Edit: windy
Lâm Lục Kiêu để cô tựa trên cửa xe, từ từ hôn xuống.
Trên người cô tỏa ra mùi hương, ôm lấy anh muốn đem anh nghiền nát, nụ hôn của anh vẫn bá đạo như cũ, đầu lưỡi tiến vào bên trong miệng cô hung hăng khuấy đảo một phen, hai mắt đỏ ửng nhìn cô.
Nam Sơ bị anh hôn cho toàn thân nhũn ra, đôi mắt trong suốt tràn ngập hơi nước, rất quyến rũ.
Không có cách nào nhìn, càng nhìn càng không muốn rời khỏi.
Anh nhắm mắt lại, cắn xuống, lướt qua viền tai của cô, nhẹ nhàng liếm.
Là chỗ mẫn cảm.
Cả người Nam Sơ phát run, ghé vào lỗ tai anh trầm thấp hô một tiếng mềm mại, ôm lấy cổ của anh, tay nhỏ tiến vào phía sau sơ mi anh, nhẹ nhàng xoa xoa, “Đi lên không?”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu nở nụ cười, trực tiếp kéo áo của cô xuống, lộ ra đầu vai trắng noãn, cúi đầu ngậm xuống, thấp giọng nói: “Không kịp rồi.”
“Mấy giờ đi?” Cô gái nhỏ mê loạn.
Lâm Lục Kiêu hôn tiếp, không để ý đáp: “Chín giờ.”
Nam Sơ liếc nhìn giờ trên xe, tám giờ mười.
Thật không còn kịp nữa, đẩy mạnh anh ra, “Vậy anh đi mau, đừng lỡ xe, nếu không thì ngày mai lỡ giờ đi làm.”
Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, ý thức trở lại đại não, anh dựa vào ghế liếc xéo cô.
Áo cô bị tụt xuống một nửa, hỗn độn tựa vào trên cửa xe, bờ ngực trắng bóng đẫy đà, Lâm Lục Kiêu nheo mắt lại, quay đầu nở nụ cười, cài từng nút áo một tựa vào trên ghế, “Đi thôi.”
Sau đó liền thực đi luôn.
Tại lúc nghênh ngang thả khói xe, anh liền muốn trở lại chỗ của anh.
Nam Sơ lên lầu, mở đèn lên, ánh sáng chói mắt, xung quanh yên tĩnh, nhà cửa to như vậy chỉ còn lại một mình cô, cô mất mác đi đến ghế sofa dựa vào, ngửa đầu, cánh tay che ở trên mắt, che đi ánh sáng chói mắt.
Cứ nằm như vậy đến chín giờ.
Nam Sơ liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, mò điện thoại.
Lâm Lục Kiêu mới vừa tìm được chỗ ngồi, di động trong quần rung lên, “Lên xe chưa?”
Anh rất nhanh liền đè xuống, “Rồi.”
Gửi tin xong, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tiếng còi vang lên.
Vẫn ồn ào như cũ, đầu người lộn xộn, vang lên như ở chợ bán đồ, Lâm Lục Kiêu có phần không hợp ngồi xong xe này, đầu tựa ở trên ghế.
Trong đầu tất cả đều là màn lửa dục ở trên xe. Gương mặt cùng thân thể mềm mại của Nam Sơ.
Độc thân lâu rồi, giờ bỗng nhiên có vợ, đến đêm tân hôn cũng không có, phải suốt đêm chạy về đội.
Ngồi đối diện là một đôi yêu nhau, ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Ăn một chén mì ăn liền, anh một miếng em một miếng, tình nồng ý đậm, thỉnh thoảng hôn một cái, ngấy đến không sợ người khác nuốt nổi.
Lâm Lục Kiêu nhìn một lát, xoay đầu, cười như không cười.
Giật mình bây giờ trẻ con đã trưởng thành sớm rồi.
Anh mười tám tuổi đã biết cái này, vẫn là cùng Đại Lưu tham gia chơi nghiên cứu tên lửa máy bay xe tăng các kiểu. Tầm tuổi này, khi đó trong đầu phụ nữ chính là sinh vật lạ.
Lại nghĩ lại.
Khi đó anh mười tám tuổi, Nam Sơ mười tuổi, cũng là trẻ con vừa vỡ lòng.
Chắc là sẽ không yêu cô đâu.
Điện thoại lại rung lên.
Nam Sơ: “Trên xe không tiện nói chuyện hả?”
“Không tồi.”
Có qua có lại, thật cũng có hứng thú.
“Anh đang làm cái gì?”
Anh cong cong khóe miệng, cũng không suy nghĩ, tiện tay bấm: “Nghĩ tới bộ dáng em lúc mười tuổi.”
Nam Sơ nằm ở trên ghế sofa, gác chân, ôm ấp di động trả lời lại: “Em mười tuổi?”
“Ừm.”
Nam Sơ: “Em có ảnh chụp, anh muốn xem không?”
“Xem.”
“Miễn cưỡng như vậy?”
Cách vài giây, bên kia thay đổi khẩu khí: “Muốn xem.”
Nam Sơ nhảy xuống sofa, đi tìm cuốn album ở đáy hòm, lúc cô sáu tuổi đến tám tuổi nhiều ảnh chụp, sau chín tuổi rất ít chụp ảnh, trong tay chỉ có một bức ảnh là lúc lên tiểu học, chụp ảnh cũng mấy người bạn ở trong buổi biểu diễn văn nghệ chụp bốn con thiên nga nhỏ.
Khi đó chụp một bức ảnh chung ở phía sau đài.
Cô dùng di động chụp lại, gửi qua.
Bốn cô gái nhỏ, kiểu tóc giống nhau như đúc, mặc đồ thiên nga giống như nhau, đến dáng người cũng không khác biệt mấy.
“Đoán đi đâu là em?”
Lâm Lục Kiêu quét mắt một vòng, cười hừ một tiếng, “Người thứ ba bên trái.”
Nam Sơ: [Biểu cảm nâng mặt], đến mẹ em cũng chưa đoán được, sao anh đoán được? Mẹ em nhìn cả buổi tối chỉ bạn bên cạnh.”
“Trực giác.”
Điều này bảo anh nói thế nào nhỉ, liếc mắt một cái chỉ có người thứ ba có thể hấp dẫn anh.
Về sau Nam Sơ truy hỏi, nhận được đáp án hấp dẫn này.
Cô vui vẻ trả lời lại anh: “Cho nên, nếu em mười tuổi gặp anh, anh vẫn sẽ thích em hả?”
“Sẽ không.”
“Vậy nếu em theo đuổi anh?”
“Gớm, em mười tuổi biết nhiều như vậy?”
Nam Sơ ôm điện thoại bịa chuyện với anh, “Biết nha, em sáu tuổi đã thích một cậu bạn cùng lớp rồi, cao cao lớn lớn, cực kì tỏa nắng, tám tuổi thích anh hàng xóm cạnh nhà, cười lên đặc biệt ấm áp.”
Lâm Lục Kiêu nhìn tin nhắn này, cười lạnh.
Sáu tuổi? Lại còn cao cao lớn lớn? Cực kì tỏa nắng? Cao lớn hả?
“A…, anh mười tám tuổi vẫn còn chơi bùn.”
Nam Sơ ôm những lời này ngồi trên ghế sofa cười rất lâu, chờ cô phản ứng kịp, lại phát hiện, hướng về phía cửa kính nhìn mình, khóe miệng cong lên, thật là bị anh chọc cười rồi.
Lúc này mới giật mình.
Giống như cách này đã khai thông, đã thoải mái hơn mặt đối mặt.
Lâm Lục Kiêu cũng như thế.
Vừa mới bỏ điện thoại xuống, lại rung lên.
Cô nói: “Chúng ta không có việc gì tỷ lệ nhắn tin cao hơn.”
“Được, mười giờ, em nên ngủ đi.”
Khả năng Lâm Lục Kiêu cầm điện thoại không nhiều lắm, chỉ có thể thỉnh thoảng huấn luyện xong thì nhìn vào một chút, trong đội tương đối nghiêm khắc hơn, bởi vì năm nay tỷ lệ xảy ra nguy hiểm cao hơn, trong đội quy định tất cả đồ điện tử của nhân viên, dưới tình huống không đặc biệt không được mở máy.
Tình huống đặc biệt bao gồm: Người nhà mất, vợ sinh con