Edit+ beta: Katcat
Lúc Cao Nhiễm gặp lại Tề nghị, là mấy ngày sau Lễ hội Ngọc Trai.
Trong hai ngày qua, Ba Đồ đưa họ đi khắp nơi, thậm chí còn đến chỗ Lão Xả* khen ngợi là thiên hạ vô song khúc thủy sông Mạc Nhật Cách Lạc (Morigele - thành phố Hulunbuir, Khu tự trị Nội Mông, Trung Quốc)
—————-————♥️—-—————-——
*Lão Xả 老舍 (1) là tiểu thuyết gia, kịch tác gia đương đại nổi tiếng của Trung Quốc. Ông là người Mãn, sinh vào năm 1899 tại Bắc Kinh, họ của tộc Mãn này là Thư Mục Lộc 舒穆禄về sau đổi sang tiếng Hán lấy họ đơn là Thư 舒. Lão Xả vốn tên là Thư Khánh Xuân 舒庆春, nhân vì ông sinh vào ngày 23 tháng Chạp, cách mùa xuân chỉ còn mấy ngày, để mong có được điều tốt đẹp, phụ thân ông là Thư Vĩnh Thọ 舒永寿 đã đặt tên cho ông là Khánh Xuân. Khánh Xuân có nghĩa là mừng xuân đến.
—————-————♥️—-—————-——
Sông Mạc Nhật Cách Lạc trong tiếng Mông Cổ nghĩa là quanh co và khúc khuỷu bắt nguồn từ lãnh thổ của Trần Ba Nhĩ Hổ Kỳ, cả con sông giống như một con rồng khổng lồ trên trời nằm trên thảo nguyên xanh bao la rộng lớn. Lúc thì chảy theo hướng Nam, lúc thì theo hướng Bắc như một mê cung quanh co bí hiểm.
Đối với dòng sông Mạc Nhật Cách Lạc xinh đẹp và huyền bí này, Cao Nhiễm không mấy hứng thú. Nhưng Quý Tang Tang thì rất phấn khích, lôi kéo tay cô chạy nhảy khắp nơi.
Ba Đồ chỉ đợi để cho các cô xem lễ hội Naadam xong, hành trình tiếp theo đó là du ngoạn Mãn Châu hữu tình, nơi dung hoà phong tục tập quán của ba nước Nga - Trung - Mông. Cuối cùng là đưa họ trở lại Hải Lạp Nhĩ để lấy xe.
Do Katcat edit có thể coi chính chủ tại page Katcat - edit theo đam mê
Lễ hội Ngọc trai chính là lễ hội triệt sản- thiến ngựa trong chuồng, vì trong một đàn ngựa, chỉ có thể giữ một con ngựa con có khả năng sinh sản.
Người trên thảo nguyên c.ắt bỏ tinh hoàn của ngựa lớn là ngọc lớn, ngựa trung gọi là ngọc trung, ngựa nhỏ gọi là ngọc nhỏ.
Cái tên này thật đúng là, tôi không thể sớm nhìn lại trực tiếp vào hai chữ ngọc trai nha
Quý Tang Tang dù đã nói thế, nhưng trong tay vẫn cầm chiếc iPhone mới tinh để chụp ảnh và quay rất nhiều đoạn video ngắn. Gần đây, cô ấy có chủ ý muốn trở thành một blogger quay vlog.
Tề Nghị nhìn vào chiếc điện thoại Apple màu hồng nhạt trong tay cô, hơi sững người, rồi cong môi tự giễu bước đi.
Thiến ngựa trên thảo nguyên là một sự kiện rất quan trọng, đàn ngựa càng lớn thì càng cần nhiều nhân lực.
Từ hai trại chăn nuôi khác của mình, Tề Nghị kêu tới rất nhiều người đàn ông trẻ khoẻ.
Cô Cách Căn và A Âm mặc áo choàng Mông Cổ sang trọng lộng lẫy, mỗi người búi một kiểu tóc để phân biệt phụ nữ đã kết hôn và thiếu nữ, trên cổ của họ mang đầy những chiếc vòng ngọc đỏ lấp lánh nặng trĩu.
Trong lòng bàn tay, A Âm cầm chiếc lư hương nhỏ tinh xảo rồi xoay chầm chậm vòng quanh chuồng, làn khói trắng lượn lờ, cầu mong mọi việc suôn sẻ.
Cách đó không xa, một vài người đàn ông lực lưỡng đã quật ngã một con ngựa đen hung dữ, dùng dây thừng thô dày trói bốn chân của nó lại. Một người đàn ông khác nhận nhiệm vụ, dùng sức ngồi đè phần trên cổ của ngựa, tiện thể dùng tay che mắt của nó
Chú Cách Căn dùng vải trắng bọc lấy tinh hoàn ở phần thân dưới của con ngựa, rồi dùng dao thiến đã tiệt trùng cắt đứt dây thừng tinh. Thật ngạc nhiên là trên tấm vải trắng không có lấy một giọt máu.
Ba Đồ nói với họ rằng đây là một kỹ thuật thiến không chảy m.á.u, đã được lưu truyền từ thời nhà Thương cho đến nay, trên Giáp Cốt Văn* được khai quật vẫn còn ghi lại.
—————-————♥️—-—————-——
Giáp cốt văn (tiếng Trung: 甲骨文) hay chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán. Giáp cốt văn mỗi giai đoạn đều có sự khác nhau, giáp cốt văn thời Vũ Đinh được xem như hoàn chỉnh nhất, và cũng có số lượng lớn nhất được phát hiện.
—————-————♥️—-—————-——
Một cái bếp gạch đỏ được xây bên cạnh, những viên ngọc trai ( tinh hoàn) đã cắt được đặt trên mặt lưới sắt quét dầu, nướng chín.
Mấy người đàn ông mệt mỏi, rắc một nắm bột thì là, ngồi xếp bằng trên sàn rồi ăn nó.
Quý Tang Tang cố gắng không để mình nôn mửa, giọng thay đổi nói: Ba Đồ!!!!Nếu cậu dám ăn!!! Tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa.
Cao Nhiễm đứng hơi gần, suýt nữa bị con ngựa hung hãn lao từ trên không trung đạp vào eo, may mắn Tề Nghị từ phía sau đã kịp kéo cô lại.
Sau đó, buông tay cô ấy ra, rời đi với vẻ mặt vô cảm.
Đi được vài bước, không hiểu sao anh lại quay người lại, lòng bàn tay thô ráp nóng bỏng đặt trên cổ tay mềm mịn trắng nõn của cô, kéo cô đi đến nơi yên tĩnh bên cạnh.
Anh không giống những người đàn ông khác, ăn những viên ngọc trai nướng đó, mà lại đi đến trước mặt từng con ngựa vừa bị thiến.
Dùng tay khẽ vuốt trán nó, rồi dùng tiếng Mông Cổ nói chuyện, những con ngựa hung dữ thiếu kiên nhẫn lúc nãy ngay lập tức bình tĩnh lại khi nhìn thấy anh, ánh mắt của chúng cũng trở nên hiền lành ngoan ngoãn.
Hết chương 12.