Edit: windy
Nam Sơ dùng điện thoại của trợ lý gọi cho Lâm Lục Kiêu.
Lâm Lục Kiêu mới từ trung tâm thương mại đi ra, một tay cầm một túi lớn, lúc xuống thang máy điện thoại vang lên, anh móc ra, “Tan làm rồi hả?”
Nam Sơ ở đầu bên kia bật cười khanh khách: “Sao anh biết là em?”
Lâm Lục Kiêu mở cửa xe, bỏ đồ vào, mở cửa tay lái chui vào, không vội vã khởi động xe.
“Trực giác.”
Anh không cho nhiều người số điện thoại lắm, ngoại trừ mấy người anh em ra, nhận được số lạ gọi, cũng nghĩ là cô thôi.
Nam Sơ: “Trực giác của anh đã vượt qua cả giác quan thứ sáu của phụ nữ rồi, anh đi đâu vậy hả?”
“Mua chút đồ, trở lại rồi đây.”
Giọng anh bình tĩnh, trầm thấp hoàn toàn khác với lúc ở trên giường, mang theo cảm giác lạnh lùng,qua tầng cách điện thoại, từ tính càng rõ ràng.
Nam Sơ không nhịn được trêu anh: “Nhanh lên! Người ta không chờ nổi nữa rồi!”
Lâm Lục Kiêu nở nụ cười, ra vẻ đứng đắn nói: “Không chờ nổi cái gì rồi hả?”
Nam Sơ càng bộc phát, gắt giọng: “Anh có biết nha…”
Nghe tới run lên.
Lâm Lục Kiêu liếm khóe môi nở nụ cười, không để ý tới cô: “Lúc có người tới tìm em, ừm, lúc ấy anh không mặc quần áo.”
Muốn nói để cô chú ý chút.
Kết quả bên kia không bắt được trọng điểm, sau khi nghe được nửa câu kia, tức giận quát lên: “Anh để người ta xem hết rồi?”
Lâm Lục Kiêu tay ôm quyền che miệng, khụ một tiếng, “Mặc quần rồi.”
“Lần sau em không có ở đó đừng có mà trần truồng, không có ai nhìn anh đâu.” Nam Sơ “bất mãn” nói.
“…”
“Nghe thấy không.”
Thật lâu sau, bên kia mới nhẹ giọng ừ rất thấp, “Nếu không gần anh có một quán mới mở, em tới đây?”
Nam Sơ ngẫm lại, “Cũng được, tìm chỗ cách âm tốt.”
“…”
Lâm Lục Kiêu không nói gì nhìn đống đồ to đằng sau.
Đến chỗ quán mới.
Lâm Lục Kiêu vốn nghĩ tới đón cô, kết quả Nam Sơ nói, trợ lý đưa cô qua, không cần về đón, phiền toái. Anh dựa vào đầu giường nhíu mày hút thuốc, điện thoại trên giường rung lên, trượt qua, bấm nghe.
“Ba.”
Giọng Lâm Thanh Viễn trầm ổn, “Có cần ta giúp không?”
Lâm Lục Kiêu vừa mới lấy số điện thoại của Nam Nguyệt Như từ chỗ Lâm Thanh Viễn, ở trên xe nghĩ tường tận soạn một tin gửi cho bà.
[Dì, cháu là Lâm Lục Kiêu, nếu không ngại, về Bắc tầm cháu muốn hẹn người nói chuyện một chút.]
Anh gửi không xu nịnh không hạ thấp, khiến cho không ai có thể từ chối được.
Lâm Thanh Viễn biết, vừa nghe con trai hỏi số điện thoại của Nam Nguyệt Như, liền biết anh muốn làm gì, đặc biệt gọi cho để đề nghị, nghĩ muốn giúp anh hiểu một chút.
Lâm Lục Kiêu cảm thấy chuyện này dù sao cũng là anh muốn kết hôn với con gái nhà người ta, để ba anh tự thân ra mặt ít nhiều có vẻ bản thân không dám đảm đương.
Mặc kệ thế nào, ít nhất anh cùng Nam Nguyệt Như cũng nên gặp mặt.
Lâm Thanh Viễn biết suy nghĩ của anh, cũng không nói nhiều, liền qua loa nói mấy câu.
“Cô ấy là người có khẩu vị khác, thích ăn đồ ăn Pháp, thích nhất gan ngỗng, quán rượu quá lớn sẽ không đi, hẹn trước với đầu bếp quán ăn riêng. Con nên tới trước nửa tiếng, nếu không sẽ cảm thấy con không trang trọng.”
“…”
Lâm Thanh Viễn còn nói: “Cô ấy có bệnh công chúa, cô ấy nói cái gì, con nghe theo là được.”
“… Nghe theo là được?”
“Theo không nhất định theo luôn, nhưng nếu không theo khẳng định cô ấy sẽ…”
“…”
Liền lúc này, Nam Sơ xông tới, tay ôm cổ ánh, cả người mềm mại yêu kiều treo trên người anh, giòn giã gọi: “Ông xã!”
Từ khi lĩnh chứng, cho tới bây giờ chưa nghe cô gọi anh như vậy bao giờ, Lâm Lục Kiêu nghe thấy liền sửng sốt, trong lòng như nhũn ra.
Đầu bên kia cũng sửng sốt, rất lâu mới đem lời nói ra, giọng nói xấu hổ: “ … khẳng định… không được, là Nam Sơ hả?”
Nam Sơ vốn tưởng rằng anh gọi điện cho Đại Lưu, nghĩ muốn đánh úp qua cho bất ngờ.
Kết quả nghe được giọng nói đầu bên kia, đại khái nhận ra bên kia là trưởng bối, không khí liền trở nên trang trong, vọt lên một phen xong chuyện rồi, từ trên người anh bò xuống, xấu hổ đi vào nhà vệ sinh, “Đi vệ sinh.”
Lâm Lục Kiêu buồn cười nhìn bóng lưng của cô, miễn cưỡng đáp lại, “Vâng, ngại rồi.”
Lâm Thanh Viễn thở dài: “Thôi, hai đứa chơi đi.”
Nói xong liền cúp, trong phòng tối om, Lâm Thanh Viễn mở đèn bàn lên, ánh mắt rơi vào ngăn kéo ở hộc bàn, kéo ra, bên trong đặt một khung ảnh, là ảnh chụp một gánh hát.
Người phụ nữ trên ảnh mặt mày thanh tú, bộ dáng xinh đẹp, khổ sở động lòng người.
Thật sự đã lâu rồi không gặp nữa. Ông nghĩ.
…
Lâm Lục Kiêu cúp điện thoại đem di động ném sang một bên, đi đến nhà vệ sinh tìm người.
Nam Sơ đang ở ngay cửa.
Lâm Lục Kiêu dựa vào khung cửa, ôm cánh tay cười với cô: “Vừa rồi gọi anh là cái gì?”
Nam Sơ còn chưa khôi phục tinh thần, lại thấy anh cười đáng đánh đòn như thế, cố ý không để ý tới anh.
Lâm Lục Kiêu đi qua, từ phía sau đầu chôn chặt cô, hai tay chống ở trên bồn rửa tay, nhìn cô ở trong gương, cúi đầu ở bên tai cô dụ dỗ: “Gọi lại lần nữa, ừm?”
Nam Sơ rụt rụt cổ, không chịu kêu.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu hôn mang tai cô, giọng nói càng thấp hơn, “Hừm? Hừm?”
Nam Sơ mẫn cảm với âm thanh của anh, anh cũng nhận ra, thoáng hạ thấp âm điệu, cô liền mềm thành nước, đứng cũng không vững.
…
Tắm rửa xong, Lâm Lục Kiêu ôm Nam Sơ ra, hai người nằm ở trên giường.
Nam Sơ mệt mỏi không chịu được, thế nào cũng không chịu để anh thấy mặt mình.
Lâm Lục Kiêu kéo cô lên, tay Nam Sơ bị gỡ ra.
Lực khống chế anh kì thật rất mạnh, lần này anh ở trước mặt cô mất hết danh dự, cũng có chút thất thần, tay chống ở bên giường cúi đầu nhìn cô nằm ở trên giường, tõ rõ có phần không được.
Nam Sơ không để ý tới anh, lấy chăn che đầu đi.
Anh cong lưng, cúi thấp người qua, hôn lên trán trơn bóng của cô một cái: “Anh đi mua thuốc cho