Khi Ngà tỉnh dậy thì đã là năm giờ sáng, xung quanh không có ai thân quen. Bên cạnh cô là một cái máy đo huyết áp và nhịp tim, dưới cổ tay là kim truyền nước, xung quanh còn có một vài người khác đang nằm. Cô đang ở bệnh viện?
- Con tôi… con của tôi…
Ngà ngồi dậy nhìn bụng mình, cô không cảm nhận được bất cứ sự sống nào ở trong người nữa. Mọi thứ như bị rút đi cạn kiệt. Cô nghĩ mình đã chết, hoặc là cô đang ở thế giới bên kia rồi. Ngà từ từ nằm xuống, biết đâu chỉ là một giấc mơ. Khi cô tỉnh lại thì đứa trẻ vẫn còn ở trong bụng, và cô vẫn có thể cảm nhận được từng mạch đập của nó lẫn trong mạch đập của chính mình.
…
- Anh là gì của bệnh nhân?
- Chồng!
- Anh nên chăm sóc cho chị ấy thật tốt, giờ đây tinh thần và sức lực của chị ấy đều suy kiệt. Nếu không….
- Tôi tự biết. Đây đâu phải lần đầu.
Minh bực bội lách người qua nữ y tá, đến bên giường bệnh của Ngà. Anh đặt mạnh cái cặp lồng xuống, mày nhíu lại. Cô ta vẫn còn ngủ được cơ đấy, cô ta không biết bản thân vừa gây ra chuyện gì đâu. Càng nghĩ Minh lại càng muốn bỏ đi thật xa. Vậy là đến hơn ba mươi tuổi rồi anh vẫn chưa có một đứa con nào. Bạn bè thì suốt ngày lấy đó ra làm trò cười trêu chọc, họ hàng lúc nào cũng hỏi, anh sắp phát điên lên rồi.
Bà Nguyệt vừa gọi điện, bà đã tức đến nỗi không muốn nhìn mặt Ngà nữa, nhưng anh vẫn phải tới đây vì anh sợ người ta sẽ nói anh là thằng vô tâm vô tính. Anh nghĩ anh thật rộng lượng khi mà cứ hết lần này đến lần khác nhìn cô ta giết chết hai đứa con của anh.
Ngà khẽ động đậy, cô từ từ mở mắt. Cái hình ảnh về người đàn ông cao lớn, đeo kính với khuôn mặt lạnh tanh ấy khiến cô hoảng sợ. Ngà ngồi bật dậy, co rúm lại như muốn chạy trốn.
“Làm cái gì thế?” - Minh hỏi. Anh chầm chậm bước đến, giật bàn tay đang che khuôn mặt của Ngà ra - “Đừng có giả vờ như mình là kẻ vô tội.”
Ngà lắc đầu sau đó cô ôm lấy bụng mình, tất cả vẫn chẳng quay về như cô nghĩ. Đây đúng là sự thật, một lần nữa, cô lại để vuột mất cơ hội được có con.
“Anh ơi, con của chúng ta… “ - Ngà nói đứt quãng. - “Con chúng ta chết rồi!”
Ngà không chịu nổi đau đớn này, cô ngửa cổ rú lên một tràng thống thiết. Tại sao ông trời lại làm thế với cô? Chẳng thà để cô chết đi còn hơn. Hai lần để mất con trong chính thân thể này, cô đúng là một người mẹ tồi nhất cõi đời. Minh bịt tai trước tiếng rú của cô, anh ta nắm lấy tóc cô quát:
- Câm miệng đi.
Bác sĩ chạy vào, thấy Minh đang có vẻ đánh Ngà, anh ta đến khuyên can:
- Yêu cầu anh buông chị ấy ra, đây là bệnh viện đấy. Hai người có gì thì về nhà giải quyết.
Minh thả tay, nhếch miệng. Anh thở mạnh như để giải toả hết nỗi tức giận:
- Lẽ ra cô không nên xía vào mọi chuyện của tôi. Chính sự ghen tuông ngu ngốc của cô đã khiến con chúng ta chết tức tưởi.
- Không, không phải thế, em… em…
- Mẹ như chết đi lần nữa khi biết cháu bà không được ra đời, cô biết chứ? Chỉ một lần không suy nghĩ là kéo theo bao nhiêu người bệnh hoạn. Sao cô không chết luôn đi cho rồi.
- Anh giết tôi đi.
Minh và những người trong phòng im lặng, họ nhìn Ngà. Ngà hít một hơi thật sâu, nhắc lại:
“Giết tôi đi, giết tôi đi, giết tôi đi, giết đi, mau giết đi…” - Ngà càng lúc càng điên loạn, cô lao vào Minh như muốn giết anh chứ không phải muốn anh giết cô. Minh theo phản xạ lùi lại, anh có hơi hoảng hốt trước hành động của cô. Bác sĩ chạy đến giữ cô lại, ra lệnh cho các y tá chuẩn bị mũi an thần.
Giờ đây Ngà không nghĩ được gì nữa cả, thế giới trong cô đã sụp đổ, tất cả những gì cô bấu víu để có được một hạnh phúc đã tan biến. Cô đã muốn sinh đứa trẻ này ra biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng nó vẫn không cần cô. Có lẽ là do cái gia đình này quá thối nát nên nó từ chối đến. Minh xốc lại áo khoác, anh ta buông một câu:
- Con điên!
Rồi xoay người rời đi. Ngà không ngờ được đó từng là người mà cô yêu. Đó từng là một người đàn ông đạo mạo đứng đợi cô cả giờ đồng hồ chỉ vì trời mưa mà cô không đến đúng giờ hẹn, người đàn ông luôn nhớ các ngày quan trọng của hai đứa, mua hoa quà và dành cho cô những nụ hôn ngọt ngào, người đàn ông từng nói: Cả thế giới này, cô là điều đẹp đẽ nhất mà anh từng thấy… Ngà từng cho rằng, đó chính là người đàn ông có thể đem đến cho cô hạnh phúc.
Có lẽ anh ta nói đúng, cô là một con điên mới đi tin những điều giả dối nguỵ tạo ấy. Dù gì cô cũng là vợ anh, bây giờ còn đang phải trải qua nỗi đau mất con, vậy mà anh chỉ chăm chăm đổ lội và miệt thị cô.
Ngà nằm nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ tầng năm, cô chỉ ước gì mình chết đi ngay được. Bố mẹ có gọi điện cho cô hỏi thăm tình hình, nhưng cô vẫn giấu họ rằng cô ổn. Cô không muốn bố mẹ lo lắng cho cô. Đời cô khổ, cô không muốn kéo theo bố mẹ cũng đau buồn vì cái khổ của cô. Mọi chuyện chỉ nên dừng lại ở cô thôi.
- Việc gì phải sống như thế?
Ngà nhìn sang giường bên cạnh, chiếc giường ấy được quây rèm kín mít, không thể thấy người bên trong. Nhưng Ngà biết ấy là giọng của một người con trai. Ngà cười nhẹ, không trả lời. Anh ta nói tiếp:
- Chúng ta đều có số phận của riêng mình. Và số phận được tạo nên từ chính chúng ta. Đừng xuôi theo số phận của kẻ khác. Nếu số phận họ khốn nạn, đừng khiến cuộc đời mình cũng là một chuỗi khốn nạn.
Ngà không biết vì sao người này phải để ý đến chuyện của cô như vậy, nhưng cô cũng cảm kích vì bây giờ, anh ta là người duy nhất quan tâm và nói chuyện tử tế với cô… cứ coi như là những lời an ủi đi. Điều ấy khiến Ngà cảm thấy nhẹ lòng đi phần nào.
- Cô câm à?
Ngà giật mình vì câu hỏi thô lỗ của anh ta. Vừa rồi cô còn nghĩ tốt về anh ta cơ đấy. Ngà lắc đầu, nhắm mắt giả vờ ngủ. Suy cho cùng, đàn ông trên thế giới này giống như một người đứng sau lớp sương mù. Phụ nữ thì cứ đưa tay vơ, nắm được một bàn tay nghĩ họ thương mình cả đời. Nhưng hoá ra đó chỉ là một bàn tay không có hơi ấm. Nắm vào chỉ thấy lạnh lẽo khôn cùng.
…
Linh kẻ vội một đường eyeliner cơ bản, hôm nay có một buổi tiệc lớn tại công ty mà cô lại ngủ quên mất. Quan trọng nhất là cô ở trong đội chịu trách nhiệm sân khấu biểu diễn. Trưởng phòng của cô gọi điện réo om sòm từ tận lúc ba giờ chiều, ấy thế mà không hiểu sao vẫn ngủ quên được.
Luồn chiếc váy đen bó sát vào người, ngắm mình trước gương Linh tự hỏi ăn mặc thế này có giống đi dự đám tang quá không? Nhưng rồi cô vẫn tặc lưỡi. Đẹp là được! Linh khoá cửa chạy vội vào trong thang máy, đúng lúc ấy điện thoại của cô có một cuộc gọi đến, Linh nhíu mày:
- Ngà?
Cô ấn nghe ngay lập tức. Bởi từ lúc lấy chồng, chỉ khi nào buồn thì Ngà mới gọi điện cho cô tâm sự, hẳn là lần này cũng vậy. Vừa đưa máy lên tai, Linh đã nghe thấy một tiếc nấc. Ngà luôn chào đầu bằng một tiếng khóc nghẹn cứng. Lấy chồng khổ sở như thế này sao?
- Linh ơi, tôi lại sảy thai rồi!
Đôi khi Linh không hiểu được sao số phận của một người từng học giỏi, được nhiều người theo đuổi, có tương lai rộng mở hơn bất kỳ ai khác như Ngà lại nghiệt ngã đến thế. Cả tuổi thanh xuân của cô chỉ yêu một người đàn ông, đặt hết niềm tin vào anh ta, để rồi cuối cùng, người phá nát hết hy vọng của cô lại chính là người đàn ông đó. Phụ nữ sướng hay khổ, tuỳ thuộc vào đàn ông thật hay sao?
- Sao lại thế? Bà lại không chịu uống thuốc hả? Tôi đã nói lần này phải uống đầy đủ cơ mà.
- Không phải thế, là Minh… Anh ta…
Linh thở dài, hỏi:
- Bà đang ở đâu?
- Bệnh viện.
- Có ai ở bên cạnh không?
- Không ai cả.
Linh nhìn đồng hồ rồi nói:
- Khoảng tám rưỡi tôi đến nhé? Tôi xin lỗi, công việc của tôi lúc này…
- Đừng đến.
- Tại sao?
- Tôi thảm hại lắm.
Thang máy kêu “ding” một cái rồi mở ra, ở đằng xa đã có người đợi sẵn. Anh đến nhanh như vậy sao? Cô vẫy tay với anh, nói vội vào trong điện thoại:
- Dù gì tôi cũng sẽ đến, tôi không để bà cô đơn một mình với nỗi đau đâu.
Còn nữa...
Trước những gì mà Minh gây ra cho mình, Ngà sẽ tiếp tục sống ở nhà chồng như thế nào? Cô sẽ đối diện với mẹ chồng ra sao? Minh và cô sẽ ly hôn, hay cô lại tiếp tục những chuỗi ngày sống tủi nhục?