào gian giữa nhà lớn, sắp xếp ổn thoả mọi thứ đã gần nửa đêm. Mấy anh thanh niên chẳng buồn ăn cơm tối liền ai về nhà nấy. Bởi vì nhà tôi chẳng có họ hàng thân thích mấy nên trưởng thôn và mẹ tôi đã bàn bạc 3 ngày sau sẽ an táng cho bố, Trưởng thôn sẽ cố gắng tìm anh cả tôi trong 3 ngày tới, nếu như anh cả có thể trở về thì tốt, nếu không tôi sẽ phải thay anh phát tang cho bố.
Khoảng hơn 1h sáng, trưởng thôn Kim cũng ra về. Tôi bảo mẹ nghỉ ngơi 1 lát, nhưng mẹ vừa đi đến cửa tôi mới chợt nhớ ra cửa phòng mẹ bị khoá, mà đồn trưởng Hạ đã dặn nếu chưa được phép của ông thì tuyệt đối không được mở cánh cửa ấy. Ông ấy còn nói rất có thể trong căn phòng ấy có ma ẩn náu.
Tôi lo sợ mẹ biết chuyện sẽ sợ hãi nên không nói rõ ràng với mẹ mà dìu mẹ đến phòng tôi nghỉ ngơi.
Sau khi sắp xếp ổn thoả chỗ nghỉ cho mẹ, tôi lại trở lên nhà lớn túc trực bên linh cữu của bố tôi. Từng cơn gió lạnh thổi qua cổ tôi , cảm giác không khí ma quỷ đang bao trùm cả nhà...
Cái tin bố tôi qua đời ở bệnh viện nhanh chóng truyền khắp thôn. Ngày thứ 2 sau khi đưa linh cữu của bố tôi về nhà, hàng xóm láng giềng trong thôn đều đến phúng viếng. tôi và mẹ mòn mỏi chờ anh cả về trong nỗi đau thương vô tận. Trong lòng 2 mẹ con tôi đều hiểu rõ, anh cả không những là con cả trong gia đình mà còn là đứa con đẻ độc nhất của bố. Lúc an táng bố mà anh cả không có mặt ở nhà là 1 sự bất kính lớn, sẽ để lại tai tiếng sau này, bố ở dưới suối vàng biết được chắc chắn cũng không vui!
Nhưng mẹ không biết được những gì mà tôi và anh cả đã trải ra trong thời gian gần đây. anh cả đột nhiên mất tích khiến tôi tự nhiên lại nhớ đến những lời mà quỷ vô thường đã nói với anh .
3 ngày sau, đúng như tôi dự đoán, trưởng thôn Kim đã dẫn người đi tìm khắp những nơi anh cả tôi có thể đến mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Ông còn đến tận trụ sở tìm đồn trưởng Hạ nhưng đồn trưởng Hạ cũng không có ở đó, ông ấy dẫn 2 viên cảnh sát đi điều tra mấy ngày rồi . Còn vấn đề ông ấy đi đâu, người trong trụ sở cảnh sát cũng không hay biết.
Ngày hạ huyệ, anh cả cũng không thấy quay về, cũng may là trong thôn có nhiều người nhiệt tình giúp đỡ nên chuyện an táng bố tôi diễn ra khá suôn sẻ.
Mộ của bố nằm ở bên cạnh mộ tổ tiên. Mẹ vốn định dời mộ của mẹ đẻ anh cả từ căn phòng nhỏ phía tây ra bên cạnh mộ của bố, nhưng do anh cả không có nah2 nên mẹ không dám tự ý hành động. thế là chúng tôi vẫn cứ để nguyên căn nhà mộ ấy trong nhà.
Bởi vì anh cả không có nhà nên tôi thay anh phát tang cho bố. Tôi vô tình phát hiện ra trong làng có không ít người đều chỉ trỏ bàn tán sau lưng tôi , không biết họ đang thì thào với nhau cái gì.
Mấy ngày sau đó, tin đồn lan đi khắp làng, có người nói bố tôi là do ẹm tôi cố ý hại chết, còn chuyện anh cả mất tích chắc chắn có liên quan đến tôi . còn có người nói, tôi đã lén quyến rũ người đàn bàn của anh cả sau lưng anh nên mới khiến Lan Lan mất mạng. Bọn họ đoán rằng tôi với mẹ vì ham khối tài sản kếch xù của anh nên mới âm mư hãm hại mọi người trong gia đình.
Bố đi rồi, anh cả cũng mất tích, gia đình tôi từng là gia đình giàu có nhất thôn Kim Gia đã tan gia bại sản chĩ trong có 1 đêm.
Hỡi ôi người đã chết rồi nhưng vẫn để lại nỗi đau đớn khôn nguôi cho người còn sống, còn cả những phỏng đoán vô căn cứ và sự hoài nghi của những người ngoài. Trong thôn có nhiều người biết mẹ tôi đã từng có 1 đời chồng trước khi lấy bố tôi , không ít người hoài nghi tôi là con riêng của mẹ với người chồng trước, vì vậy họ cảm thấy vô cùng nghi ngờ trước cái chết của bố tôi và sựmất tích của anh cả. 2 mẹ con tôi khó nhọc sống qua từng ngày trong sự khinh ghét, ghẻ lạnh của bà con lối xóm, nếm đủ những câu châm biếm, mỉa mai của dân làng.
Mặc dù mọi người thường nói cây ngay không sợ chết đứng, nhưng dù sao những lời đồn đại bao giờ cũng thật đáng sợ! Vốn dĩ mẹ tôi đã đủ đau đớn trước cái chết của bố, lại cộng thêm những lời đả kích đáng sợ ấy, chẳng mấy chốc bà suy sụp tinh thần đến mức ốm liệt giường
Dù sao cũng may là trong làng vẫn còn có người biết rõ sự tình. Trưởng thôn Kim cứ dăm 3 bữa lại đảo qua thăm mẹ con tôi 1 lần. Bác sĩ Kim Nhất Thủ cũng không mời mà đến, còn khám bệnh và kê đơn thuốc cho mẹ, khuyên nhủ 2 mẹ con tôi gắng gượng sống qua ngày, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó.
Mọi người đều nói "kẻ khôn chớ tin vào lời đồn", thw61 nhưng hình như ở cái thôn Kim Gia này có quá ít "người khôn". Những người không biết rõ sự tình vẫn ra sức đặt điều bôi xấu 2 mẹ con tôi , những lời mà họ nói ra càng lúc càng khó nghe. Có người còn nói mẹ con tôi là hồ ly tinh, còn tôi là đứa con hoang không có nhân tính, 2 mẹ con tôi đã khiến cho 1 gia đình giàu sang sụp đổ tan tành chi trong phút chốc.
Để tiện cho việc chăm sóc bà, mấy ngày ngay 2 mẹ con tôi ở chung trong phòng của tôi . tôi để mẹ ngủ trên giường còn mình thì ôm chăn ngủ trên ghế sô pha.
Mấy ngày sau khi chôn cất bố, đồn trưởng Hạ đã trở về thôn. Nghe nói trong nah2 tôi có chuyện buồn liền dẫn 2 anh cảnh sát họ sang thăm viếng. Đồn trưởng Hạ an ủi mẹ tôi rồi gọi tôi ra ngoài sân hỏi chuyện của anh cả. Việc đã đến nước này tôi đâu còn dám giấu ông ấy điều gì? tôi liền kể rành mạch tất cả những gì đã xảy ra với anh trong những ngày qua.
Sau khi nghe tôi kể lại xong, đồn trưởng Hạ liền lên tiếng:
- Nói như vậy có nghĩa là cậu cho rằng sự mất tích của anh cả cậu có liên quan đến con quỷ vô thường đã xuất hiện ở mộ Linh Nhi nhỉ?
- tôi cũng là nghe anh cả nói mà thôi.hôm đó con quỷ vô thường nói với anh cả rằng 3 ngày nữa anh cả sẽ chết, hơn nữa đúng vào ngày tận số ấy thì anh cả đột nhiên ra ngoài mà không thấy trở về. tôi đã hỏi tất cả mọi người ở trong thôn này, trưởng thôn Kim cũng đã cho người đi tìm mấy ngày liền mà không có được chút tăm tích nào của anh . còn nữa, đúng lúc ấy thì bố tôi qua đời. anh cả nếu hay tin không thể nào không về nhà, thế nhưng bố tôi chôn cất đã mấy ngày rồi mà vẫn chẳng thấy tăm hơi anh cả đâu. Vì vậy tôi nghĩ, anh cả không chừng đã...
đồn trưởng Hạ không hỏi gì thêm mà quay lại phòng tôi , nói dăm 3 câu với mẹ tôi rồi ra ngoài. Ông ngoảnh lại dặn dò 2 viên cảnh sát:
- Tiểu Mã, Tiểu Lâm, các cậu đi theo tôi - Nói rồi ông liền vẫy vẫy tay với tôi .
Đồn trưởng Hạ dẫn Tiểu Mã, Tiểu Lâm lên nhà lớn, tôi liền đi theo họ. Sau khi vào nhà, đồn trưởng Hạ đi thẳng đến trước cửa gian phòng nhỏ, sau đó ra hiệu cho Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm lập tức hiểu ý liền đến trước cửa, tỉ mỉ quan sát sau đó nói:
- không có !
Đồn trưởng Hạ từng nói trong căn phòng này có ma, ông ấy còn dặn dò 2 anh em tôi tuyệt đối không được mở cửa căn phòng. Thế mà bây giờ anh chàng Tiểu Lâm này lại nói "không có", lẽ nào con ma trong căn phòng này đã biến mất rồi ? tôi không dám hỏi nhiều, đành phải giương to mắt quan sát bọn họ.
- mau mở cửa ra xem nào ! -đồn trưởng Hạ hạ lệnh.
Tiểu Mã lập tức lùi lại sau 2 bước, lấy đà đạp mạnh vào cửa, Sau mấy cú đạp rất mạnh, cánh cửa phòng bật mạnh ra, phát ra tiếng "rầm" chói tai.
Sau khi mở cửa, đồn trưởng Hạ lách người đi vào bên trong. Tiểu Mã, Tiểu Lâm cũng đi theo ông vào đó. trong lòng tôi có chút hoang mang, chỉ biết đứng ngây người trước cửa quan sát.
mẹ tôi là 1 người ưa sạch sẽ, thường ngày bà luôn dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ. tôi còn nhớ hôm bố tôi được đưa vào bệnh viện tỉnh, phòng ngủ của bố mẹ vẫn sạch bóng như thường lệ. Thế mà hôm nay phòng ngủ của bố mẹ lại bừa bộn vô cùng, cánh cửa tủ và hòm quần áo trong phòng đều bị mở tung, rõ ràng là có ai đó đã lật tung đồ đạc trong phòng. Cái đập vào mắt nhất chính là chiếc giường làm bằng gõ lim được chạm khắc tinh xảo lại bị ai đó đặt ra giữa căn phòng, mà chiếc giường vốn dĩ được đặt ở trong góc sát tường phía tây và bức tường đằng sau.
Đúng vào lúc đang ngẩn người ngạc nhiên thì tôi nghe thấy tiếng "á..." đồng thanh của Tiểu Lâm và Tiểu Mã.
- Hai cậu làm sao thế? - Đồn trưởng Hạ nói.
- Căn phòng này chẳng giống như lúc trước nữa ! - Tiểu Lâm nói
- Đồ đạc trong phòng bị ai đó động vào rồi , còn cả chiếc giường này nữa ! - Tiểu Mã bổ sung.
Đồn trưởng Hạ nói:
- 2 cậu quan sát thật kĩ cho tôi , xem trong phòng này có thiếu thứ gì không?
Tiểu Lâm và Tiểu Mã lần mò hồi lâu trong phòng rồi đồng thanh đáp:
- Đồn trưởng Hạ, hình như tất cả đồ đạc đều y nguyên như ban đầu!
tôi lúc này càng thêm mơ hồ. Nghe cách họ nói chuyện hình như đã sớm biết trong phòng có cái gì, hơn nữa còn biết đã có ai đó động vào đồ đạc trong phòng. Bọn họ chưa từng vào căn phòng này, tại sao lại biết những điều này nhỉ? Để lí giải những suy nghĩ trong đầu, tôi im lặng đứng ngoài cửa nghe tiếp.
Qủa nhiên đồn trưởng Hạ hỏi:
- Tiểu Lâm, Tiểu Mã, các cậu còn nhớ lần trước vào, căn phòng này trông như thế nào không?
Tiểu Lâm đáp:
- tôi còn nhớ, hôm đó Kim An đến trụ sở nói nhà cậu ấy có ma, anh bảo chúng tôi quan sát tỉ mỉ 1 lượt, lúc ấy chúng tôi có phát hiện ra 2 dấu chân rất kì lạ kéo dài từ trước cửa sổ phòng Kim An và biến mất ở trước cửa nhà lớn. Mà cánh cửa nhà lớn chỉ khép hờ, thế là chúng tôi liền đi vào xem sao. chúng tôi phát hiện thấy đồ đạc trong phòng khách rất gọn gàng nhưng đồ đạc trong phòng ngủ lại cực kì bừa bộn. Lúc ấy chúng tôi lập tức nghĩ đến có thể con mà Kim An nhìn thấy đang tìm kiếm cái gì đó ở nơi này. Chúng tôi đã chụp lại vài tấm ảnh trong căn phòng này, thậm chí còn tiến hành đăng kítất cả đồ đạc ở nơi đây. Vì vậy, căn phòng này ban đầu trong như thế nào chúng tôi còn nhớ rất kĩ.
Tiễu Mã tiếp lời:
- Lúc đó, chúng tôi đã hồi báo tình hình lại với anh . anh nói phải bảo vệ hiện trường ở căn phòng này, sau này sẽ cần dùng đến. Hơn nữa anh còn dặn dò chúng tôi không được nói chuyện này ra ngoài. Ngay cả Kim Quý với Kim An cũng không được biết, vì vậy chúng tôi mới khoá căn phòng này lại, còn để lại kí hiệu ở khắp nơi trong phòng.
Nghe họ nói vậy tôi chợt hiểu ra, căn phòng này hoá ra không phải bị ai khoá lại mà chính là Tiểu Lâm và Tiểu Mã sau khi phát hiện ra đồ đạc trong phòng bố mẹ bị đảo lộn đã khoá lại. Đồn trưởng Hạ nói rằng trong phòng này có ma không phải là để hù dạo chúng tôi mà là để bảo vệ hiện trường. Nhưng tại sao ông ấy lại giấu chuyện này với anh cả, tôi vẫn chưa hiểu rõ....